Bị lúc sáng đi đường dài đã mệt còn bị Hoắc Kinh Vũ dày vò hết nửa ngày trong phòng tắm, Lạc Anh ngủ một giấc đến tận bảy giờ rưỡi tối, cô còn định ngủ thêm nhưng khi nghe bà nội đang đợi mình dùng cơm thì nhảy dựng ngồi dậy ngay sau khi thay một chiếc đầm dài thật xinh đẹp cô cùng Hoắc Kinh Vũ tay trong tay đi đến bàn ăn lớn trong chính phòng, vứa thấy Lạc Anh, Hoắc lão phu nhân đã gọi với đến: “ Cháu dâu bảo bối của bà mau đến đây ngồi cạnh bà “.

Vốn chỗ ngồi của bà nội là giữa bàn ăn những người còn lại sẽ ngồi chia đều hai bên nhưng hôm nay vì có Lạc Anh nên đã chuẩn bị thêm một cái ghế ngay bên cạnh , vậy là vị trí trung tâm này Lạc Anh cũng được vinh hạnh ngồi đến trước bốn con mắt vừa khó chịu vừa ganh tị của hai vợ chồng Hoắc chủ, Lạc Anh được bà nội vô cùng yêu chiều mà giao cho vị trí đặc biệt này.

Hoắc Kinh Vũ ngồi bên mép tay trái cô nhìn bọn họ rồi nhếch khóe miệng.

“ Thức ăn đến rồi đây ạ “.

Còn chưa vui được bao lâu đã nghe thấy một giọng nữ dõng dạc quá đỗi quen thuộc, Lạc Anh ngay lập tức ngoái đầu nhìn ra sau, hình bóng người phụ nữ cô không muốn nhìn thấy nhất lại xui xẻo gặp lại ở đây.

Là Đường Tuyết An.

Phải cô ta có nói cũng sẽ về Hoắc gia, Hoắc chủ và Hoắc phu nhân rất vừa mắt cô ta nhưng đến bây giờ Lạc Anh vẫn chưa biết giữa bọn họ là quan hệ gì, cô ngước mắt nhìn Hoắc Kinh Vũ như đang hờn trách, hắn bắt gặp ánh mắt cô liền hiểu ý ngay ghé sát vào tai cô thủ thỉ: “ Ăn xong anh sẽ nói em biết “, vừa nói vừa xoa đầu an ủi cô nhưng lại này lại bị Hoắc lão phu nhân nghe thấy, bà ấy trừng mắt nhìn Hoắc Kinh Vũ rồi khiển trách.

“ Tiểu Vũ, con chưa nói cho tiểu Anh biết quan hệ giữa Hoắc gia và Đường gia sao? “.

Hoắc Kinh Vũ thầm gật đầu.

“ Thằng bé này sao lại không nói, vợ cháu hiểu lầm thì làm sao? “
Hoắc phu nhân kéo Lạc Anh sát vào mình rồi từ từ kể cho cô mọi chuyện thật chi tiết có những chuyện từ lúc Hoắc Kinh Vũ còn chưa sinh ra cũng kể tường tận cho cô nghe, Lạc Anh nghe xong ngộ ra giữa bọn họ là trong sạch vốn không có gì mờ ám hơn nữa cũng chưa được ban hôn, cô ta đối với Hoắc gia cũng không là gì chỉ là ỷ lại vào sự yêu thương của bố mẹ Hoắc Kinh Vũ mà sinh kiêu giống như Tang Nhu.

Đưa mắt nhìn Lạc Anh đang thong dong ngồi nói chuyện cùng Hoắc lão phu nhân rồi ngước nhìn đến Đường Tuyết An chạy đôn chạy đáo cùng bọn người hầu vội tay dọn món, Hoắc phu nhân liền lên tiếng như có như không mà khiển trách.

“ Phận là con dâu đã không xuống bếp còn không biết giúp một tay, cứ ngồi đấy đợi người ta hầu hạ, tuy Hoắc gia không thiếu hầu nhân nhưng bản thân cũng phải ra dáng một người con dâu chứ “.

Lạc Anh biết rõ bà ta đang nói đến mình Hoắc gia chỉ có một đứa con trai là Hoắc Kinh Vũ đương nhiên cũng chỉ có một đứa con dâu là Lạc Anh, cô nghe thấy mấy lời đó liền suy nghĩ rồi tự trách bản thân đúng là cô vẫn chưa làm tốt bổn phận của mình, Lạc Anh vừa mở miệng còn chưa nói gì Hoắc phu nhân lại chu miệng nói tiếp: “ Nhìn Tuyết An mà xem con bé không phải con dâu nhưng lại không khác gì con dâu của nhà này rồi từ nãy đến giờ bận bịu tay chân thật tội nghiệp, còn không biết đứng lên giúp đỡ người ta “.

Lạc Anh nghe xong lời này thật sự muốn khóc cô ngước nhìn lên Đường Tuyết An đang nở nụ cười khinh miệt với mình, Lạc Anh rũ mặt xuống hai tay nắm chặt tà váy mình.

Đường Tuyết An lại bắt đầu giả vờ giả vịt.

“Bác gái à là chuyện cháu nên làm mà, dù sao cháu cũng là khách ở nhờ lại Hoắc gia cũng phải làm gì đó giúp đỡ đúng không ạ, bác đừng nói như vậy nữa ạ “.

“ Nhìn xem con bé ngoan biết bao nhiêu không như ai kia cứ như người liệt vậy “.

Song kiếm hợp bích, hùa lại với nhau mà bắt nạt cô, Lạc Anh bây giờ rất muốn đứng dậy rời khỏi đây ngay nhưng cũng là vì nghỉ cho bà nội, nếu cô bỏ đi như vậy không phải là đang bất kính với bà hay sao, Lạc Anh không dám nói gì chỉ có thể cúi mặt bị bọn họ phán xét.

Hoắc Kinh Vũ nhìn thấy vợ mình bị mắng nhiết hắn không chịu nổi liền lên giọng cao vút còn nồng nặc mùi sát khí: “ Cô ấy là vợ tôi không phải người hầu của nhà này, cô ấy chỉ có nghĩa vụ hầu hạ tôi không có nghĩa vụ hầu hạ cho nhà này “.

Chỉ một câu nói khiến bọn người kia liền im bặt, một khi Hoắc Kinh Vũ trừng mắt thì không một ai dám hó hé nửa lời, có khó chịu cũng chỉ có thể chửi thầm trong lòng.

Vợ của hắn chỉ có hắn được phép bắt nạt cũng chỉ có hắn mới có quyền nói cô nên làm gì và không nên làm gì, bọn họ còn lâu mới đến lượt.

Đến Hoắc lão phu nhân còn thấy ngứa mắt bọn họ nhưng vốn không thèm phí hơi với lũ người này, đưa mắt nhìn đến Hoắc Kinh Vũ liền lộ nụ cười hài lòng.

“ Nào, ăn thử xem có hợp khẩu vị của em không? “, Hoắc Kinh Vũ vừa nói vừa gắp vào bát cô một miếng đậu phụ ướp, còn ân cần thổi nguội cho cô trước.

Vì biết cô chưa từng ăn món này hơn nữa khẩu vị người ở đây khác với ở Vân Thành, ở đây chuộng ăn cay và mặn hơn, hầu hết các món trong bữa cơm rất hiếm khi có rau chỉ có món mặn lúc nào còn thêm thật nhiều ớt, sợ cô không ăn được.

Lạc Anh có thể cay nhưng không thể ăn quá cay cô chỉ ăn được ở mức thấp những món ở đây lại vô cùng cay chỉ vừa nhìn qua cô đã ho sặc vì mùi nồng của ớt.

Hoắc Kinh Vũ nhìn về phía Lý Trù, cất giọng lạnh: “ Làm cho cô ấy vài món đạm bạc, cô ấy không ăn được cay “.

“ Vâng, thiếu gia “.

Hoắc Kinh Vũ nhìn lướt qua bàn ăn rồi với nói tiếp: “ Mang cho tôi một ly sữa “.

Lý Trù gật đầu rồi đi nhanh, mặc bọn người kia đã bắt đầu dùng bữa Hoắc Kinh Vũ vẫn đợi khi nào đồ cho cô nấu xong rồi mới ăn, Lạc Anh ngồi dõi theo bà nội trong bát không còn thức ăn cô sẽ lập tức gắp ngay cho bà ấy.

Đường Tuyết An nhìn sang Hoắc Kinh Vũ thấy hắn vẫn chưa động đũa liền lên tiếng.

“Hoắc tổng, anh cũng ăn đi một lát đồ của Lạc Anh nấu xong cô ấy ăn sau cũng được mà, bây giờ mọi người ăn sắp xong rồi anh vẫn chưa đụng đũa “
“ Không liên quan đến cô “, Hoắc Kinh Vũ nheo híp mắt lại nhảy vào họng không cho cô ta nói thêm lời nào, rồi nuông chiều nhìn sang Lạc Anh dịu dàng nắm tay cô vuốt v e.

Đường Tuyết An bị cảnh tình cảm làm cho mắc nghẹn, cô ta nhai mạnh miếng thịt như muốn dùng nó để trút giận.

Không lâu sau mấy món ăn như lời Hoắc Kinh Vũ dặn cũng được mang ra, hắn ân cần gắp cho cô rồi mới cầm đũa, Hoắc chủ cùng Hoắc phu nhân đã dùng bữa xong liền đứng dậy rời đi nhanh còn Đường Tuyết An không hiểu sao vẫn còn ngồi dõi theo hai người họ.

“ Được rồi, cháu dâu bảo bối của bà, cháu ăn xong hãy đến phòng bà nhé, bà cùng cháu nói vài chuyện “
“ Dạ vâng “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play