Lạc Anh tuy rất muốn xem bộ mặt khó coi đó của người phụ nữ nhưng phải cố tỉ ra như không bận tâm, trong long vẫn đang thích thú cười vào mặt cô ta.

Hoắc Kinh Vũ chỉ tập trung vào việc xem tài liệu của mình, rồi chuông điện thoại bất chợt vang lên, từ từ nghe máy.

Lạc Anh cũng tò mò ngồi thẳng người, cô nhìn chăm chú hắn hồi lâu, chỉ nghe hắn trả lời lại bên kia một câu rồi ngắt máy.

“ Chồng à, ai gọi vậy anh? “
“ Bà nội “
Đường Tuyết An nghe thấy đột nhiên nhếch khóe môi, cô ta dở giọng như rất hiểu biết.

“Hoắc tổng, có phải Hoắc lão phu nhân gọi điện hối thúc anh về Hoắc gia không, Hoắc phu nhân cũng vừa gọi hỏi khi nào tôi cùng anh về Hoắc gia đấy “, nói xong liền liếc qua Lạc Anh rồi cười khẩy, hai người bọn họ ai cũng hiểu chỉ có mỗi Lạc Anh là không hiểu chuyện gì.

Lạc Anh nhìn cô ta rồi nheo mắt nhìn Hoắc Kinh Vũ, cái gì mà cùng nhau về Hoắc gia rồi Hoắc lão phu nhân,…cô ta cũng biết Hoắc gia lại còn có vẻ rất thân vậy mà Hoắc Kinh Vũ không nói với cô lời nào, Lạc Anh dáy lên khó chịu nhưng vẫn tỏ ra bình thản chỉ chỉ qua hai người bọn họ rồi thôi, cô im lặng chỉ có Hoắc Kinh Vũ lạnh giọng lên tiếng: “ Tôi sẽ cùng vợ tôi về, cô muốn về khi nào thì về, về sớm một chút cũng tốt dù sao Hoắc phu nhân bà ấy là muốn gặp cô chứ đâu muốn gặp tôi “.

Phải, trong nhà đó cũng chỉ có Hoắc lão phu nhân là thương yêu đứa cháu này của mình ngoài ra đều là sự ghẻ lạnh.

Lạc Anh biết Hoắc phu nhân mà Hoắc Kinh Vũ đang nói đến chính là mẹ của hắn, từ trước đến này hắn luôn gọi bà ấy như vậy vì từ nhỏ đã không nhận được sự yêu thương nên bọn họ xem nhau như người dung đến cả xưng hô cũng xa cách như vậy.

Hoắc Kinh Vũ cũng không quan tâm ai muốn gặp mình ai không muốn, hắn chi xem bà nội là người quan trọng nhất, ở Hoắc gia cũng chỉ quan tâm bà ấy nhất, tuy bọn họ không thừa nhận hắn nhưng hắn chính là huyết thống ruột thịt, điều này là không thể chối bỏ, là con trai duy nhất của Hoắc gia mọi tài sản và quyền thừa kế đều thuộc về hắn, hắn cũng chỉ cần như vậy còn tình cảm của bọn họ từ khi còn nhỏ hắn đã không còn cần đến nữa.

Đương Tuyết An rũ mặt xuống, cố gượng cười: “ Hoắc tổng, chúng ta về cùng nhau không phải sẽ tốt hơn sao dù sao Hoắc gia cũng rất mong anh về cũng rất muốn gặp tôi“.

Nói cứ như Hoắc gia không muốn gặp tôi vậy, Lạc Anh cười nhạt.

Nói xong cô ta cũng rời đi ngay.

Lạc Anh ngước nhìn Hoắc Kinh Vũ hồi lâu không thấy hắn có ý định nói gì với mình cô cũng đứng phốc lên: “ Chồng à, em ra ngoài một lát “
Lúc này Hoắc Kinh Vũ mới chịu quay sang nhìn cô: “ Đừng đi xa quá “.


Lạc Anh đi dạo khắp công ty, cô chỉ tập trung nghĩ đến mối quan hệ giữa Đường Tuyết An với Hoắc gia mà không biết mình đã đi đến tận sân thượng, nơi đây cũng rất thoáng mát, cũng rất yên tĩnh, Lạc Anh không nghĩ đến cả sân thượng cũng được Hoắc Kinh Vũ thiết kế đẹp như vậy, còn có một vườn hoa nho nhỏ nhưng bên trên lại không làm thứ gì để che nắng che mưa, Lạc Anh đi thẳng đến vườn hoa cô nhìn ngắm chúng nhưng trong đầu vẫn nghĩ về chuyện gì đó, đột nhiên trời nổi gió lạnh, bầu trời đang nắng cũng hóa thành xám xịt có vẻ đã sắp mưa, Lạc Anh ngồi thêm một hia phút cũng rời đi ra đến cửa thì phát hiện cánh cửa đã bị khóa trái, rõ ràng ban nãy cô vào cửa vẫn mở toang, vì đây là cửa thủy tinh nên có thể nhìn thấy bên trong nhưng nơi này hiếm lắm mới có người lui tới, nên hành lang phía trước không có một bóng người nào.

Cô bắt đầu thấy hoang mang, có cố mở cửa thế nào cũng không được, trời cũng đã nhỏ giọt lấm lem nền đất, gió trời một lúc một se lạnh, Lạc Anh mò lấy hai bên túi quần thì sực nhớ ra điện thoại đã để trong phóng làm việc của Hoắc Kinh Vũ, hai tay liên hồi đập vào cửa nhưng hoàn toàn vô dung, bên ngoài ngay cả ma cũng không có lấy đâu ra người.

Trời đã mưa nặng hạt cái lạnh cũng tăng lên, Lạc Anh lạnh đến run rét cả người, cô vưà đập cửa vừa gào hét gọi thế nào cũng vô dụng, cơ thể mệt mỏi ướt đẫm từ từ trượt xuống hay tay vẫn bám chặt cánh cửa thủy tinh.

Lạnh
Lạnh quá

Ở phòng làm việc Hoắc Kinh Vũ cũng lệnh A Lưu đi tìm khắp nơi cả công ty vì chuyện này cũng nháo nhào lên không ít, Hoắc Kinh Vũ vứt hết công việc sang một bên.

Công ty hắn vốn đã không nhỏ chỉ chạy một tầng cũng mất gần năm phút vậy mà lại có tận ba mươi tầng, tất cả nhân viên đều chia nhau tìm Lạc Anh khắp nơi, đến cả nhà kho tằng hầm gửi xe, tất cả các căn phòng từ nhỏ đến lớn, mọi ngóc ngách trong công ty đều tìm qua hết chỉ riêng sân thượng là không ai nghĩ đến.

Một nhân viên của phòng giám sát hối hả chạy đến, vừa run vừa nói: “ Hoắc tổng, phu nhân đang ở sân thượng, hình như là…là ngất rồi “.

Hoắc Kinh Vũ nghe đến thôi cũng thấy sợ hãi hắn lại đang đứng ở tầng mười tám, phóng như bay vào thang máy riêng, nhưng thang máy này của hắn chỉ dẫn đến tầng hai mươi tám, hai tầng còn lại phải chạy thang bộ lên.

Đứng bên trong nhìn ra người phụ nữ nằm ro ro mình ở ngày cánh cửa, mưa xối xả như thác trút xuống thân thể gầy gò đó, A Lưu nhanh tay mở cửa, hai người đàn ông lao ra, Hoắc Kinh Vũ ôm lấy cô bế nhanh đi, nhìn cô vừa rưn cầm cập vừa mấp máy môi như muốn nói gì đó, hắn vừa bước nhanh vừa lo lắng: “ Lạc Lạc, không sao, anh ở đây “, cơ thể cô lạnh đến độ tay hắn cũng dần lạnh theo, trước khi đưa cô đến bệnh viện còn ra lệnh cho A Lưu điều tra kỹ càng chuyện này trong thời hạn mười phút.

Hắn vừa bước ra khỏi cửa công ty A Lưu nhanh chân thực hiện nhiệm vụ vì là chuyện xảy ra trong công ty nên chắc sẽ dễ dàng tra ra được.

Tại bệnh viện đan khoa Vân Thành
“ Cô ấy vì dính mưa nên đang sốt cao, cần chuyền nước chuyền xong thì có thể về“, nữ bác sĩ lấy ống nghe ra khỏi tai nói xong cũng rời đi.

Lạc Anh cũng tỉnh lại cô vẫn còn cảm nhận được hơi lạnh bên trong da thịt mình khẽ run lên rồi đưa mắt nhìn Hoắc Kinh Vũ, hắn không tức giận cũng không phải đau lòng, mà lại nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu: “ Sao em lại lên đến tận sân thương, em có biết ai khóa cửa nhốt em không? “.

Lạc Anh không nói nổi chỉ lắc lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play