Trong phòng làm việc, Lạc Anh được Hoắc Kinh Vũ ôm chặt trên đùi, đôi nam nữ dây dưa thật lâu, Lạc Anh gì chặt hai tay sau gáy hắn tận hưởng nụ hôn ngọt ngào từ người đàn ông, Hoắc Kinh Vũ hôn cô mê đắm đến mức quên hết mọi thứ, hai bàn tay mân mê nơi đôi đào căng mọng.
Thật lâu sau đó hắn mới lưu luyến buông lỏng đôi môi cô, Lạc Anh dựa đầu vào cổ hắn thở hỗn hển nếu nụ hôn này kéo dài thêm một chút cô sẽ thật sự tắt thở mất.
“ Chồng à, em không muốn về đâu, em muốn đợi đến khi anh tan ca rồi chúng ta cùng về không được sao? “, Lạc Anh di chuyển những ngón tay đi khắp cơ ngực hắn, giọng có phần giận hờn cũng có phần nũng nịu.
Lạc Anh cũng là vì nghĩ đến Đường Tuyết An mà có chút bất an nếu không cô cũng không nhất quyết phải ở lại cho bằng được.
“ Ngoan, về nhà sẽ thoải mái hơn, nghe lời anh về nhà ngủ một giấc đến khi em tỉnh lại thì anh cũng đã về nhà rồi “, Hoắc Kinh Vũ nói xong liền hạ xuống nơi trán cô một nụ hôn.
Hoắc Kinh Vũ phải dỗ dành cô như một dỗ dành một đứa nhỏ, tuy Lạc Anh cứng đầu nhưng cô vẫn không thể đấu lại người đàn ông này, cuối cùng cũng quyết định từ bỏ, Hoắc Kinh Vũ nắm tay cô đưa xuống tận mắt nhìn thấy cô ngồi vào xe rồi mới yên tâm trở vào.
!
Trở về nhà, Lạc Anh ủ rũ không quan tâm đ ến lời hỏi thăm của bà Hai mà đi thẳng lên phòng, tuy là buồn vì không được ở lại nhưng cô cũng hiểu nếu ở lại đó có khi lại làm ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Lạc Anh cầm điện thoại cùng An Nhiên nói chuyện phiếm, đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nói đến mức chuyện nhà người ta cũng không bỏ qua.
Một lâu sau cả hai cùng nhau quyết định đi uống trà chiều.
Tại một quán trà chiều
Lạc Anh cùng An Nhiên gọi một phần lớn gồm hai ly trà thảo mộc và những cái bánh ngọt được trang tí trên một cái lồ ng, đây cũng là quán thưởng thức trà chiều bọn họ thích nhất.
An Nhiên nhận ra hôm nay Lạc Anh có biểu hiện lạ nên đã ngồi nhìn cô thật lâu
“ Sao vậy, cãi nhau với chồng hả “.
“ Không có “, Lạc Anh lạnh lùng đáp lại, gương mặt cô rõ là đang buồn bực như vậy.
An Nhiên lấy một miếng bánh ngọt đút vào miệng Lạc Anh, ánh mắt nhìn cô có ý cười.
“Hay là Hoắc Kinh Vũ nặng lời gì với cậu hả, hay là cấm cản không cho cậu làm gì? “
Trong đầu An Nhiên cũng chỉ có thể nghĩ Hoắc Kinh Vũ như vậy mà thôi, trong mắt cô tên đàn ông đó vốn là người như vậy cho dù có nghe Lạc Anh tâng bốc thế nào cô cũng không tài nào tin được hắn là một tên đàn ông bình thường, đối với An Nhiên Hoắc Kinh Vũ không khác gì một tên b3nh hoạn chỉ muốn chiếm hữu, chỉ biết ép người khác làm theo ý mình.
“ Không có “, Lạc Anh cũng chỉ có hai chữ đó mà lạnh lùng đáp lại.
Lạc Anh nhìn An Nhiên rồi cả hai cùng nhau thở dài.
Rồi An Nhiên thay đổi bầu không khí: “ Lạc Anh, tối mai cậu cùng mình đến một nơi đi “.
Lạc Anh nhận ra ánh mắt cô gái có phần hơi nham hiểm, cô bất giác né về sau một chút
“Cậu lại muốn đi hộp đêm nữa đúng không?“.
“ Phải đó “, An Nhiên cười phì phì.
“ Không, mình không đi, cậu tự mà đi đi “, Lạc Anh dứt khoát từ chối.
Lạc Anh sau lần say bí tỉ đó đã bị Hoắc Kinh Vũ mắng một trận lớn, còn cấm cô từ nay về sau không được đụng vào rượu, bia hay bất cứ thức uống có cồn nào, Lạc Anh cũng biết sợ rồi cô không dám để bản thân rơi vào tình trạng say đến mức ngay cả bản thân mình cũng không nhớ.
Ngay cả hộp đêm đó cũng không thoát khỏi cơn giận đó củ Hoắc Kinh Vũ, hắn đã tìm đến nơi chỉ trong nửa tiếng khiến hộp đêm kia bốc hơi như chưa từng tồn tại.
Thật đáng sợ
Trời dần về tối, Lạc Anh vẫn chưa muốn về nhà mặc dù cô biết giờ này Hoắc Kinh Vũ cũng đã ở nhà nhưng điều cô thắc mắc là tại sao hắn lại không điện hỏi thăm cô, lẽ nào vẫn chưa về nhà.
Lạc Anh cùng An Nhiên đi mua sắm vài vòng trong trung tâm mua sắm, rồi cùng nhau đi ăn vặt đi dạo quanh bờ hồ vài vòng rồi mới quyết định trở về, hai người phụ nữ khoát chặt tay nhau thân thiết đến mức khiến người ta hiểu lầm, đi gần đến chỗ đậu xe, An Nhiên đột nhiên chùn bước: “ Lạc Anh, đó là chồng cậu đúng không, sao bên cạnh còn có người phụ nữ khác? “.
Lạc Anh đưa mắt nhìn lên ở phía nhà hàng đối diện bọn họ hình ảnh người đàn ông khom mình trông có vẻ không được tỉnh táo được một người phụ nữ ôm chặt dìu đi, tiếp xúc quá gần ngay cả người đi đường khi nhìn thấy cũng xì xầm to nhỏ.
“ Hoắc tổng, để tôi đưa anh về “, Đường Tuyết An nắm chặt cánh tay người đàn ông tay kia siết chặt hong Hoắc Kinh Vũ.
“ Không cần, A Lưu sắp đến rồi “, Hoắc Kinh Vũ tránh né đi những sự đụng chạm kia hắn càng đẩy cô ta bấy nhiêu người phụ nữ lại mặt dày sáp lại gần hắn bấy nhiêu.
“ Thả tôi ra “, Hoắc Kinh Vũ hấc mạnh cô ta ra khỏi, Đường Tuyết An nhìn hắn trợn trắng mắt tức giận, cô ta vẫn cứng đầu tìm đến dính lấy hắn không rời.
“ Chồng à, anh làm sao vậy? “, Lạc Anh đi đến đỡ lấy tay bên kia, cô đưa mắt nhìn sang người phụ nữ kia vẫn giữ chặt lấy chồng mình mà khó chịu.
“ Hoắc tổng uống say rồi “, Đường Tuyết An không hề có ý định buông ra
An Nhiên liền thấy chướng mắt, cô ấy đẩy mạnh Đường Tuyết An ra khỏi, rồi nắm chặt cổ tay cô ta ngắn Đường Tuyết An lại gần Hoắc Kinh Vũ lần nữa.
“ Bây giờ có bạn tôi rồi, không phiền cô nữa “
Hoắc Kinh Vũ tựa mặt vào vai Lạc Anh không ngừng thở mạnh, đến cả nói cũng khó khăn: “ Lạc Lạc, mau đưa anh về nhà “.
“ Được, chúng ta về nhà “, Lạc Anh trước khi đi còn nhìn An Nhiên nháy mắt một cái ý nói ‘mình về trước đây ‘ rồi khẩn trương dìu hắn vào xe phóng nhanh đi.
An Nhiên nhìn lại bộ mặt người phụ nữ đang đen xì lại vì giận dữ mà cười lớn, cô vỗ tay lên vai Đường Tuyết An vừa nói vừa cười.
“Xong việc của cô rồi, về nhà ngủ một giấc đi, ha “.
‘áaaaaaaaa’ Đường Tuyết An tức muốn độn thổ, dậm dậm chân lấy nền đất để trút giận.