“Lí do? Vậy lí do của chị là gì, chị nói thử đi?”
Âm cuối của cô mang theo chút lãnh ý, lại phập phồng như thổn thức cùng tâm trạng đang cực kì bất ổn.

Ánh mắt của cô chứa đựng đầy sự thất vọng: “Không nói được thì để tôi nói hộ.”
“Vì chị yêu Nam Kinh Luân, đến mức mà cho dù tận tay đẩy em gái mình vào hang sói chị cũng làm được.

Chị yêu hắn, chị không nên nghĩ cách để hắn nhìn tới bản thân sao? Vì lí do gì mà chị có thể lừa tôi vào tròng?! Rase, nghĩ xem, tôi chưa từng làm gì có lỗi với chị!”
Trước trận lôi đình của thiếu nữ đối diện, Rasline chỉ cúi đầu rơi nước mắt không nói lấy một lời.

Phải, không sai, cô ta lại hèn mọn và đê tiện đến thế, chấp nhận hạ thấp bản thân, vì làm cho hắn vui mà hại em gái mình, vì mong muốn ích kỷ mà chấp nhận phản bội người đã cưu mang cô ta.
Cô ta thậm chí không dám tranh giành tình cảm của hắn, chỉ biết đứng nhìn từ xa, âm thầm mơ tưởng.
“Chị xin lỗi… chị xin lỗi em… Annie, chị… chị xin lỗi…”
An Nhiên cười khẩy.

Sau tất cả những gì cô phải chịu, đây là điều cô được nhận lại à?
"Xin lỗi? Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của chị, giờ thì mời chị ra ngoài cho, tôi muốn nghỉ ngơi."
Vừa nói, cô vùa quay mặt đi thể hiện thái độ đuổi khách.
Rasline tự thấy hổ thẹn, không nói gì thêm nữa, rời đi đóng cửa lại, trả lại cho cô sự thanh tịnh.
Cửa đóng lại, lớp vỏ cứng rắn của cô cũng theo đó mà tan biến, cả người xụi lơ ngồi thụp xuống đất.

Ban đầu… giữa hai người đã từng rất vui vẻ hòa hợp kia mà.

Mối quan hệ giữa họ trở nên ngượng ngập như vậy, chung quy vẫn là do thứ gọi là ‘tình yêu’ ấy, thứ khiến con người ta yếu đuối đến hèn hạ.
Cô nhéo nhéo mi tâm, tự vực dậy tinh thần của bản thân.

Trở về rồi, cô cũng không thể buông loảng cảnh giác được, bởi vì những con sóng lớn mà cô chuẩn bị phải đối mặt sẽ rất khó khăn.

Có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, vào bộ mặt của gia tộc Lavinstone, và tin sốt dẻo là người thừa kế thứ hai của gia tộc trở về sẽ khiến cả giới chao đảo.
An Nhiên nhấc mình ngả lưng lên giường lớn, kéo chăn chùm kín đầu, co người lại như con tôm, nhắm mắt, tự thưởng cho bản thân ngày thảnh thơi cuối cùng trước khi gồng mình đối mặt với thứ ‘dư luận thượng lưu’ có thể dẫm chết người ta ấy.
----------------------------------
Tin tức nhanh chóng bị tuồn ra, việc con gái cưng của nhà Lavinstone tưởng chừng đã chết 2 năm trước trở về khiến cả nước Pháp dậy sóng, kèm theo đó là đầu đề của rất nhiều trang báo từ lá cải đến kinh tế rồi thậm chí truyền hình quốc gia cũng can thiệp.
An Nhiên xếp gọn văn kiện đã xử lí sang một bên, kéo chiếc laptop bên cạnh lại gần, mở máy truy cập trang web đã bị bỏ quên hơn một tháng cô vẫn sử dụng để nhắn tin với mọi người ở Thanh Đại.

Mở rồi mới thấy có tới hơn 20 tin nhắn mới chưa đọc.
Hầu hết đều là hỏi thăm, lúc này có lẽ trường đã bắt đầu học hè được 1 tuần, nhưng cô lại không xuất hiện.

Cô lần lượt trả lời từng tin nhắn, đến tin nhắn của Dương Cẩm Nghiên, mới nói một chút sự tình hiện tại.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Camellius mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái đi vào, thấy cô vẫn đang ngồi ở bàn làm việc thì nhẹ giọng mắng: "Annie, em lại thế rồi.

Nào, đi xuống đi, có người tới thăm em."

Cô cười với anh, soạn nốt dòng tin nhắn dang dở rồi gấp màn hình laptop xuống, chậm rãi theo anh đi xuống phòng khách.

Vừa bước xuống, cô đã nhìn thấy ba vị khách đang ngồi đối diện cha cô và Rasline.

Đó là thành viên nhà Douglash.

Gia chủ, trưởng nữ và trưởng nam, cũng chính là Louis.
Người đầu tiên nhìn thấy cô là Louis, anh vui mừng và có vẻ nhiệt tình đứng dậy đi tới, chìa tay muốn đỡ cô xuông cầu thang theo đúng chuẩn lễ nghĩa quý tộc phương Tây.
An Nhiên nhìn bàn tay trước mặt mình, cuối cùng vẫn đặt tay lên, lịch sự đáp: "Cảm ơn."
Louis cười mỉm, khẽ hôn lên mu bàn tay cô trước bao nhiêu con mắt rồi nói: "Giữa chúng ta còn cần khách sáo sao."
Camellius không mấy thiện cảm nhìn Louis.

Trước mặt vị hôn thê là Rase, mà thằng điên này lại dám hôn tay của Annie.

Nếu không phải… anh đã sớm tặng cho tên này một cú đấm rồi.
Đứng cạnh bàn trà, cô lễ phép chào hỏi rồi mới ngồi xuống: "Thưa bác, thưa chị Garvin."
Nhìn gương mặt treo nụ cười xa cách cùng phong thái cao ngạo không hề giảm sút kia của cô, Garvin vô cùng tán thưởng.

Thời gian hai năm càng khiến con khổng tước xinh đẹp ấy càng trưởng thành hơn.
Gia chủ nhà Douglash cười hào phóng: "Được rồi, đừng quy củ quá như thế.

Thật là, một tháng qua chúng ta bận quá, hôm nay mới có thể bay về Pháp để thăm con, ta thật sự rất áy náy."
An Nhiên vừa ngồi vừa cười: "Bác nói quá rồi, công việc sao có thể bỏ bê được, thăm cháu thì lúc nào mà không được ạ."
"Hahaha, con bé này, vẫn biết cách làm người khác vui vẻ như ngày nào.

Lão Bronwill, tôi ghen tị với ông lắm đấy."
Rasline ngồi bên cạnh nhìn thái độ của trưởng bối nhà Douglash đối với cô, lại nhìn ánh mắt yêu thương của cha dành cho cô, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân.

Qủa nhiên, giữa hai người, mãi mãi chỉ có cô là tỏa sáng trên cao.

Còn cô ta, mãi mãi chỉ có cái mác là người nhà Lavinstone..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play