Sau khi nghe xong những lời biện bạch hoang đường của A Nhu, nàng đã có phán quyết của riêng mình.
“A Nhu, ngươi cũng thật ngây thơ quá! Đường Thiên Hàn là kẻ quỷ quyệt, xảo trá như thế nào chứ, ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ đưa một kẻ không thân phận, kẻ không có giá trị nào với hắn vào Đông Cung sao?”
A Nhu vẫn cố chấp không tin lời nàng.
Nàng cũng không quan tâm A Nhu có tin những lời đó hay không, nhưng kẻ đã phạm sai lầm thì cần phải có hình phạt thích đáng.
“Ngươi đã tiết lộ với Đường Thiên Hàn những gì? Thân thế của ta, hay là, mục đích của chúng ta khi tới đây?”
“Ta chưa có cơ hội nói với điện hạ những điều quan trọng như vậy.
Tất cả những gì ta cho điện hạ biết đều là thói quen và sở thích của công chúa mà thôi!”
Nàng lạnh lùng mà quay lưng tiến về phía cửa sổ.
“Được, ta tin ngươi.
Nhưng tất cả những kẻ phạm lỗi đều phải bị trừng phạt.
Ngày mai ta sẽ cho người âm thầm đưa ngươi về Đông Lương, quay về cung hầu hạ.
Nếu như ngươi dám trốn thoát đến tìm sự giúp đỡ, lúc đó mạng của ngươi……...!sẽ không giữ được nữa đâu!”
Cuối cùng cũng coi như triệt để xử lý nội gián của Đường Thiên Hàn.
Nàng cũng tới đây được khá lâu rồi, cần phải nhanh chóng tìm cơ hội gặp những hoàng tử khác của Thiên Ninh.
Mỗi ngày đều chỉ quanh quẩn trong phủ công chúa khiến nàng có chút buồn chán nên đã cải trang thành nữ tử Thiên Ninh ra phố.
Dù dung mạo không sánh bằng đệ nhất mỹ nhân Diệp thị của Đông Cung, nhưng nàng cũng được coi là diện như quan ngọc, y phục của Thiên Ninh cũng rất hợp với nàng, trông nàng thực sự toát lên khí chất của một vị thiên kim chốn kinh thành.
Từ lâu đã nghe Thiên Hoa Lầu là trà lầu nổi tiếng nhất kinh thành, nhưng đây cũng là lần đầu nàng tới, thật tò mò trà lầu này vì sao lại thu hút người thưởng trà từ tứ phương như vậy.
Nhưng khi nàng tới, nơi đây lại yên tĩnh lạ thường.
Cả lầu không có lấy một bóng người.
Đâu đó có tiếng đàn vang lên, mềm mại nhưng cũng rất mạnh mẽ, dứt khoát, nàng không khỏi tò mò mà đi về nơi phát ra tiếng đàn, vừa đi vừa nói lời cảm thán.
“Nhạc khúc này thực độc đáo, khiến người dù chỉ nghe qua cũng khó mà quên được.”
Bỗng nhiên phía sau lại có người ngăn cản.
“Vị tiểu thư này xin hãy dừng bước, hôm nay Thiên Hoa Lầu đang tiếp quý nhân nên không đón khách.
Thứ lỗi, xin hẹn tiểu thư ngày khác!”
Nàng toan rời đi thì người bên trong lại ra lệnh.
“Cho vào!”
Nha đầu kia đưa nàng vào gặp mặt quý nhân rồi nhanh chóng rời đi.
Nàng đứng phía sau lưng hắn, trông thấy hoa văn trên y phục, đoán chắc hắn là công tử quyền quý nào đó, nhưng chẳng phải nàng cũng là công chúa đóng giả tiểu thư chốn kinh thành để thăm thú sao, vậy người trước mặt cũng có thể là một vương gia của hoàng tộc Thiên Ninh chăng?
“Vị công tử này, cho ta mạo phép đoán một chút, ngài chính là Dực Vương, đúng chứ?”
Tay hắn đang cầm chén trà vừa đưa đến miệng thưởng thức, nghe được lời nàng nói, cảm thấy rất thú vị, lại đặt chén trà xuống, muốn quay lại nhìn thử rốt cuộc là người như thế nào lại nhìn ra được thân phận của hắn.
Nhưng ngay lúc hắn vừa quay lại nhìn thấy gương mặt nàng thì vô cùng bất ngờ, ngẩn người một lúc mới định thần được.
“Cô nương là…….”
Nàng cẩn trọng hành lễ “Thanh Nghi bái kiến Dực Vương điện hạ!”
Thiên Hoa Lầu này trông qua cũng thật là đẹp, cây cối được cắt tỉa tinh xảo tỏa bóng tròn vừa che đủ để người chơi cờ, chung quanh lầu có một con mương nhỏ với dòng nước trong xanh.
Nơi trà lầu vốn là chốn yên tĩnh thưởng trà, lại có tiếng róc rách của dòng nước chảy, còn cả tiếng lách cách của những con cờ, quả thực tao nhã!
Dực Vương tướng mạo toát lên vẻ thư sinh nho nhã, thoát tục dù là đi đến nơi nào cũng luôn mang theo chiếc quạt được họa tranh sơn thủy, bởi lẽ đó mà đến giờ vẫn chưa thành gia lập thất.
Trong số các hoàng tử của Thiên Ninh hoàng đế, chỉ có Thái tử, Dực Vương và Thần Vương đến nay vẫn chưa có chính phi, vậy nên một trong ba nam nhân này chính là đối tượng hòa thân của nàng.
Trước khi hoàng đế ban hôn, nàng sẽ tiếp cận từng người.
Nàng cùng Dực Vương thưởng trà, thuận tiện trò chuyện.
“Thanh Nghi cô nương sao lại biết được ta chính là Dực Vương chứ?”
Nàng cử chỉ đoan trang, dịu dàng đáp lời “Là do y phục của điện hạ.
Y phục này hoa văn rất tinh xảo, nhưng lại không phải là hoa văn của người trong hoàng cung, càng giống với một công tử thế gia.
Hẳn là điện hạ đã cho người chuẩn bị những y phục với hoa văn như vậy để dễ dàng đi lại trong thành.
Tuy nhiên, điện hạ có lẽ đã quên mất một điều, loại vải của y phục này là vải lụa hiếm có, chỉ dành cho người của hoàng cung mà thôi.”
Dực Vương nghe nàng nói một hồi, bật cười.
“Cô nương quả là tỉ mỉ.
Đây cũng là thiếu sót của bổn vương.
Hôm nay có thể gặp được tri âm như cô nương, cũng xem như là có duyên, không biết lần tới có thể cùng cô nương thưởng trà bàn luận về cầm nghệ hay không?”
“Giống như điện hạ đã nói, nếu như đã có duyên, vậy lần gặp tiếp theo, vẫn là để duyên phận quyết định sẽ tốt hơn.”
Dực Vương Đường Thiên Hân, tứ hoàng tử của Thiên Ninh, là con trai của Cảnh quý phi.
Mặc dù Đường Thiên Hàn là Thái tử đã được sắc phong, nhưng cuộc chiến giành ngai vàng vẫn chưa bao giờ có dấu hiệu ngừng lại, vậy mà Dực Vương này lại không màng đến quyền lực, ưa chuộng cuộc đời an nhàn, bầu bạn với cầm nghệ và trà đạo, vừa hay lại hợp ý nàng, có thể dễ dàng thân cận..