Cảnh Như Đình lúc này mới nhận ra bản thân mình vừa gọi Đường Thiên Hàn là phu quân. Nàng nhìn đối phương đang hết sức kích động trước hai chữ này, nhỏ nhẹ nói:

“Điện hạ, là thiếp đã nói sai.”

“Không.” Đường Thiên Hàn lập tức phản bác: “Nàng không gọi sai. Ta là phu quân của nàng không phải sao? Ta thích nàng gọi ta như vậy.”

“Nhưng hoàng hậu nương nương sẽ không thích.” Giọng nàng lí nhí phát ra.

Trước đây từng có một lần Từ hoàng hậu triệu kiến nàng, theo lễ nghi nàng gọi Từ Y Tâm một tiếng mẫu hậu là phải phép, nhưng ngay khi nàng vừa cất lời thì bà ta đã tức giận mắng nàng một trận.

“Cảnh Như Đình, bổn cung nói cho ngươi hay. Ngươi đừng tưởng ngươi được Hàn Nhi sủng ái thì có thể tùy tiện gọi bổn cung một tiếng mẫu hậu ư?”

Nàng sợ sệt đáp: “Là lỗi của nhi thần.”

“Ngươi không phải con ta.” Từ Y Tâm lớn tiếng đến mức những nô tỳ đứng hầu trong điện cũng phải giật mình.

Bên ngoài cung điện ánh nắng soi rọi khắp cảnh vật, trải lên cả khuôn viên một màu vàng dịu dàng hòa cùng sắc xanh của cỏ cây và những màu sắc rực rỡ của những đóa hoa, vậy mà bên trong điện lại không có lấy một tia nắng lọt vào.

Không gian ở đây u ám vô cùng, chỉ có thể chiếu sáng bằng những ngọn lửa được thắp lên. Nàng đã quỳ ở đây nửa canh giờ, trước mặt tất cả những cung nữ hầu hạ Từ Y Tâm. Bà ta thật sự không cho nàng một chút mặt mũi nào, tiếp tục đanh giọng với nàng:

“Ngươi nên nhớ ngươi là Cảnh Như Đình, là người nhà họ Cảnh. Ngươi không phải con của Từ Y Tâm này, cho nên đừng bao giờ xưng là nhi thần. Cho dù ngươi đã gả cho Hàn Nhi, ngươi có là Thái tử phi thì ngươi vẫn mãi mãi là người của Cảnh gia. Từ bây giờ cứ xưng hô như thế đi, nữ nhi của Cảnh gia.”

Cảnh Như Đình vẫn luôn biết Từ Y Tâm chưa bao giờ và cũng không bao giờ chấp nhận nàng, thế nhưng trước mặt đám hạ nhân trong cung, bà ta vẫn cố ý làm khó nàng, không hề để cho nàng hay Đông Cung một chút danh dự, rõ ràng có thể thấy được nỗi căm hận của bà ta đối với cô mẫu nàng sâu sắc đến nhường nào.

“Người đâu, Thái tử phi không hiểu phép tắc mạo phạm đến bổn cung, phạt quỳ thêm một canh giờ.”

Nàng ở trong nơi cung cấm này sức yếu thế cô, không chống chọi được trước quyền lực của Từ Y Tâm, Đường Thiên Hàn cũng không có mặt ở đó để bảo vệ nàng, nàng không có cách nào khác ngoài việc chịu phạt theo ý của bà ta.

Đại cung nữ hầu hạ Từ Y Tâm nhìn nàng bị chèn ép như vậy nổi lòng thương, nói đỡ cho nàng mấy lời:

“Hoàng hậu nương nương, nửa canh giờ nữa Thái tử điện hạ sẽ về đến Đông Cung, nếu điện hạ không thấy Thái tử phi nhất định sẽ tìm đến đây……”

Nào ngờ, người kia còn chưa nói hết ý đã bị ngắt lời: “Thái tử phi, ngươi sẽ nói với Thái tử là bổn cung chèn ép ngươi?”

“Dân nữ biết tội, cam lòng ở lại chịu phạt.” Cảnh Như Đình nén nỗi oan ức vào trong, cố gắng nói ra từng chữ rõ ràng Từ Y Tâm liếc mắt sang đại cung nữ kia, lời lẽ đanh thép:

“Ngươi đến thông báo với Thái tử một tiếng, Thái tử phi đến chỗ của bổn cung muốn cùng bổn cung hàn thuyên tâm sự, chắc là Thái tử sẽ không vì không nỡ xa thê tử mà chạy đến đòi người chứ?”

Đại cung nữ tuân theo mệnh lệnh của bà ta, đi đến Đông Cung thông báo với Đường Thiên Hàn. Trong lúc nói lại ý của hoàng hậu, nàng ấy liên tục đưa mắt nhìn hắn, cố gắng biểu thị tình cảnh của nàng bằng ám hiệu.

Mà lúc này nàng đã quỳ được hơn một canh giờ, hai đầu gối đã tê cứng cả nhưng không thể gục xuống.

Cảnh Như Đình ngước lên nhìn về nơi cao quý kia, Từ hoàng hậu vẫn đang ngồi đó ung dung xem nàng chịu phạt, đáy mắt hiện lên vẻ hả hê xen lẫn tia hung ác.

Nàng tốt xấu gì cũng là khuê nữ xuất thân từ danh gia, giờ đây gả vào hoàng cung phải chịu loại đày đọa này, cho dù có cố gắng gượng thì cơ thể vẫn khó lòng mà chịu được, thời gian càng lâu dần nàng càng cảm thấy mắt mình như mờ đi, đến hình ảnh nữ nhân cao quý ngồi trên ngôi vị hoàng hậu kia cũng mỗi lúc một mờ ảo, đến cuối cùng chỉ còn những mảng vàng trắng lẫn lộn, cả người mất cân bằng sắp ngã xuống.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cánh tay mạnh mẽ dang rộng ôm tròn thân thể nữ tử yếu đuối trong lòng, ngữ khí từ tốn:

“Mẫu hậu muốn trò chuyện với Thái tử phi có thể cho nàng ngồi tử tế cho thuận tiện, hà cớ gì phải ép nàng quỳ như vậy?”

Cảnh Như Đình tưởng rằng bản thân sắp không xong rồi, nhưng nàng lại được Đường Thiên Hàn đỡ lấy, đầu tựa vào lồng ngực nam nhân, có thể nghe được rất rõ nhịp tim của hắn không ngừng tăng lên.

Có lẽ trên đường tới đây hắn đã cưỡi ngựa rất nhanh, giống như chỉ chậm một khắc nữa sẽ không gặp lại nàng.

Từ Y Tâm nhìn thấy nhi tử của mình ôm nàng trong lòng, hết mực bảo vệ nàng thì không khỏi tức giận lại cố gắng kiềm chế xúc cảm, trưng ra dáng vẻ mẫu nghi hỏi:

“Không phải bổn cung đã cho người đến bảo với con không cần tới đón Thái tử phi sao? Hay là con sợ mẫu hậu sẽ gây bất lợi cho nàng?”

Nam nhân trẻ tuổi soái khí ngời ngời kia là nhi tử của bà ta, do bà ta một tay nuôi dạy. Giờ đây nhi tử của mình lại một mực che chở cho nữ nhi của kẻ thù khiến bà ta không cam lòng chút nào, nhưng bà ta là hoàng hậu, là chủ của lục cung, không thể trực tiếp ra tay với nàng cho nên chỉ có thể mượn cớ chỉ bảo dạy dỗ để trừng phạt nàng những tội lỗi nhỏ nhặt.

Một ngày còn thấy nàng ở trong cung, Từ Y Tâm sống không yên ổn.

“Nhi thần không có ý đó. Nhi thần chỉ là lo mẫu hậu trò chuyện cùng nàng quá lâu sẽ

làm lỡ giờ nghỉ ngơi của người. Gần đây tiết trời thay đổi liên tục, sức khỏe mẫu hậu không tốt, người nên đi nghỉ sớm thì hơn. Còn Thái tử phi, nhi thần sẽ đưa nàng về.”

Từng câu từng chữ của Đường Thiên Hàn, bên ngoài thì là quan tâm hiếu thảo với thân mẫu, nhưng lời lẽ đanh thép ý tứ sắc bén khiến cho Từ Y Tâm không phản bác được, chỉ có thể thả cho hắn đưa Cảnh Như Đình đi.

Kể từ sau sự việc đó, nàng chưa từng đặt chân đến điện của Từ Y Tâm thêm lần nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play