“Bệ hạ, hoàng hậu giá đáo!”
Nội thị vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt trong điện đều hướng về vị trí trung tâm nơi cao nhất kia cúi đầu hành lễ.
Thiên Ninh hoàng đế cùng hoàng hậu xuất hiện, hoàng đế vừa ngồi xuống long ngai vừa cười nói ôn hòa:
“Tất cả hãy bình thân. Yến tiệc hôm nay chỉ có người nhà chúng ta, không cần phải câu nệ phép tắc. Mau nhập tiệc thôi!”
Thiên Ninh hoàng hậu ánh nhìn đầu tiên chính là dành cho nàng, trong đáy mắt không hề che giấu sự căm ghét đến tột cùng, khiến nàng dù cố gắng cúi mặt tránh né cũng vẫn thấy lạnh sống lưng.
Ở trước mặt người này, nàng không dám trực tiếp đối diện, thậm chí đến đưa mắt nhìn len lén cũng sợ sệt, chỉ dám nép mình vào người Đường Thiên Hàn để tránh đụng mặt hoàng hậu.
Thiên Ninh hoàng hậu Từ thị căm ghét nữ tử Cảnh gia nàng vô cùng, suy cho cùng đều là vì một chữ tình mà thôi. Tình yêu và sự ghen tức đã biến một nữ nhân từ yếu đuối trở nên thâm độc.
Chẳng trách chốn thâm cung này lại đáng sợ như vậy. Hoặc là khiến cho con người ta trở nên độc ác toan tính, hoặc là bị kẻ khác ra tay hãm hại, chung quy đều là tự chôn vùi tuổi xuân của mình trong bóng tối.
Nàng cũng là nữ tử sống trong nơi cung cấm, mặc dù hiện tại Đông Cung vẫn chỉ có nàng làm chủ, nhưng ai biết được sau này sẽ có bao nhiêu nữ nhân khác đặt chân vào.
Cảnh Như Đình quay sang nhìn Đường Thiên Hàn. Hắn là phu quân của nàng, là trữ quân của Thiên Ninh, sớm muộn cũng sẽ có ngày hậu cung ba ngàn giai lệ, nàng có lẽ cũng sẽ trở nên giống như Từ hoàng hậu.
Nhất là khi trong trái tim nàng đã bắt đầu nhen nhóm một loại cảm xúc không nên có.
Sự ghét bỏ của Từ Y Tâm dành cho cô mẫu nàng có thể hiểu, nhưng nàng vẫn không cách nào chấp nhận được bà ta toan tính đối với hậu cung, khiến cô mẫu nàng phải xuất cung ra ngoài ở ẩn.
Dẫu sao Từ thị vẫn đang ngồi trên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ cao quý nhất Thiên Ninh, dưới một người trên vạn người, cao quý gấp trăm lần cô mẫu.
“Nàng sao vậy?” Thấy Cảnh Như Đình ngây người một lúc, Đường Thiên Hàn nắm lấy tay nàng ân cần hỏi han.
Nàng khẽ lắc đầu: “Thiếp không sao.”
Hắn vừa xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn vừa nói: “Nếu nàng cảm thấy không khỏe trong người chúng ta có thể ra về trước. Dù sao nàng cũng vừa mới khỏe lại thôi, cẩn thận sức khỏe một chút.”
Cảnh Như Đình ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt nhìn nàng vô cùng dịu dàng của Đường Thiên Hàn. Hắn đã nhìn nàng từ trước đó rất lâu, lộ liễu đến nỗi hoàng hậu cũng phải trố mắt kinh ngạc.
Nhi tử mà bản thân kỳ vọng suốt bao năm, tại sao đến nay lại bị mê hoặc bởi nữ nhân đến từ gia tộc mà bà ta căm hận? Càng nghĩ Từ Y Tâm càng thêm bực mình, trút hết giận dữ lên ánh mắt dành cho Cảnh Như Đình.
Tiếc rằng lúc này nàng không còn cảm nhận được ánh mắt ghét bỏ dán lên người mình nữa, bởi phu quân nàng ngôi bên cạnh đã nghiêng người về phía nàng, không biết vô tình hay cố ý đã che tầm nhìn của nàng.
Cảnh Như Đình suy nghĩ kỹ một hồi rồi lý giải: “Từ khi thiếp gả cho điện hạ đến nay chưa từng tham gia yến tiệc hay diện kiến mẫu hậu lần nào, nếu ngay cả cung yến đầu năm cũng muốn về sớm thì không hay cho lắm, cũng không tốt cho điện hạ nữa.”
Đường Thiên Hàn bỗng ghé sát vào người nàng thì thầm: “Nàng lo cho thanh danh của ta?”
Hơi thở nóng hổi của nam nhân phả qua mang tai Cảnh Như Đình, khiến nàng đỏ bừng mặt, theo phản xạ hơi né tránh một chút, sau đó lại mỉm cười giải thích:
“Thiếp là thê tử của điện hạ, dĩ nhiên là phải lo cho danh tiếng của điện hạ.”
Đường Thiên Hàn không nhận được câu trả lời như mong muốn, cố tình tiến lại gần hơn, giọng điệu lả lướt:
“Chỉ thế thôi sao?”
“Điện hạ, đang ở trong đại điện, điện hạ đừng như vậy.”
Đúng lúc này, một nam nhân từ bên ngoài đột ngột xuất hiện, đi đến trước mặt hoàng đế hành lễ tạ tội:
“Phụ hoàng thứ tội, nhi thần đến muộn, đã làm ảnh hưởng
đến cung yến của phụ hoàng và mẫu hậu.”
Tuy nói Cảnh Như Đình không giao du với ai bao giờ, nhưng ít nhất nàng vẫn nhận biết được những người đã từng gặp, có thể là trong ngày đại hôn, hoặc một số người đã đến Đông Cung trước đây, nhưng người kia khá lạ mặt, dường như nàng chưa từng gặp qua hắn bao giờ.
Mà Đường Thiên Hàn ngồi ngay bên cạnh này trong một chốc cũng biến đổi sắc mặt, giây lát sau liền khôi phục lại biểu cảm lúc đầu.
Thiên Ninh hoàng đế nhìn nam nhân kia, cười cười ôn hòa: “Phong Nhi mới từ biên cương trở về, còn chưa nghỉ ngơi tĩnh dưỡng được bao lâu, trẫm sao có thể trách tội con. Mau, người đâu, xếp chỗ cho Thần Vương ngồi.”
Nói đến Thần Vương, Cảnh Như Đình có biết đôi chút. Hắn là Đường Thiên Phong, cũng là đích tử do Từ hoàng hậu sinh ra giống như Đường Thiên Hàn. Người này nghe nói có tài lĩnh tướng nên được hoàng đế hết mực trọng dụng, quanh năm ở biên cương đánh trận đến nay mới trở về.
Đều là đích tử của trung cung, cả Đường Thiên Hàn và Đường Thiên Phong đều có dung mạo tuấn tú, tài giỏi hơn người, có biết bao nữ tử trong thành mến mộ, vậy mà thê thiếp trong hậu cung lại trống vắng hơn hẳn những hoàng tử khác.
Đường Thiên Hàn chỉ có duy nhất nàng là thê tử, còn Đường Thiên Phong đến nay vẫn chưa thành gia lập thất. Hắn cùng biểu ca Đường Thiên Hân của nàng là hai vị hoàng tử duy nhất chưa có hồng nhan bên cạnh.