Buổi chiều của ngày cuối năm, trời âm u mấy tầng mây mù dày đặc, nhưng không còn lưu lại cái hanh khô buốt giá làm nứt nẻ cả tay chân, không khí dường như còn có chút ẩm ướt.

Nàng đoán, có lẽ sắp có một đợt tuyết nữa đến.

Ngày hôm nay trước khi ra ngoài Cảnh Như Đình đã chọn một bộ xiêm y dày dạn vô cùng ấm áp, sau đó Đường Thiên hàn lại sai người khoác cho nàng thêm một tấm áo choàng bằng lông thú săn được ở chuyến đi săn mùa thu. Hiện giờ đi trên phố, nàng hoàn toàn không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào.

Cả người thiếu nữ đều được bao bọc bơi vải dày của y phục, chỉ để lộ duy nhất khuôn mặt nhỏ nhắn, giữa thời tiết giá lạnh càng thêm trắng trẻo, đôi môi đỏ mọng yêu kiều khiến người ta không tránh khỏi tim đập chân run.

Ánh mắt Đường Thiên Hàn rơi trúng vào gương mặt non nớt thuần khiết ấy, muốn nhìn nàng lâu thêm chút nữa, lại cũng như không dám trực tiếp nhìn nàng, lập tức quay mặt sang chỗ khác.

Cuộc dạo phố của hai người họ không vì sự cố vừa rồi mà dừng lại, Đường Thiên Hàn luồn tay vào trong áo choàng nắm bàn tay mềm mại của nữ tử đi vòng qua một con phố khác. Cảm giác lành lạnh đột nhiên ập đến làm tim nàng run lên một cái.

Lồng ngực thiếu nữ bắt đầu đánh trống liên hồi, nàng ngượng ngùng muốn rụt tay lại, nhưng hắn nắm tay nàng rất chặt nên không cách nào rút ra được.

Trải qua một hồi khó khăn, nàng quyết định từ bỏ rút tay ra khỏi tay Đường Thiên Hàn, sự chú ý rất nhanh chuyển sang những gian hàng buôn bán sôi nổi. Nàng thích thú nhìn ngang ngó dọc, khuôn miệng nhỏ khẽ cong lên nở nụ cười làm rực sáng cả không gian u ám ngày đông.

Mà Đường Thiên Hàn đi bên cạnh chưa từng rời mắt khỏi nàng. Khoảng thời gian đó, chỉ cần nàng quay đầu lại liền có thể bắt gặp ánh mắt của hắn đang đặt trên người mình, tiếc rằng nàng lại chưa từng để ý đến.

Cảnh Như Đình nhìn dòng người tấp nập qua lại ngay trước mắt, thấp thoáng có bóng dáng nữ nhân dáng người cao cao gầy gầy, bước đi cực kỳ uyển chuyển dịu dàng, nàng không nghĩ ngợi gì liền hô lên:

“A tỷ!”

Thời khắc nàng cất tiếng gọi, Đường Thiên Hàn hướng ánh nhìn theo tầm mắt nàng, trong một khắc nơi đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục trạng thái ban đầu.

Cách đó không xa, Cảnh Lam Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn thì thấy muội muội đang đi cùng một nam nhân, còn tay trong tay sánh bước với nhau, nàng ta đoán ra ngay thân phận của đối phương, tiến đến gần định cung kính hành lễ thì Cảnh Như Đình nắm lấy tay nàng ta ngăn lại:

“A tỷ không cần phải hành lễ, sẽ khiến người khác chú ý.”

Trông dáng vẻ ngây thơ tự do của Cảnh Như Đình, Cảnh Lam Linh nghĩ rằng thời gian nàng sống ở Đông Cung chắc chắn rất thoải mái, Thiên Ninh Thái tử hắn cũng rất yêu thương nàng nên mới dành thời gian đưa nàng xuất cung đi chơi như vậy.

Nàng lúc nào cũng vậy, từ nhỏ đến lớn đều có thể vui vẻ vô ưu vô lo sống qua ngày, là đích thiên kim cao quý của Cảnh gia, hiện giờ lại mang trên mình thân phận Thái tử phi. Đều là tỷ muội nhưng số phận lại khác nhau quá nhiều, Cảnh Lam Linh mỗi ngày chỉ có thể sống ẩn dật, cẩn trọng hết mức để không khiến Cảnh Như Doanh ngứa mắt, đem nàng ta ra chửi mắng đày đọa mỗi ngày.

Lúc trước Cảnh Như Đình chưa xuất giá, còn có thể bảo vệ nàng ta khỏi Cảnh Như Doanh, giờ đây chẳng còn ai nữa thì nàng ta chỉ có thể tự bảo vệ chính mình, cho nên nhất cử nhất động đều không được phép mắc sai lầm.

“A tỷ, tỷ cũng xuống phố mua sắm chuẩn bị cho năm mới sao?”

Cảnh Lam Linh đưa tay che miệng mỉm cười duyên dáng. Nàng ta khẽ liếc nhìn biểu cảm của Đường Thiên Hàn, thấy hắn không nhìn về mình, liền rời mắt sang Cảnh Như Đình, nhỏ nhẹ nói:

“Tỷ chỉ đi mua một ít vải và mỹ phẩm thôi.”

Trong lúc hai tỷ muội Cảnh gia nói chuyện, Đường Thiên Hàn im lặng một chút rồi lên tiếng xen vào: “Cảnh nhị tiểu thư đi một mình?”

Cảnh Lam Linh hơi ngạc nhiên, Cảnh Như Đình đang nắm tay nàng ta cảm nhận rõ đôi tay thon dài của nữ nhân vừa bước vào độ tuổi trưởng thành, cảm thấy có hơi lạ, vừa định hỏi thì nàng ta lập tức trả lời Đường Thiên Hàn:

“Dân nữ có đi cùng với nha hoàn thân cận, nhưng vừa rồi dân nữ có nhờ nàng ấy đi mua một chút đồ.”

Đường Thiên Hàn nghe xong đáp án của Cảnh Lam Linh lại im lặng, không nói thêm gì nữa. Hắn cúi sát xuống nói nhỏ với nàng: “Nàng ở đây nói chuyện với người nhà đi. Ta đi dạo một chút sẽ quay lại ngay.”

Cảnh Như Đình gật đầu, quay người lại đã thấy hắn biến mất khỏi tầm mắt.

Đôi tay Cảnh Lam Linh lúc này vẫn đang nằm gọn trong tay nàng, dường như đã thả lỏng hơn. Nàng đoán tỷ tỷ có lẽ vì vừa nãy sợ hãi Đường Thiên Hàn nên mới căng thẳng như thế.

Lúc trước nàng cũng rất sợ hắn, mỗi khi đối diện với hắn đều không tránh khỏi cả thân mình cứng nhắc, nhưng đến nay đã thành thân được hơn nửa năm, nỗi sợ ấy chẳng biết từ bao giờ đã biến mất, thay vào đó là sự cẩn trọng đề phòng, mà sự đề phòng ấy đang bắt đầu buông xuống mà chính nàng cũng không nhận ra.

“A tỷ, vừa rồi điện hạ ở đây dọa tỷ sợ sao? Muội thấy sắc mặt tỷ không được tự nhiên cho lắm.”

“Ngài ấy dẫu sao cũng là Thái tử điện hạ, thân phận hoàn toàn cách biệt so với tỷ, lúc nãy đúng là có chút e dè.”

Cảnh Như Đình cực kỳ tin tưởng lời của Cảnh Lam Linh, cười tươi động viên: “Không sao đâu, bây giờ điện hạ đã đi rồi. Chúng ta nói chuyện một chút rồi hẵng về. A tỷ, dạo này phụ thân mẫu thân có khỏe không?”

Cảnh Lam Lim nở nụ cười mềm mại đáp: “Mọi người ở Cảnh gia đều rất khỏe, chỉ có muội là ai cũng đều lo lắng, sợ muội sống ở nơi cung cấm không quen. Nhưng hôm nay tỷ mới thấy được Thái tử điện hạ rất yêu thương muội.”

“Điện hạ đối với muội rất tốt. Tỷ hãy nói với phụ thân mẫu thân không cần lo cho muội mà hãy giữ gìn sức khỏe. Cuối năm thời tiết lạnh giá, mọi người đều phải chăm sóc thật tốt sức khỏe của bản thân.”

Suốt cuộc nói chuyện, Cảnh Như Đình không hề nhắc đến hay để lộ bất cứ thông tin gì về chuyện của Tiểu Hàm. Nàng không muốn để người của Cảnh gia không yên tâm về mình, vẫn là không nói ra tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play