Đám hạ nhân nghe thấy tiếng của Đường Thiên Hàn lập tức chạy vào trong điện.
Đường Thiên Hàn ôm lấy Cảnh Như Đình đưa nàng nằm lên giường, động tác gấp gáp nhưng không thô bạo.
Hai tỳ nữ thân cận của nàng là Cầm Nhi và Tiểu Hàm vào điện sau cùng, trông thấy khuôn mặt nàng tái nhợt được Đường Thiên Hàn đưa đến bên giường, trên sàn nhà có vết máu rất đậm, vương một ít trên cả ống tay áo nàng, đều không khỏi hốt hoảng.
Cầm Nhi vội vã chạy đến gần hỏi: “Điện hạ, Thái tử phi bị làm sao sao vậy?”
“Ngươi mau đến y quán Khả Tịnh tìm lang y ở đó cho bản cung.
Bằng mọi giá phải mang được kẻ đó đến.
Nàng ấy đã nói như vậy trước khi ngất đi.
Các ngươi hầu hạ nàng, nhất định biết nơi đó.”
“Y quán Khả Tịnh?” Cầm Nhi chần chừ, “Nô tỳ chưa từng nghe Thái tử phi nhắc đến bao giờ.”
Tiểu Hàm lúc này vẫn đang đứng chôn chân ở vị trí cụ, thần sắc kinh hãi tột cùng, lắp bắp lên tiếng:
“Điện hạ để nô tỳ đi cho.
Nô tỳ biết…..
y quán đó ở đâu.”
“Còn đứng đó làm gì? Mau đi nhanh đi.” Đường Thiên Hàn không kiên nhẫn quát tháo.
Tiểu Hàm còn chưa hết kinh hãi, vừa định quay người bước đi, lại vừa thoáng như đang phân vân chưa vội đi khỏi.
Nhưng với cái dáng vẻ mất mất bình tĩnh kia của Đường Thiên Hàn, nếu còn không chịu lập tức tìm Tề Thiên Khả chẳng khác nào tự lấy mạng mình.
Màn đêm đen dày đặc phủ kín con đường phố vắng vẻ, chỉ có bóng dáng nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt liều mình chạy nhanh đến trước y quán Khả Tịnh.
Hiện giờ đã là ban đêm, tất cả mọi nơi đều đã đóng cửa từ sớm, Tiểu Hàm liên tục đập cửa thật mạnh, miệng không ngừng hô lớn:
“Tề đại phu, nô tỳ là Tiểu Hàm.
Nô tỳ xin ngài hãy ra gặp nô tỳ.”
Tiểu Hàm gào thét hết lời cho đến khi cánh cửa gỗ lớn dần hé mở.
Nam nhân một thân bạch y thanh nhã, trên người không mang theo chút trần tục đứng ngay đối diện nàng ta.
“Tiểu Hàm, có chuyện gì mà đêm hôm ngươi đến đây làm ầm ĩ?”
Tiểu Hàm mặt mày tái mét, giương đôi mắt với ý cầu xin nhìn hắn: “Tề đại phu, ngài nhất định phải cứu tiểu thư của nô tỳ.
Thái tử điện hạ đang chờ ngài ở Đông Cung.”
Một đêm xảy ra biết bao nhiêu chuyện, Tiểu Hàm không còn chút sức lực nào, đứng cũng không vững được nữa.
Tề Thiên Khả nghe đến Cảnh Như Đình có chuyện, dang tay đỡ lấy Tiểu Hàm, lập tức hỏi lại:
“Ngươi bình tĩnh đã, nói cho ta biết tiểu thư nhà ngươi bị làm sao.”
Tiểu Hàm thống khổ lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết.
Lúc nô tỳ có mặt trong điện tiểu thư đã bất tỉnh rồi, nô tỳ theo lệnh của Thái tử điện hạ đến đây tìm ngài.”
“Nhưng sao Thái tử lại biết ta?”
“Là tiểu thư đã nói với điện hạ, còn dặn dò phải là ngài đến xem bệnh cho tiểu thư.”
…………
Suốt đêm hôm ấy Ngọc Thần điện của Đông Cung náo loạn cả lên, người hầu kẻ hạ ra ra vào vào không ngớt, Đường Thiên Hàn lúc nào nào còn có được sự điềm tĩnh thường trầm ổn thường ngày, hắn không kiểm soát được cảm xúc, hối thúc người mang nước nóng, lò sưởi, chăn nệm ấm đến để tăng nhiệt độ cho cơ thể lạnh toát của nàng.
Hắn nắm chặt lấy bàn tay nàng không chịu buông, lẩm bẩm mấy lời: “Đình Đình, ta nhất định sẽ khiến nàng tỉnh lại.
Nàng cố gắng chịu đựng một chút, người nàng cần sắp đến rồi.”
Ngay thời điểm ấy, Tề Thiên Khả kịp thời đến được Đông Cung.
Hắn đi đến trước mặt Đường Thiên Hàn hành lễ, nhưng Đường Thiên Hàn trực tiếp bỏ qua, bảo hắn hãy đến xem mạch cho Cảnh Như Đình.
Cửa điện một lần nữa đóng lại, chỉ còn Đường Thiên Hàn ở bên trong quan sát Tề Thiên Khả bắt mạch cho nàng.
Ngoài trời lạnh lẽo vô cùng, nhưng bên trong căn phòng này nhiệt độ lại cao đến muốn thiêu đốt người ta.
Tề Thiên Khả nhìn khuôn mặt Cảnh Như Đình không có được một chút hồng hào, đôi môi nàng tím tái hẳn đi, cộng thêm vừa rồi xem qua mạch tượng, cuối cùng chốt lại một câu với Đường Thiên Hàn:
“Thái tử điện hạ, hiện giờ Thái tử phi thần sắc nhợt nhạt, mạch đập rất yếu.
Tiểu nhân e là Thái tử phi đã trúng độc không nhẹ.”
“Trúng độc?”
“Loại độc mà Thải tử phi trúng phải không hề đơn giản.
Dựa trên tình hình hiện tại có lẽ đã trúng độc được một thời gian, đến hôm nay mới bắt đầu phát tác.”
Đường Thiên Hàn nổi trận lôi đình, thanh âm không giấu nổi giận dữ: “Kẻ nào lại to gan đến như vậy? Dám ngang nhiên hạ độc nàng ngay trong Đông Cung này.”
Tề Thiên Khả trông thấy Đường Thiên Hàn nội tâm hoảng loạn liền thêm vào một lời khuyên can:
“Điện hạ, hiện giờ giải độc cho Thái tử phi là quan trọng nhất.
Tiểu nhân sẽ đi sắc một chén thuộc trước tiên để giảm bớt lượng độc tố đang phát tác, chớ đến khi người tỉnh lại thì sẽ kê một đơn thuốc để loại bỏ hoàn toàn độc tố khỏi cơ thể.”
Thấy đối phương nói có lý, hắn dần dần thả lỏng tâm trạng, cúi người cảm kích: “Đa tạ đại phu đã ra tay cứu chữa thê tử của bản cung.”
“Điện hạ không cần nói lời khách sáo.
Hành y chữa bệnh là công việc của tiểu nhân.”
Đường Thiên Hàn ra lệnh cho Đỗ Phùng mang thảo đến phòng thuốc của Ngọc Thần điện, còn Cầm Nhi đưa Tề Thiên Khả đến nơi để sắc thuốc cho Cảnh Như Đình.
Vừa vào đến trong phòng, mùi thảo dược đun nóng nồng nàn ngay lập tức tỏa ra khắp nơi.
Tề Thiên Khả quay người sang hỏi Cầm Nhi:
“Cô nương là đang đun thuốc cho Thái tử phi sao?”
Cầm Nhi thật thà nói: “Dạ phải.
Đây là thang thuốc của Thái tử phi mà Tiểu Hàm tỷ tỷ mang về.
Tiểu Hàm tỷ tỷ là nha hoàn bồi giá của Thái tử phi nên hiểu rõ thói quen của chủ nhân hơn nô tỳ, bình thường người chịu trách nhiệm đun thuốc cũng đều do một tay tỷ ấy làm.
Nô tỳ không có hiểu biết nhiều về chuyện này.”
Tề Thiên Khả rót một chén thuốc còn đang đun dang dở trong ấm ra bát rồi đưa lên sát mặt, trong ánh mắt lập tức hiện lên tia sắc bén.
“Một lát nữa thảo dược sẽ đến.
Nếu đại phu còn cần gì hãy nói với nô tỳ, nô tỳ đợi ở ngay bên ngoài thôi.”
“Được, đã làm phiền Cầm Nhi cô nương.”