Yến tiệc kết thúc, nàng nhanh chóng ra về.
Đi qua một hồ nước lớn, nàng trông thấy từ bên kia hồ, một đứa trẻ đang chạy về phía một nam nhân, cả hai đều mặc áo gấm trông rất cao quý, thầm đoán là chủ tử trong hoàng cung.
“Phụ thân!” Đứa trẻ nói lớn.
Nàng quay về phía sau nói nhỏ với A Ly “Đứa trẻ đó là ai?”
“Công chúa, đó là hoàng tôn của Thiên Ninh bệ hạ, con trai của Thần Vương điện hạ.”
Vậy ra nam nhân kia là Thần Vương.
Nàng không nhìn rõ mặt Thần Vương nhưng trông tướng mạo nho nhã, trông không giống một vị tướng uy mãnh trên chiến trường như nàng vẫn luôn nghĩ.
Phía sau đứa trẻ là một vị phu nhân y phục lộng lẫy tiến về phía Thần Vương.
Nữ tử này nàng đã trông thấy từ yến tiệc khi nãy, đoán chắc là Cảnh trắc phi của Thần Vương.
Nàng không khỏi cảm thán, “Đều là đích hoàng tử của Hoàng hậu, Đường Thiên Hàn và Đường Thiên Phong, cũng thật quá khác biệt!”
Nói rồi, nàng nhanh chóng rời đi.
Bên kia hồ, Thần Vương dang tay ôm lấy tiểu thế tử, xoa đầu trìu mến.
“Huân Nhi đã đi đâu thế?”
“Hôm nay mẫu thân dẫn Huân Nhi đi thăm Hoàng tổ mẫu.”
Cảnh trắc phi cất giọng nói dịu dàng “Điện hạ, đã không còn sớm nữa, chúng ta nên xuất cung thôi!”
Cảnh trắc phi thật khiến người ta phải ngưỡng mộ, Thần Vương hết mực sủng ái, lại sinh được tiểu thế tử, dù cho không phải chính phi nhưng cũng là nữ chủ nhân duy nhất của Vương phủ.
Một tháng trôi qua từ ngày nàng tới Thiên Ninh quốc.
Tiết trời thu ở Thiên Ninh lạnh hơn ở Đông Lương, khó tránh khiến nàng bị phong hàn cả nửa tháng, không thể ra khỏi phủ.
Mỗi ngày đều quanh quẩn trong phủ cũng nảy sinh buồn chán, nàng cũng vừa khỏi phong hàn, quyết định sẽ đi dạo quanh phố thăm thú.
“Công chúa, người nên mặc thêm một lớp áo nữa tránh bị lạnh.” A Ly chu đáo chuẩn bị cho nàng cả áo choàng bên ngoài giúp nàng giữ ấm.
Vừa bước ra đến cửa lớn, nàng trông thấy Đường Thiên Hàn đang đứng bên ngoài chờ nàng.
“Bản cung nghe nói lục công chúa bị phong hàn, hôm nay mới khỏi, vốn muốn mời công chúa tới Đông Cung thưởng trà, nhưng xem chừng công chúa có lẽ không tiện đi cùng bản cung rồi.”
Nàng vừa nghe đã biết được ý đồ của hắn, nhưng lại vẫn đồng ý cùng hắn đến Đông Cung.
Khung cảnh nơi đây, thật có chút rất giống phủ công chúa của nàng, chỉ là có nhiều điện hơn.
Đông Cung rộng lớn này lại chỉ có một Diệp Lương đệ thôi sao, trắc phi của Thiên Ninh cũng thật đáng ghen tị, làm chủ cả một phủ đệ rộng lớn như vậy.
“Không ngờ Thái tử điện hạ lại là người thanh nhã như vậy! Đông Cung nhiều cây xanh, còn có cả một hoa viên rộng lớn.”
Trong Mạn An điện, Diệp thị vừa hay tin liền trang điểm tỉ mỉ để gặp nàng.
Đến chính điện, thấy Đường Thiên Hàn cùng nàng sánh đôi như vậy, trong lòng Diệp thị đã nổi lên sóng gió, bên ngoài vẫn cố tỏ ra hiền thục, kính cẩn hành lễ.
“Lương đệ Diệp thị Ngân Chi tham kiến Đông Lương lục công chúa!”
Cùng là phận nữ nhi, nàng sớm đã nhìn thấu tâm tư của Diệp thị, vẫn rất bình thản đáp lại,
“Yến tiệc lần trước ta và Diệp Lương đệ đã gặp nhau rồi, Lương đệ sao còn cần hành lễ phức tạp như vậy?”
Diệp thị trước mặt Đường Thiên Hàn lại cố tình hiểu thành ý khác, đẩy nàng thành kẻ ngạo mạn, không đặt ai trong mắt.
“Công chúa thứ lỗi, Ngân Chi ở yến tiệc cùng các thiên kim đã có hành lễ với công chúa, có lẽ người không để ý mà quên đi mất, là lỗi của Ngân Chi.
Vậy nên hôm nay Ngân Chi tới đây là chính thức chào hỏi công chúa, cũng là tạ lỗi với công chúa.”
Hành lễ gì chứ, Diệp thị không phải ngày đó lần đầu gặp nàng thì một phen kinh hãi đến mất hồn mất vía sao, vậy mà nàng ta lại đó cũng coi là hành lễ.
Nàng nhìn dáng vẻ liễu yếu đào tơ, làm bộ thành khẩn nhận lỗi đó của Diệp thị, gương mặt không cảm xúc, đáp lại,
“Tạ lỗi thì không cần, ta không hẹp hòi như vậy.
Nhớ lại trong yến tiệc, Diệp Lương đệ lúc thấy ta đã giật mình đến không đứng vững, ta cũng rất thắc mắc, không biết là vì sao?”
Diệp thị ngẩn người ra một lúc, rồi mới bình tĩnh nói, “Ngân Chi lần đầu gặp công chúa, trông thấy khí chất của người cao quý, thanh nhã nên nhất thời không đứng vững, cảm thấy bản thân so với công chúa còn quá kém cỏi.”
Nàng quay lưng về hướng Diệp thị đang quỳ, tiến về phía vườn hoa, tùy tiện ngắt một bông bách hợp.
“Khí chất không đến từ vẻ bề ngoài mà là ở trong tâm mỗi người.
Cũng giống như bông hoa bách hợp này tuy chỉ mang một màu trắng đơn thuần chính là bề ngoài nhưng lại biểu hiện sự sang trọng, nguy nga, đây chính là tâm.”
Rồi lại tặng bông bách hợp ấy cho Diệp thị đang quỳ lạy khép nép gần Đường Thiên Hàn.
“Càng giống như Diệp Lương đệ đây, xinh đẹp nhất Thiên Ninh quốc, cầm nghệ không ai sánh bằng, nhưng vừa thấy ta lại nói rằng không thể sánh bằng, là không bằng về thân phận hay dung mạo?”
Sau những lời nói kín kẽ của nàng, Diệp thị hoàn toàn á khẩu vô ngôn.
Nàng thuận thế tiếp lời,
“Ta không biết Lương đệ đây có bao nhiêu phần ngưỡng mộ ta, nhưng có lẽ là do ta nghĩ nhiều rồi, còn cho rằng Lương đệ đã làm chuyện không nên với ta nên mới kinh hãi như vậy.
Xem ra, ta mới là người cần tạ lỗi với Lương đệ.”
Nàng ta cúi người, nhanh chóng khước từ “Làm gì có chứ, công chúa không cần tạ lỗi với Ngân Chi như vậy! Chỉ là công chúa và Ngân Chi có hiểu lầm thôi.”
Nàng liên tục làm khó Diệp thị như vậy, Đường Thiên Hàn lại đứng một bên xem trò cười, không hề lên tiếng bênh vực ái phi.
Diệp thị này có lẽ cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, không được sủng ái như nàng đã nghĩ.
Đường Thiên Hàn này thật quá vô tình với Diệp thị rồi, hoàn toàn không giống đệ đệ Thần Vương yêu thương trắc phi Cảnh thị hết mực, đây cũng là nguyên nhân vì sao đến giờ Đông Cung vẫn chưa có tin vui..