Gần đây Đường Thiên Hàn bận chính sự hơn trước nhiều, hắn đi từ sáng đến tối khuya mới quay về Đông Cung, sau khi trở về liền nhốt mình ở chính phòng xử lý văn thư.
Không có hắn đến ăn tối, nàng cũng được nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần thiết đi lại hầu hạ hắn.
Lại nói đến Cảnh Như Đình, nàng chỉ là mắc phong hàn thôi, theo lý mà nói thì nên khỏi từ lâu mới phải, chẳng hiểu sao càng lúc lại càng nặng thêm.
Kể từ lần dùng thuốc mới mà Tề Thiên Khả đưa, nàng bắt đầu cẩn trọng sức khỏe chính mình hơn, không dám ra gió thêm lần nào nữa, thế nhưng bệnh tình chẳng hề thuyên giảm một chút nào.
Mấy ngày trước còn miễn cưỡng ngồi dậy đi lại trong phòng được, đến hôm nay đầu nàng đau nhức vô cùng, mỗi lần ngồi dậy đều chóng mặt quay cuồng, rốt cuộc nàng chỉ có thể nằm yên trên giường nghỉ ngơi.
Lúc Tiểu Hàm mang thuốc đến, Cảnh Như Đình đang nằm trên giường rất yên tĩnh, khuôn mặt thiếu nữ tái nhợt hẳn đi, thân mình đau nhức ê ẩm gần như không cử động được, tay chân dường như không có chút sức lực để ngồi dậy.
Tiểu Hàm bưng thuốc để trên bàn, sau đó đỡ nàng khó khăn ngồi dậy giúp nàng uống thuốc, nàng nhức đầu vô cùng lập tức từ chối:
“Ngươi để đó lát nữa ta uống, hiện giờ ta đang mệt lắm.

Ngươi ra ngoài trước đi!”
“Tiểu thư, không được.

Tề đại phu đã dặn nô tỳ rất kỹ nhất định không được để thuốc nguội.

Người mau uống thuốc đi, nhất định sẽ đỡ hơn.”
“Đã uống bao nhiêu lâu rồi, vẫn chẳng đỡ hơn chút nào cả.

Ngươi không thấy sao?”
Tiểu Hàm cố gắng thuyết phục: “Đây là thuốc mà người đã dặn nô tỳ lấy ở chỗ của Tề đại phu.

Chẳng lẽ người lại nghi ngờ tài y thuật của ngài ấy? Tiểu thư quen biết ngài ấy nhiều năm, hẳn là phải rõ khả năng của ngài ấy như thế nào mới tin tưởng như vậy chứ.”
Cảnh Như Đình nghe Tiểu Hàm nói có lý, đành gắng gượng ngồi dậy uống thuốc.
Miệng nàng mấy ngày nay đã đắng ngắt, ăn uống gì cũng không trôi, nay lại thêm cả vị thuốc chát chát làm nàng không nhịn được ho sặc sụa mấy tiếng, thuốc từ trong bát cũng đổ một ít xuống cổ áo thấm ướt sậm màu cả một mảng.
Tiểu Hàm vội vội vàng vàng lấy khăn giúp Cảnh Như Đình, miệng mồm hốt hoảng kêu lên:
“Tiểu thư không sao chứ?”
Nàng xua tay liên tục, “Ta không sao.

Ngươi mau mang chén thuốc này ra ngoài đi, ta mỗi lần ngửi thấy mùi đều khó chịu muốn nôn.”
Đúng lúc này, Cầm Nhi từ bên ngoài mở cửa đi vào trong, còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Hàm đã quát lớn:
“Cầm Nhi, ngươi đi đâu từ nãy đến giờ, tại sao không ở trong đây chăm sóc tiểu thư? Người đang ốm bệnh như vậy mà ngươi dám bỏ mặc người lại một mình trốn đi chơi.”
Cầm Nhi bị mắng vô cớ cũng chẳng giải thích, rối rít nói: “Thái tử phi thứ tội, là nô tỳ tắc trách.”
Cảnh Như Đình lúc này đang khó chịu trong người vô cùng, không có hơi sức hỏi tội ai nữa cả.
“Được rồi, ta không trách tội ngươi.

Vừa rồi thấy ngươi trông rất vội, có chuyện gì nghiêm trọng sao?”
Cầm Nhi lập tức bẩm báo: “Thái tử phi, Thái tử điện hạ hôm nay trở về rất sớm.

Điện hạ còn dặn nô tỳ tối nay sẽ đến dùng bữa với người.”
Cảnh Như Đình không khỏi kinh ngạc, hôm nay hắn lại bất ngờ quay về sớm như vậy, còn muốn cùng nàng dùng bữa tối.

Nhưng nàng hiện tại đứng còn không nổi, lại không thể để hắn biết được bệnh tình của mình, phải làm sao bây giờ?
“Bộp!”
Nàng vốn đã ngạc nhiên trước lời căn dặn của Đường Thiên Hàn với Cầm Nhi, nhưng Tiểu Hàm đứng một bên càng bất ngờ hơn, ngoài ra hình như còn có chút hãi hùng, đến mức chén thuốc cạn trên tay còn trượt khỏi rơi xuống nền gỗ.
“Ngươi sao vậy Tiểu Hàm? Làm gì mà kinh ngạc đến bát cầm không vững thế?”
Tiểu Hàm giật mình đôi chút, rất nhanh sau đó liền lo lắng giải thích: “Tiểu thư, hiện tại người đang không khỏe, không thể gặp Thái tử điện hạ được.”
Nàng tức khắc tiếp lời: “Ta cũng không thể từ chối.

Nếu không điện hạ chắc chắn sẽ biết ta có vấn đề nên mới không chịu gặp ai.

Điện hạ gần đây bận rộn ngày đêm, không thể để chuyện của ta làm điện hạ lo lắng thêm được.

Tiểu Hàm, ngươi đến tiểu trù cho người chuẩn bị bữa tối đi.

Cầm Nhi, ngươi lại đây đỡ ta đến bàn trang điểm, để ta chỉnh trang một chút.”
Tiểu Hàm vẫn ra sức ngăn cản: “Tiểu thư, không thể……”

“Ngươi hãy làm theo những gì ta nói đi, đừng có ở đây mè nheo nữa.”
Cảnh Như Đình ngồi trang điểm, làm tóc suốt hơn một canh giờ mới ra được mấy phần dáng vẻ tươi tắn như người bình thường.
Tự nhìn gương mặt của chính mình trong gương, bọng mắt được che mờ bởi phấn phủ, đôi môi nhợt nhạt không có sức sống cũng thêm chút sắc đỏ của son giấy.

Đứng sau là Cầm Nhi đang giúp nàng búi tóc.
“Chắc là ổn rồi nhỉ? Không nhìn ra được là người đang ốm.”
Cầm Nhi biết nàng đang tự trấn an bản thân, vẫn không thể an tâm hỏi: “Thái tử phi, như vậy sẽ không sao chứ? Nô tỳ thấy người đi đứng cũng không có sức sống, sợ là Thái tử sẽ nhận ra ngay.”
Nàng khẽ nở nụ cười: “Ngươi yên tâm đi.

Ta tự sẽ có cách mà.”
Cảnh Như Đình quay sang phía cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, bầu trời xám xịt một màu ảm đạm u ám của ban ngày đã chuyển sang xanh đậm gần với màu đen huyền bí.
Đường Thiên Hàn có lẽ sắp đến Ngọc Thần điện, nàng sai người dọn thức ăn lên chuẩn bị sẵn, chỉ chờ hắn tới là dùng luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play