Mãi cho đến khi đám người đó đi khá xa chỗ nàng ẩn nấp, nam nhân kia mới buông nàng ra, ngồi sụp xuống nền đất, hắn nhíu mày, thở dốc, bộ dạng trông vô cùng đau đớn.
Cảnh Như Đình lúc bấy giờ mới để ý đến bả vai hắn có một mũi tên đâm trúng, vội vã hỏi: “Huynh không sao chứ? Huynh bị trúng mũi tên rồi này, chúng ta mau tìm nơi khác an toàn hơn, ta giúp huynh xử lý vết thương.”
Nàng vươn tay định đỡ hắn đứng dậy, nhưng hắn bất ngờ nắm lấy tay nàng, run rẩy nói: “Không cần, cô nương mau đi đi, nếu không cũng sẽ bị liên lụy đấy.”
Ngay lúc hắn nắm lấy tay nàng, trái tim nhỏ bé không hiểu vì sao lại đập nhanh một cách bất thường, nhưng đây không phải lúc để nàng bận tâm đến chuyện đó.

Nàng tức khắc phản bác:
“Chúng ta không phải lần đầu gặp nhau, cũng không thể coi là xa lạ nữa.

Huynh nhiều lời thế làm gì, mau đứng dậy.”
Người này mỗi lần gặp đều cho nàng một loại xúc cảm khác biệt so với lần trước đó, chỉ có sự lạnh lẽo từ trong đôi mắt kia là chưa từng thay đổi.
“Ta biết một nơi, thuộc hạ của ta đang chờ ở đó.

Phiền cô nương đưa ta đến.”
Thanh âm trầm thấp như mấy tầng địa ngục của hắn lại không khiến nàng sợ hãi như lần đầu gặp gỡ nữa.

Cảnh Như Đình theo sự chỉ dẫn của nam nhân kia đi đến một căn nhà bỏ hoang.
Hắn ngồi gọn vào một góc, một tay nắm chặt lấy tay nàng, tay kia mạnh mẽ rút mũi tên ra.

Hắn nhíu mày đau đớn, mím môi chịu đựng.
“Máu chảy ra nhiều quá, để ta giúp huynh cầm máu.”
Nàng quen biết với Tề Thiên Khả nhiều năm, đối với y thuật sơ cứu cũng coi như có hiểu biết, chạy một vòng quanh căn nhà hoang tìm một mảnh vải khô để giúp hắn cầm máu.

Nơi này đã bị bỏ hoang từ bao giờ chẳng ai biết, làm gì có hy vọng tìm được thứ tốt cho hắn.
Một lúc sau nàng quay lại liền bắt gặp tên thuộc hạ hay đi cùng hắn đang lo lắng hỏi han.

Nàng vội bảo hắn xé một mảnh áo quấn quanh người nam nhân kia.
Bởi vì hắn bị thương nên khi quấn Cảnh Như Đình buộc phải tiến rất sát người hắn, đến cả nhịp thở của người đối diện nàng cũng có thể cảm nhận rất rõ.

Từng lớp áo cởi xuống lộ ra cơ thể nam tử bên trong cường tráng, trắng nõn nhưng lại có một vết sẹo khá lớn ở trước ngực.
Được rồi, Cảnh Như Đình, tập trung nào, không được nghĩ sang chuyện khác.

Nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Đôi tay thiếu nữ mềm mại cuốn từng lớp vải quanh người hắn, xong xuôi nàng còn cẩn thận buộc hai đầu lại.
“Đa tạ cô nương.”
“Là huynh đã cứu ta, ta nên đa tạ huynh mới đúng.

Bây giờ ngoài trời vẫn còn mưa rất lớn, huynh nên ở lại đây đêm nay, sáng mai sau khi tạnh mưa rồi hãy rời khỏi.”
Hắn im lặng không đáp, quay đầu ra hiệu cho tên thuộc hạ cởi lớp áo khoác bên ngoài ra đưa cho Cảnh Như Đình.
“Cả người cô nương đều ướt nước mưa rồi, cô nương hãy khoác chiếc áo này vào kẻo bị cảm, cũng có như là để đáp lễ.”
Sau một đêm mưa gió gào thét, trời cuối cùng cũng sáng trở lại với ánh nắng sớm đầu hạ chiếu qua khe cửa cũ tàn thứ ánh sáng vàng dịu dàng.
Cảnh Như Đình một thân giá lạnh vì dính nước mưa, quyết định sẽ quay trở về chấp nhận số phận đã được an bài.

Nếu nàng không chấp nhận mối hôn sự này, không chỉ nàng mà cả Cảnh gia cũng sẽ bị liên lụy, nàng không thể ích kỷ như vậy.
Nhìn xung quanh một lượt, hai nam nhân kia từ sớm đã rời đi.
…….....
“Lão gia, Đình Nhi đi suốt cả một đêm không về, ngài không thấy lo à?”
Đối diện với sự lo lắng đứng ngồi không yên của phu nhân, Cảnh tướng quân vô cùng bình thản nói: “Nàng cứ mặc kệ nó, nó đi được thì tự biết về được.

Hôn sự lần này là đích thân bệ hạ ban xuống, hơn nữa nơi nó gả vào lại là Đông cung, không phải muốn chối là chối được.”
Dẫu biết là thế, nhưng bây giờ người còn không thấy nói gì đến chuyện cưới gả.
Chợt có một bóng người chậm rãi bước đến, đầu tóc nàng rối hết cả.

Nàng thấp giọng nói:
“Phụ thân, mẫu thân! Con đã về rồi đây.”
Cảnh phu nhân trông thấy nàng không khỏi đau xót hỏi han: “Đình Nhi, con đi đâu mà suốt cả đêm qua không về? Con có sao không? Có gặp chuyện gì nguy hiểm không?”
Nàng gượng cười trấn an mẫu thân: “Người yên tâm, con không sao hết.

Đêm qua trời mưa lớn nên con trú tạm ở một căn nhà bỏ hoang.

Bây giờ không phải con đã về rồi sao?”
Mẫu thân vuốt vuốt cánh tay nàng, “Không sao thì tốt.

Để ta cho người chuẩn bị nước nóng cho con tắm, cả đêm dầm mưa rồi, mau đi tắm kẻo bị cảm.”
Cảnh Như Đình bất ngờ đi đến trước mặt phụ thân, quỳ xuống khẩn thiết nói: “Phụ thân, hôm qua Đình Nhi không nên hành động theo cảm tính như vậy.

Thân là nữ nhi của Cảnh gia, Đình Nhi nên biết cân nhắc mức độ nặng nhẹ của từng vấn đề, cần phải đặt an nguy của trên dưới Cảnh gia lên trước.

Đình Nhi hiểu được lo lắng của phụ thân, con chấp nhận tuân theo thánh chỉ, gả cho Thái tử.”
Cảnh tướng quân nhìn ái nữ phải chịu khổ như thế sao có thể không đau lòng, nhưng vẫn phải tỏ ra nghiêm khắc, “Con biết thì tốt rồi.

Mau quay về chỉnh trang lại đi, mấy ngày nữa trong cung sẽ đưa ma ma đến dạy quy tắc cho con trước khi gả vào Đông Cung, con ráng mà chăm chỉ học hành.”
Nàng cam chịu cúi đầu lạy một lạy rồi mới đi về hướng khuê phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play