Đêm nay Đường Thiên Hàn không ở lại chỗ nàng.
Sau khi trở về từ hoàng cung, hắn liền nhốt mình ở thư trai đến tận khuya mới về chính điện nghỉ ngơi.
Nàng nhẹ thổi hết đèn trong phòng.
Bên ngoài là một toán lính vừa đi qua, trong căn phòng tối nàng đang áp sát cửa, quan sát một lượt thật kỹ lưỡng.
Nàng mặc một chiếc áo choàng mỏng có mũ màu đen, đội mũ lên chuẩn bị rời đi.
Đáy mắt nàng lộ rõ nỗi căm hận, nàng hận những kẻ đã dồn nàng đến bước đường cùng, nàng phải khiến chúng từng chút một nếm trải nỗi đau mà nàng phải chịu.
Nghĩ đến việc mà nàng sắp làm, đôi tay nhỏ trắng trẻo bất giác nắm chặt lấy ống tay áo đến nhăn nhúm, thân mình khẽ run lên.
Đường Thiên Hàn vừa từ thư trai quay về chính điện với bộ dáng mệt mỏi, hắn đi thẳng đến giường rồi nằm ngủ.
Căn phòng rộng lớn chìm vào yên lặng, một bóng đen bỗng lướt qua ánh trăng sáng chiếu vào phòng từ cửa sổ đang mở, tiến đến trước giường.
Từ trong tay áo nàng lấy ra một chiếc chủy thủ.
Nó chính là thứ nàng dùng để đâm hắn một nhát ở vách núi để trả cho hắn thứ tình cảm giả dối mà hắn dành cho nàng.
Chỉ trách ngày đó nàng đã quá nhẹ tay với hắn, mới đẩy chính mình vào tình cảnh mất hết tất cả như hiện tại.
Trừ khi hắn chết, nàng sẽ không bao giờ có được tự do.
Đường Thiên Hàn, nàng hận hắn.
Hắn chính là khởi nguồn của mọi nỗi đau trong trái tim nàng hiện tại, là kẻ đã đẩy nàng một bước đến vực sâu không đáy.
Nàng muốn hắn phải trả giá vì đã khiến nàng thành ra như vậy.
Chỉ có hắn chết đi nàng mới kết thúc được tấn bi kịch này.
Nàng nghiến răng, cầm chặt chủy thủ trên tay giơ lên cao rồi hướng ngực hắn đâm thẳng xuống.
Căn phòng vốn tĩnh lặng lại phát ra âm thanh “leng keng” của vật kim loại rơi xuống, nàng cũng gục xuống sàn, những giọt nước mắt rơi lã chã thấm ướt cả một mảng sàn nhà.
Cuối cùng nàng vẫn là không làm được, nàng không cách nào xuống tay với hắn.
Vừa rồi, mũi dao đã ở rất sát lồng ngực hắn, nàng lại đột nhiên dừng lại động tác, ném chiếc chủy thủ ra một bên.
Rõ ràng nàng hận hắn đến thấu xương, nhưng lại không thể ra tay với hắn, khi hắn ôn nhu với nàng, nàng có thể nhanh chóng mềm lòng như vậy.
Tại sao nàng lại khóc? Nàng đang khóc vì điều gì? Tự thương cho chính mình nên dùng nước mắt an ủi, tự oán trách chính mình nên khóc lóc dằn vặt bản thân, trong lòng cứ hỗn loạn thứ cảm xúc yêu hận khiến nàng không điều khiển được mình chỉ có thể rơi nước mắt.
Nàng từng nghĩ rằng nàng kiên cường, mạnh mẽ và kiêu ngạo hơn bất kỳ nữ tử nào, từ sau khi đến Thiên Ninh cái vỏ bọc hoàn hảo khiến nàng đánh lừa được cả bản thân mình ấy lại dần dần vỡ vụn ra, bản chất yếu đuối nhu nhược lại cứ thể đơn độc chống chọi giữa những âm mưu toan tính của kẻ khác.
Cho dù nàng hận Đường Thiên Hàn như thế nào, nàng cũng không thể phủ nhận được rằng nàng yêu hắn, là vì yêu hắn nên mới không xuống tay được, vì yêu hắn nên mới dễ dàng mềm lòng với hắn như vậy.
Chân tình của nàng bỏ ra nhiều đến như vậy, yêu hận hai bề biết phải làm sao?
Bên ngoài bất ngờ truyền đến tiếng bước chân cùng giọng nói mỏng manh ngọt ngào của nữ nhân “Điện hạ, thiếp thấy điện hạ bận rộn chính sự mệt mỏi nên mang nước ấm đến hầu hạ.”
Diệp thị tự mình bê một thau nước nóng đứng trước cửa chính điện, nhìn thấy bên trong không có ánh đèn nên đặt thau nước xuống, mở cửa ra rồi đi vào trong một cách tự nhiên.
“Điện hạ….” Nàng ta mang thau nước vào trong, còn chưa kịp nói tiếp thì ánh mắt lập tức chú ý đến cảnh tượng trong phòng.
Nàng đang ngồi gục xuống đất, đầu tóc rối bời, trên người còn khoác áo choàng đen, dưới sàn cách chỗ nàng ngồi không xa lại có một chiếc thủy thủ nằm lăn lóc.
Trông thấy khung cảnh trước mắt, Diệp thị hoảng hốt làm rơi cả thau nước xuống tạo thành thứ âm thanh chói tai, thêm cả nước nóng đổ ra ngoài bắn lên người nàng ta khiến nàng ta hét lớn
“Người đâu, có kẻ hành thích Thái tử điện hạ!”
Chỉ một câu của nàng ta, tất cả binh lính xung quanh và những toán lính đi tuần quanh Đông Cung đều tụ lại ở chính điện.
Người vừa đến, Diệp thị liền chỉ tay vào nàng, run rẩy nói “Chính là nữ nhân đó đang muốn hành thích điện hạ, mau bắt nàng ta lại.”
Từ khi Diệp thị xuất hiện, nàng vẫn luôn im lặng ngồi ở đó không hề dịch chuyển, ngay cả khi những mũi kiếm, mũi giáo đều hướng vào nàng, nàng cũng không lung lay một chút nào.
Một tên trong số chúng định kéo nàng đi thì bất ngờ có người ngăn cản lại
“Dừng lại!”
Đường Thiên Hàn không biết từ khi nào đã tỉnh dậy, hoặc hắn vốn dĩ chưa hề ngủ, bỗng ngồi dậy, dáng vẻ uy nghiêm “Bản cung ra lệnh cho các ngươi bắt nàng sao?
Nếu không có lệnh của bản cung tất cả các ngươi ai cũng không được đụng đến nàng.”
Tên kia cố chấp giải thích “Điện hạ, nhưng mà vừa rồi Lương đệ nói là…..”
Hắn còn chưa dứt lời, Đường Thiên Hàn liền chặn ngang, thanh âm trầm thấp lạnh lùng khiến tất cả những kẻ có mặt đều phải kinh hãi “Ồ, vậy kẻ đó là chủ của các ngươi sao?”, ánh mắt sắc lạnh nhìn Diệp thị, tiếp tục “Các ngươi mau trả lời, ai mới là chủ của các ngươi, các ngươi nghe theo lệnh của ai?”
“Đương nhiên Thái tử điện hạ là chủ của chúng thần.” Tất cả đều quỳ xuống đồng thanh đáp.
“Còn không mau lui xuống.
Phải rồi, mang theo cả kẻ kia nhốt lại ở tây điện.”
Diệp thị kinh ngạc nhìn hắn, miệng vẫn còn cố chấp “Điện hạ, thiếp đều là vì điện hạ.
Tại sao điện hạ lại thiên vị nữ nhân đó mà bắt thiếp lại.”
Lời nói đó vẫn lặp đi lặp lại cho đến tận khi nàng ta đã bị đưa đi một đoạn khá xa.