Trời đã tối hẳn, cả bầu trời bao trùm một màu đen nặng nề.

Đường phố sáng rực ánh đèn, người trên đường đi lại rất đông, ai nấy cười nói vui vẻ.

Khung cảnh phố phường này đối lập hoàn toàn với mảng đen trong lòng nàng và bầu trời đêm kia.
Thiên Ninh vẫn luôn như vậy, dù là ngày hay đêm đều luôn náo nhiệt như vậy, cũng giống như ngày đó nàng ở cùng hắn trong đêm trung thu.
Nàng bị làm sao vậy chứ? Bỗng nhiên lại nhớ đến hắn.

Hắn cũng là người đâm cho nàng một nhát dao vào trái tim này, nhưng nàng vì sao vẫn không thể quên đi hắn.

Khóe miệng nhếch lên, nàng cười lạnh.
Trốn thì là trốn khỏi phủ vậy, nhưng trời cũng đã tối rồi, hoàng huynh không thấy nàng ở phủ công chúa nhất định sẽ sinh nghi hoặc, cho người đi tìm nàng.

Cứ lang thang trên phố như vậy không phải là cách hay, nàng lại chẳng biết nên đi đâu.
Nếu như là lúc trước, nàng sẽ không do dự mà chạy đến Dực Vương phủ tìm sự giúp đỡ của Đường Thiên Hân, hắn chắc chắn sẽ giúp nàng vô điều kiện.

Hiện giờ

chỉ có hai con đường, hoặc là Thần Vương phủ, nhưng Đường Thiên Phong lại cùng một phe với hoàng huynh, đến đó chẳng khác nào tự mình bước vào ngõ cụt.
Từ phía xa nghe loáng thoáng thấy có người gọi tên nàng, nàng nhắm mắt lại cảm nhận, giữa dòng người chen chúc này lại có những tiếng bước chân rất đều nhau càng lúc càng rõ ràng hơn.

Nhất định là hoàng huynh sai người đi tìm nàng!
Tình thế nguy cấp, nàng cứ thế đi thật nhanh đến nơi những người kia không phát hiện ra nàng, cho dù có biết cũng không thể ngang nhiên đưa nàng về.
“Điện hạ, Đông Lương công chúa đến tìm người, còn nói là chỉ gặp một mình người,
bất kì ai khác cũng không được biết.”
Hắn đang ngồi trong thư phòng đọc văn thư, bình thản nói “Ngươi cứ đưa nàng vào!”
Nơi nàng được đưa đến không phải là đại sảnh, cũng không phải thư phòng mà chính là điện của hắn.
Hắn vừa mở cửa đã nhìn thấy nàng đầu tóc rũ rượi, y phục cũng dính bùn đất mấy chỗ.
“Trước đây không phải công chúa vẫn luôn tránh mặt bản cung sao? Bây giờ tự mình đến đây gặp riêng bản cung, khiến bản cung cũng phải bất ngờ mấy phần.”
Hắn đóng chặt cửa lại, rũ mắt nhìn nàng, nhìn xem dáng vẻ tàn tạ kia, tìm đến hắn vào giờ này hẳn là có chuyện lớn rồi.

Nữ nhân này cũng thật kiêu ngạo, rõ ràng là muốn hắn giúp đỡ, ánh mắt vẫn cứ sắc bén như vậy nhìn hắn.
Nàng kiên định nói với hắn “Đường Thiên Hàn, người giúp ta bỏ trốn đi!”
Đây là kiểu nhờ vả gì vậy? So với nhờ vả, nói là ra lệnh thì đúng hơn.

Hắn khẽ nhếch miệng cười “Bỏ trốn? Tại sao nàng phải bỏ trốn? Hơn nữa đó không phải là cách nàng nên nhờ người khác giúp đỡ đâu!”
“Ta đã không còn gì nữa, không thể để chút tự do cuối cùng cũng bị lấy mất.”
Hắn nheo mắt lại, tiến đến gần nàng, cười tà mị “Bản cung chẳng có lý do gì để giúp nàng.

Nếu giúp nàng đạt được ý nguyện, bản cung không những không thu được lợi, ngược lại nếu bị phát giác phụ hoàng của bản cung và hoàng huynh của nàng sẽ tha cho bản cung sao?”
Khi hắn đứng gần nàng, thân thể nàng đều sẽ không thể không chế được mà run rẩy, nhưng thời khắc này nàng cần sự trợ giúp của hắn, nàng buộc phải hết sức trấn tĩnh chính mình.

Nhìn nam nhân đối diện trước mắt, nàng hít một hơi thật sâu liều mình nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt vô cùng quả quyết, hai tay từ từ cởi bỏ lớp áo choàng bên ngoài.
“Không phải thứ ngươi muốn nhất chính là dung mạo này hay sao? Được thôi, ta cho ngươi.”
Hắn không hề bất ngờ, ngữ khí trầm ổn “Đây là tự nàng tình nguyện đấy!”
Đường Thiên Hàn áp sát người nàng, một nụ hôn đặt lên môi nàng.
Thời gian tựa như ngừng lại, sự hoảng loạn trong lòng nàng cũng được buông xuống, nàng dịu dàng nhắm mắt lại, quên hết đi tình cảnh trước mắt.
Một đêm dài cứ thế qua đi.
Khi nàng thức dậy đã là sáng ngày hôm sau.

Nàng từ từ ngồi dậy, rời khỏi giường đi đến chỗ Đường Thiên Hàn đang ngồi.
“Ta đã cho ngươi thứ ngươi muốn rồi.

Ngươi cũng phải thực hiện giao hẹn tối qua đi!”
Đường Thiên Hàn đứng dậy, đối diện với nàng, cười nham hiểm “Tối qua bản cung có giao hẹn gì với công chúa sao?”
Nàng kinh ngạc.

Hắn là đang muốn thất hứa với nàng sao? Nàng đã nói rõ ràng như vậy, cũng đáp ứng điều kiện của hắn, hiện giờ hắn lại muốn chối bỏ tất cả.
Hắn dường như đọc được suy nghĩ của nàng, cư nhiên nói “Tối qua là nàng tình nguyện, bản cung không hề ép nàng, cũng không đồng ý thỉnh cầu nào của công chúa.”
Nỗi phẫn uất cứ thế dâng lên từ đáy lòng nàng.

Một câu tình nguyện của hắn, trực tiếp đẩy nàng vào tận cùng của nỗi đau khổ.

Hai tay nắm chặt lấy cổ lớp áo ngoài của hắn, giọng nói đầy căm hận
“Đường Thiên Hàn, ngươi lại vô sỉ như vậy!”
Đường Thiên Hàn không nhiều lời đẩy nàng ngã xuống giường rồi nhanh chóng đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn lính canh bên ngoài “Khóa cửa lại.

Các ngươi trông chừng cho cẩn thận, không được để cho nàng chạy thoát.”
Nàng bị hắn đẩy ngã đến tê liệt cả cánh tay trái, nhưng còn chưa kịp kêu đau thì nghe thấy hắn muốn nhốt nàng lại, lập tức vùng dậy chạy thẳng đến cửa.

Đến cuối cùng vẫn là chậm một bước, cánh cửa duy nhất đã đóng sập lại, mặc cho người bên trong có gào thét như thế nào cũng không hề chuyển động.

“Mở cửa! Đường Thiên Hàn, ngươi mau mở cửa cho ta!” Nàng hét đến khàn cả giọng, từ từ trượt xuống sàn, tựa đầu vào cửa khóc lớn thành tiếng.
Đến lúc này, nàng cũng chỉ có thể tự trách chính mình.

Đường Thiên Hàn nói là tự nàng tình nguyện.

Phải, là nàng tình nguyện đánh đổi.

Lớp áo đó là tự nàng cởi bỏ trước, hắn chính là thuận theo ý nàng, nàng biết oán trách thế nào.
Cả căn phòng sau khi cửa đóng lại trở nên tối tăm vô cùng, chỉ có vài tia sáng nhỏ lọt qua khe cửa chiếu vào phòng thứ ánh sáng yếu ớt.

Không gian trong phòng tĩnh mịch, trừ bỏ tiếng khóc một bé dần của nàng thì không có bất cứ tiếng động nào khác.

Thân thể nàng bị bao trùm bởi nỗi thê lương và tuyệt vọng.

Cuộc đời nàng giống như từ trên đỉnh núi cao quý kiêu hãnh, một bước rơi xuống vực sâu tăm tối u ám.
Phần đời còn lại nàng phải sống ở nơi đen tối này sao? Nàng chỉ là nữ nhân, làm sao có thể đấu lại một đám nam nhân mình đầy tham vọng, dám bất chấp đánh đổi tất cả để đạt được thứ chúng muốn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play