Sau tiết học nhảy ngày hôm nay, hứng thú học tập của Thư Lê tăng lên tới mức trước nay chưa từng có.

Hoá ra học giỏi tiếng Tinh Linh lại thú vị như vậy, hát lên thơ ca của tinh linh lại có thể nhìn thấy ảo cảnh kỳ diệu đến thế. Thậm chí, Thư Lê còn nghi ngờ đó không phải là ảo cảnh giả dối mà là một cảnh tượng đã từng xảy ra trong quá khứ.

Bởi vì nó quá chân thật.

Khi thiếu niên tinh linh tóc vàng kia nhìn cậu, Thư Lê cảm giác đối phương đã thực sự nhìn thấy cậu.

Đôi mắt xanh biếc trong trẻo và sáng hơn bất kỳ loại đá quý nào trên thế giới, dường như có vô số vì sao đang toả sáng trong đó, lộng lẫy và bắt mắt. Thư Lê ngồi trên đỉnh đàn hạc, biết rõ người thiếu niên ấy không nhìn thấy mình, nhưng cậu vẫn không kìm được trái tim nhỏ bé đập thình thịch. Nếu như có cơ hội, cậu vẫn muốn được nhìn lại hình ảnh tốt đẹp khi chúng thần tụ hội.

Nhưng Leah nói, cùng một bài hát, cùng một người nghe, nhưng ảo cảnh trong mỗi lần lại khác nhau. Lần tới khi nghe Leah hát "Khúc ca sáng thế" ẩn chứa ma thuật, có thể cậu sẽ nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Ví dụ như thảo nguyên rộng lớn của Disio hay thú một sừng của Angel.

Nếu cậu muốn tái hiện ảo cảnh của chư thần thì tốt nhất nên tự mình hát thơ ca của tinh linh. Hát thêm vài lần, kiểu gì cũng thành công được một lần. Mà tiền đề của việc này là cậu phải học được tiếng Tinh Linh cái đã.

Người một khi có mục tiêu thì sẽ có vô vàn động lực. Đây là lý do vì sao Thư Lê lại nhiệt tình khi nhìn thấy học sinh giỏi Yên Tĩnh như vậy.

Kumandi không biết tâm tư của bé con, chỉ cho rằng cậu chăm chỉ hiếu học. Sau khi vào cửa, hắn lấy sổ ghi chép hồi nhỏ của mình ra, định tiếp tục sửa lỗi phát âm của cậu.

Dù học bất kỳ một loại ngôn ngữ nào thì nền tảng là điều không thể thiếu được.

Thư Lê vừa thấy quyển sổ ngả vàng kia thì trong lòng đã có nắm chắc.

"Em...em đi đun nước". Cậu chạy tới bên cạnh bàn, niệm thần chú xin lửa với đá ma thuật trong bếp lò. Lần này cậu không đọc sai, đá ma thuật nháy mắt bùng lên.

Yeah!

Thư Lê vui vẻ vung vẩy nắm tay, tự like cho mình một cái.

Kumandi ngồi xếp bằng trên thảm, mở sổ ghi chép, đợi cho bé con ngồi xuống mới nói:"Ôn tập trước đã".

"Vâng". Thư Lê gật đầu.

Tối qua học nhiều như vậy, đến trong mơ cậu cũng luyện phát âm, Thư Lê đã sớm thuộc làu làu nội dung trong sổ ghi chép.

Cậu nhận quyển sổ từ tay Kumandi. Bắt đầu từ trang đầu tiên, trang sau nối tiếp trang trước không ngừng nghỉ, không cần dùng âm tiếng Hán cũng có thể đọc rành rọt từng chữ từ đầu đến cuối.

Kumandi nghiêm túc ngồi nghe, cả quá trình không hề lên tiếng ngắt lời.

Thư Lê đọc xong trang cuối cùng rồi đóng sổ lại, đôi mắt màu xanh non nhìn Kumandi đầy mong đợi, dáng vẻ đáng yêu chờ được khen ngợi.

Kumandi cũng không làm cậu thất vọng.

Hắn hào phòng khen ngợi:"Không tệ".

Thư Lê mặt mày hớn hở, khoé miệng không kìm được giương lên, lỗ tai khẽ uốn lại đong đưa.

Kumandi nhận quyển sổ từ tay cậu, thong thả ung dung lật đến một trang nào đó, chỉ vào hình ảnh trên đó rồi nói:"Đọc lại từ này xem nào". Nụ cười của Thư Lê tức thì sững lại, đôi cánh sau lưng cũng cứng đờ.

Cậu cho rằng bản thân đã không còn chút khuyết điểm nào, nào ngờ vẫn còn tỳ vết.

"Lưỡi....lưỡi hái". Thư Lê lí nhí đọc lại. Vốn trong lòng nghĩ mình đã liệu hết, kết quả lại bị chỉ ra sai lầm. Sự tự tin đang bành trướng trong phút chốc xìu xuống.

Kumandi liếc nhìn tai nhọn đang rũ xuống của bé con, nghiêm giọng nói:"Đọc to lên". Thư Lê sững người, lập tức vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa, mở miệng:"LƯỠI-HÁI---". Tuy nói chậm hơn, nhưng thanh âm vang dội, phát âm chuẩn xác.

Kumandi không nói gì mà tiếp tục lật một trang khác, chỉ tay vào hình ảnh phía trên:"Tiếp tục". Thư Lê lại lần nữa lớn tiếng đọc lên:"QUẢ KUKU".

Liên tục năm lần như thế, Kumandi kết thúc bài kiểm tra, đưa ra lời khẳng định:"Rất tốt".

Thư Lê khẩn trương túm áo, do dự hỏi lại:"Thật sao ạ?".

Kumandi thả lỏng gương mặt, từ thầy giáo nghiêm khắc biến thành người anh trai hiền lành:"Em đã tiến bộ rất nhiều".

Khả năng ngôn ngữ của Yêu Tinh là trời sinh, lý do học chậm chỉ có một, đó là phương pháp học tập không đúng. Trên quyển sổ ghi chép của bé con có những ký hiệu đặc thù, đây có lẽ chính là nguyên nhân lớn nhất gây cản trở đến quá trình học tiếng Tinh Linh của cậu.

Thư Lê chớp chớp mắt, sau khi xác nhận lời khen của Kumandi là thật thì nhẹ nhõm hơn hẳn, nhoẻn miệng cười rạng rỡ.

"Ùng ục, ùng ục".

Nước sôi rồi.

Thư Lê mau chóng đứng dậy, vô cùng nhiệt tình nói:"Để em pha trà cho anh".

Lần này cậu đã thông minh hơn, biết đeo đôi găng tay bảo hộ mà ông chủ cửa hàng đã tặng, dễ dàng tắt bếp, nhấc ấm nước ra, nhanh nhẹn pha hai tách trà rồi đổ phần nước còn dư vào bình nước.

Kumandi trầm mặc nhìn bé con làm việc. Hắn hồi tưởng lại tuổi thơ của mình xem lúc ấy bản thân đã biết đun nước pha trà hay chưa.

Đán án là không.

Hồi đó ngoại trừ việc học ra thì hắn dốt đặc cán mai mấy công việc nhà kiểu này. Tận đến khi lên 3 tuổi mới biết dùng chổi lau nhà. Thế nên, cái thứ mang tên thiên phú này, thực sự rất khó nói trước.

Thư Lê pha trà xong thì chia cho Kumandi một tách. Trong lúc uống trà, tạm dừng việc học.

Tuy mồm miệng Thư Lê không được nhanh nhẹn cho lắm, nhưng hôm nay lại rất có hứng nói chuyện. Hai tay cậu đỡ chén trà tinh xảo, miệng nhỏ blo bla không ngừng, kể hết về ảo cảnh mà mình thấy trong tiết học nhảy cho thiếu niên tóc đen ngồi đối diện nghe.

Kumandi nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại sửa đúng lỗi phát âm cho bé con.

Dưới sự giúp đỡ của hắn, Thư Lê càng nói càng lưu loát. Cậu miêu tả chi tiết khung cảnh trong ảo cảnh, từ cung điện to lớn tráng lệ đến dung mạo và khí chất không gì sánh nổi của chư thần, cuối cùng còn nhấn mạnh tới thiếu niên tinh linh tóc vàng ngồi đánh đàn.

"....Kumandi, anh đã từng nhìn thấy ảo cảnh về chư thần giống em khi nghe thơ ca của tinh linh chưa?". Cuối cùng cũng kể hết chuyện, Thư Lê uống một ngụm trà làm dịu cổ họng, cõi lòng đầy tò mò hỏi.

Kumandi lắc đầu:"Chưa từng".

Thư Lê kinh ngạc:"Chưa một lần nào sao?".

Học sinh giỏi Yên Tĩnh 10 tuổi hẳn là đã được nghe qua rất nhiều bài hát ma thuật của tinh linh, tại sao lại chưa từng nhìn thấy ảo cảnh của chư thần?

Kumandi nhíu mày:"Ảo cảnh của chư thần sẽ không dễ dàng xuất hiện".

Hắn nghe thơ ca của tinh linh suốt mười năm, kể cả những yêu tinh xung quanh cũng chưa từng gặp được ảo cảnh nào tương tự như vậy.

Thư Lê líu lưỡi:"Em...số em tốt vậy sao?". Từ khi xuyên tới thế giới này, thể chất xui xẻo của cậu không ngừng bùng nổ.

Đúng là không thể tin được!

Thư Lê buông chén trà đã uống xong xuống, hai tay ôm bầu má trắng nõn, trong lòng vui vẻ. Kumandi yên lặng nhìn bé con cười ngây ngô, tầm mắt hướng lên nhìn chiếc vương miện trên đầu cậu. Sperion là tiểu yêu tinh được Tinh Linh Vương chúc phúc. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân mà cậu nhìn thấy được ảo cảnh của chư thần.

"....Kumandi, anh cảm thấy hắn là ai? Tại sao trong cung điện của các thần lại chỉ có hắn là một....ừm, tinh linh?".

Tuy rằng Thư Lê hỏi thiếu niên tóc đen ngồi đối diện, nhưng nói đúng hơn là cậu đang tự lẩm bẩm một mình.

Kumandi suy tự một lát rồi cho đáp án:"Là Tinh Linh Vương?".

"Hả?". Thư Lê cả kinh đập cánh nhảy lên không trung, suýt chút nữa thì đâm vào trần nhà. Cậu vội vàng cân bằng cơ thể rồi hạ xuống thảm, nghẹn họng trân trối mà trợn tròn mắt nhìn Kumandi.

"Tinh....Tinh Linh Vương? Anh nói tinh linh tóc vàng....người gảy đàn hạc kia......em nhìn thấy trong ảo cảnh là....là Tinh Linh Vương?". Bé con yêu tinh nói năng lộn xộn, khua tay múa chân, làm ra động tác gảy đàn.

Kumandi bình tĩnh hơn cậu nhiều, hắn uống một ngụm trà rồi trả lời:"Chỉ có Tinh Linh Vương mới có thể xuất hiện trong cung điện của các vị thần".

Thư Lê cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Tinh Linh Vương.

Vào ngày đầu tiên xuyên tới đây, cậu đã được gặp Tinh Linh Vương. Thư Lê nhớ rõ đối phương có mái tóc dài màu vàng cùng với đôi mắt lộng lẫy như phỉ thuý, khí chất thần thánh cao quý, chỉ vỏn vẹn liếc một cái là đã có thể khiến người ta nảy sinh thiện cảm.

So sánh khuôn mặt của thiếu niên tinh linh và Tinh Linh Vương với nhau, Thư Lê bừng tỉnh hiểu ra.

Bảo sao cậu cứ cảm thấy thiếu niên này quen lắm, hoá ra là Tinh Linh Vương!

Chỉ là một người thuộc về quá khứ, còn một người lại thuộc về tương lai. Giữa hai ngươi cách nhau một con sông thời gian dài đằng đẵng.

Thật thần kỳ, thế mà cậu lại được nhìn thấy Tinh Linh Vương thời niên thiếu trong ảo cảnh của chư thần.

Thư Lê xoa xoa mặt để bản thân bình tĩnh lại, trong đầu nghĩ ngợi, cậu thắc mắc hỏi:"Tại sao Kumandi lại biết....chỉ có Tinh Linh Vương...mới có thể xuất hiện trong cung điện của chúng thần?".

Kumandi buông chén trà xuống, cầm lấy quyển sổ thứ hai lên, từ tốn nói:"Có rất nhiều bài hát ca ngơi chư thần và Tinh Linh Vương, đợi khi nào học được là em sẽ biết thôi".

"Ò....". Thư Lê gãi ót. Chẳng phải bây giờ cậu chưa học tới sao? Không phải cậu không biết nha!

Kumandi thấy bé con vẫn còn hoang mang bèn kiên nhẫn giải thích:"Tinh Linh Vương là đứa con ánh sáng đầu tiên mà Thần Ánh Sáng tạo ra".

Cho nên, là đứa con chân chính của Thần Ánh Sáng, hắn xuất hiện trong cung điện của chư thần cũng không có gì là lạ.

"Hoá ra là vậy!". Thư Lê kích động vỗ đùi.

Tại sao cậu lại không nghĩ tới cơ chứ?

Tinh Linh Vương có thể làm Tinh Linh Vương, ngoại trừ thực lực mạnh mẽ thì nhất định còn có thân phận bất phàm nữa.

Hoá ra ngài ấy là đứa con ánh sáng đầu tiên! Chẳng trách có thể chung vui cùng các thần trong cung điện.

Thư Lê vuốt ve nhẫn trữ vật trên tay, càng thêm mong chờ vào lễ hội mùa hè sắp tới để có thể tình cờ gặp lại Tinh Linh Vương lần nữa.

Cậu không biết vì sao bản thân lại vội vã như vậy, có lẽ là do bản năng khao khát Vương của tất cả yêu tinh! Kumandi liếc nhìn đùi cậu, hỏi:"Không đau à?".

"À?". Thư Lê ngẩn ra, sau đó mới bất giác thở nhẹ:"Đau quá!".

Huhu~Tiểu yêu tinh mới 100 ngày tuổi, da thịt non mềm, tự mình đánh bốp một cái mà cả tay lẫn chân đều bỏng rát đau đớn. Kumandi không nhắc thì thôi, vừa nhắc là cảm thấy đau liền.

Tuyến lệ của bé con rất nhạy cảm, tức thì nước mắt lưng tròng.

Nếu là ngày thường, Thư Lê nhất định phải rơi mấy giọt nước mắt. Nhưng hôm nay trong nhà có khách, có thế nào cũng không thể để mất mặt được. Kumandi lấy ra một bình thuốc nhỏ từ trong túi, đưa cho cậu:"Bôi đi".

Thư Lê sụt sịt, nhận bình thuốc rồi nhỏ giọng nói:"Em cảm ơn".

Cậu xoay người, đưa lưng về phía Kumandi, vén quần áo lên, để lộ dấu tay đỏ hồng trên đùi.

Thư Lê mở lọ thuốc ra, một mùi hương dịu nhẹ xộc vào mũi. Cậu đổ một ít nước thuốc ra tay, xoa chúng lên đùi. Chỉ một lát sau, cơn đau trên da sau khi được bôi thuốc đã dần dần biến mất.

Dược hiệu tốt thật.

Sau khi bôi xong, Thư Lê xoay người lại, trả lại bình thuốc cho Kumandi.

"Anh vẫn còn, em giữ lấy mà dùng". Kumandi lắc đầu.

"Nhưng mà....". Thư Lê do dự.

Giống như làm ảo thuật, Kumandi lấy ra hơn mười bình thuốc từ trong túi trữ vật, lần lượt trải ra trên thảm:"Cứ cách hai ngày là bọn anh lại chế một lọ thuốc".

Yêu Tinh và Tinh Linh ngoại trừ am hiểu ngon ngữ, nghệ thuật, ma thuật thì còn tinh thông hái lượm và chế thuốc. Như loại thuốc tiêu sưng làm tan máu bầm này, trong túi trữ vật của hắn có rất nhiều.

Thư Lê ngẩn người nhìn đống thuốc trước mắt. Từ một câu nói ngắn gọn của trò giỏi Yên Tĩnh là có thể thấy, tương lai dường như còn rất môn học nặng nề đang chờ cậu.

Kumandi cất mấy chai thuốc đi, mở sổ ghi chép ra, thản nhiên nói:"Tiếp tục".

"....Ò". Thư Lê gãi tai, điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập.

Thôi kệ, việc học sau này nặng hay không không quan trọng, quan trọng nhất bây giờ là phải học giỏi tiếng Tinh Linh.

Bài học hôm nay vẫn là luyện phát âm.

Nội dung của quyển lần trước toàn là danh từ, nhìn hình rồi đọc theo nên tương đối đơn giản. Nội dung của quyển lần này là động từ và tính từ, độ khó tăng lên.

Thư Lê bội phục năng lực học tập của trò giỏi Yên Tĩnh sát đất.

Cùng là ghi chép, nhưng cậu thì nhớ lung ta lung tung, không hề tuân theo quy tắc nào.

Kumandi lại không như vậy. Hắn phân tích thấu đáo, trật tự rõ ràng, năng lực tổng hợp mạnh mẽ, quyển sổ được ghi chép gọn gàng sạch sẽ, vừa nhìn là hiểu ngay. Yêu Tinh đúng là chủng tộc có thiên phú dị bẩm!

Tuổi còn nhỏ mà đã giỏi giang như vậy, không giống cậu, bản chất học dốt được thể hiện không sót điểm nào.

Thời gian học tập dần dần trôi qua. Trong căn phòng nhỏ, thi thoảng lại truyền ra tiếng đọc diễn cảm non nớt của bé con, ngẫu nhiên sẽ có tiếng của một thiếu niên vang lên, sửa đúng phát âm của cậu.

Trong lúc bất giác đã học được nửa quyển sổ ghi, Thư Lê ngáp một cái, đưa tay dụi đôi mắt chua xót. Kumandi khép sổ lại, nói:"Hôm nay học đến đây thôi".

"A?". Thư Lê ngơ ngác. Hôm qua học cả quyển, sao đêm nay lại chỉ học một nửa thôi?

Kumandi cũng không giải thích gì thêm, chỉ đứng dậy rồi nói với bé con:"Ngủ ngon".

"....Chúc anh ngủ ngon". Thư Lê đành phải tiễn học sinh giỏi ra cửa.

Kumandi dang đôi cánh màu tím đen, ánh mắt lia tới khuôn mặt buồn ngủ của cậu, dặn dò một câu:"Đi ngủ sớm một chút".

"Vâng". Thư Lê ngoan ngoãn đáp lời.

Đợi Kumandi bay đi xa, Thư Lê mới thở phào một hơi.

Lúc trò giỏi Yên Tĩnh tỏ ra nghiêm khắc trông giống hệt như anh cả của cậu!

Thư Lê lè lưỡi, đóng cửa rồi quay vào nhà. Cậu vốn định học thêm một chốc, nhưng thật sự buồn ngủ không chịu được nên đành từ bỏ.

Học tập quá nhiều, tốt quá hoá dở.

Không bằng nghe lời của trò giỏi Yên Tĩnh, ngủ sớm một chút.

Thư Lê đánh răng rửa mặt xong xuôi, thư thái nằm trên giường, cọ cọ chiếc chăn mềm mại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đánh một giấc ngủ thật ngon.

Sáng sớm, Thư Lê tự nhiên tỉnh dậy trong tiếng kêu thánh thót vang dội của Sif.

Cậu khoan khoái rời giường, miệng còn ngâm nga một đoạn nhạc ngắn, chính là "Khúc ca sáng thế" mà ngày hôm qua Leah đã đàn. Cậu không nhớ rõ lời, nhưng lại có thể ngâm nga cả giai điệu hoàn chỉnh.

Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, Thư Lê đeo túi đeo chéo lên, tinh thần hứng khởi mà mở cửa nhà.

"Ể?".

Thư Lê vẫn duy trì động tác mở cửa, mắt to trừng mắt nhỏ với yêu tinh trưởng thành đang đứng trước cửa. Một trận yên lặng kỳ lạ trôi qua, yêu tinh trưởng thành mở lời trước.

"Chào buổi sáng, Sperion đáng yêu".

".....Chào buổi sáng". Thư Lê không biết người này là ai và tìm mình có chuyện gì. Cậu chỉ có thể ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, mở to hai mắt nhìn hắn. Yêu tinh trưởng thành lùi về sau mấy bước, để lộ một chiếc......xe đang lơ lửng giữa không trung.

Chắc là xe nhỉ?

Có đầu xe, bánh xe, thùng xe, trên thùng xe còn đặt ba chiếc thùng gỗ lớn.

Yêu tinh trưởng thành nhìn ra thắc mắc của bé con, cười híp mắt giải thích:"Anh tên là Werther, người phụ trách thu thập chất dinh dưỡng cho Cây thần".

Thư Lê ngẫm từ "dinh dưỡng" một hồi, đột nhiên hiểu ra.

Aisha nói, quan hệ giữa yêu tinh và Cây thần là mối quan hệ cộng sinh. Cây thần cung cấp môi trường sinh sống cho yêu tinh, yêu tinh cung cấp chất dinh dưỡng lại cho Cây thần.

Cho nên "chất dinh dưỡng" này là gì, không cần nói cũng biết.

Hoá ra cứ cách ba ngày là thật sự có một yêu tinh chuyên môn tới cửa phục vụ.

Thư Lê xấu hổ nhường đường để cho Werther thuận tiện làm việc.

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy một màn biểu diễn ma thuật cực kỳ ngầu lòi.

Werther không bước vào nhà mà chỉ đứng ngoài niệm một câu thần chú.

"Hỡi Thần gió Wendys Enol vĩ đại, tôi là yêu tinh trong Khu rừng Yêu Tinh - Werther, xin ngài hãy giúp tôi hoàn thành công việc, tôi sẽ biết ơn và ca ngợi ngài mỗi ngày".

Ngay sau đó, Thư Lê khiếp sợ nhìn bồn cầu, thùng rác và thùng chứa nước thải trong nhà vệ sinh như bị thứ gì đó cuốn lấy, nối đuôi nhau bay ra ngoài.

Werther vỗ tay. Bồn cầu, thùng rác và thùng nước thải lần lượt đổ "đồ" vào ba chiếc thùng gỗ trên xe. Chờ đổ "thứ đó" đi xong, Werther lại một lần nữa niệm chú.

"Hỡi Thần nước Hildaney Getty vĩ đại, xin hãy giúp tôi.....".

Theo lời câu thần chú, trong không khí ngưng tụ ra một dòng nước sạch, rửa đi rửa lại ba chiếc thùng gỗ, nước bẩn sau khi rửa sẽ tự động chảy vào thùng lớn trên xe.

Xong xuôi mọi chuyện, Werther kết thúc công việc của mình trong ánh nhìn ngã ngửa của Thư Lê:"Cảm ơn sự hợp tác của em".

Nói rồi, hắn điều khiển xe bay tới nhà tiếp theo. Mãi một lúc sau Thư Lê mới hoàn hồn trở lại, bay phắt vào trong nhà vệ sinh.

Không chỉ ba thùng gỗ được rửa sạch sẽ mà cả bụi bẩn trong nhà cũng được dọn dẹp. Ngay cả chiếc thùng gỗ chỉ còn một nửa nước nay cũng được đổ đầy.

Ma thuật đúng là.....ngầu đét, quá tuyệt vời! Thư Lê nắm tay, tràn ngập mong đợi đối với tương lai.

Cả một buổi sáng, Thư Lê luôn ở trong trạng thái sục sôi ý chí, tập trung tinh thần học tập.

Cậu dường như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhìn chữ Tinh Linh nòng nọc cũng cảm thấy hết sức đáng yêu, quá trình học thuận lợi trơn tru, thật sự là khiến cho Sit lau mắt mà nhìn.

Sau bữa cơm trưa, Thư Lê hy sinh thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục ngồi trong lớp chép lại quyển sổ ghi lúc trước. Cậu sắp đuổi kịp tiến độ rồi.

Nếu không đến khi các bé con khác đều học được ma thuật, chỉ mỗi cậu là vẫn đang học phát âm thì mất mặt chết mất!

Disio và Angel thấy đại ca nghiêm túc như vậy bèn không về nhà ngủ trưa nữa, cả hai lôi sổ ghi ra, ôn tập chữ Tinh Linh mà Sit dạy.

Budno ham ăn thích ngủ, cậu nhóc vốn dĩ còn muốn liều một lần, nhưng khổ nỗi buồn ngủ không chịu được, nằm bò ra bàn ngủ đến mức nước miếng đổ ròng ròng.

Các bé con khác cũng học theo Thư Lê, từng người từng người dần bước lên con đường say mê học tập.

Cứ như vậy, trong lúc không ai hay, tiết học buổi chiều đã bắt đầu. Khi một nữ yêu tinh trưởng thành cầm theo giỏ háo hức bay vào thì nhìn thấy cảnh tượng nhóm bé con đang khắc khổ học tập.

Quái lạ, nhóm bé con đợt này sao chăm chỉ hiếu học dữ?

Cô đặt giỏ lên trên bàn, vỗ tay nhằm lôi kéo sự chú ý của các bé con:"Buổi chiều tốt lành, các bé con. Chị là Docia, là giáo viên dạy hái lượm của các em".

Các bé con nghe thấy tiếng động, không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu.

Docia vén sợi tóc đỏ rực như lửa đang rũ trước ngực lên, tươi cười nói:"Chúng ta sẽ dùng số trái cây và thực vật mà chiều nay chị dẫn các em đi khám phá, hái lượm làm cơm tối. Vui chưa nào, háo hức chưa nào?".

- --------------

Thật sự xin lỗi mọi người rất nhiều, sau lễ công việc của mình bận quá, không còn sức để edit nữa, mình sẽ cố gắng đúng lịch hơn, mong mọi người thông cảm ( ̯)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play