Mất cô, hắn điên cuồng làm việc. Bố mẹ hắn thấy hắn chăm chỉ như vậy thì vô cùng mừng rỡ nhưng nào có ai ngờ, hắn chỉ muốn làm việc thật nhiều, thật nhiều, nhiều đến mức quên đi cú sốc đó. Quên đi ánh dương của hắn. Và ánh nắng dường như chẳng bao giờ thuộc về hắn, chỉ đơn giản là lướt qua dù là hiện tại hay quá khứ.
Nhưng rồi, hắn lại nhìn thấy hình bóng ấy một lần nữa. Tất cả đều không thay đổi gì cả, như chưa từng có bất cứ sự mất mát gì ở đây vậy. Cô vẫn như cũ, yêu đời, chăm chỉ, là người mà hắn yêu. Hắn nhanh chóng tỏ tình cô, cô từ chối hắn. Hắn như muốn đơ người tại chỗ những rồi cô lại bảo hắn hãy tán cô đi. Hắn như tìm thấy cơ hội.
Không phải cô thì có sao? Hắn chỉ muốn tìm lại hình bóng ấy. Thậm chí, hắn cũng định rằng nếu như cô không chấp nhận lời tỏ tình, hắn sẽ bảo vệ cô trong âm thầm suốt đời, bảo vệ cô sống một đời an nhiên. Hắn vẫn luôn sợ, sợ rằng một ngày cô gái ấy sẽ nhận ra mình chỉ là thế thân rồi sẽ rời bỏ hắn. Hắn sợ.
Nhưng sợ thì có thể không xảy ra sao? Thời gian vẫn chạy, chim vẫn hót, ngày mới vẫn bắt đầu, chẳng ai có thể ngăn cản sự vô tình đến tàn nhẫn của thời gian cả. Hắn sợ mất cô, cô liền vì việc gia đình mà tạm chia xa hắn. Nhưng đâu ai ngờ rằng đó cũng chính là kết thúc.
Một lời nói tạm chia xa của cô khiến hắn quay lại một quá khứ tăm tối, chỉ có công việc là công việc, đúng vậy, hắn điên rồi. Vì yêu mà điên.
Hàn Kỳ Thiên, hắn không phải một kẻ tâm thần nhưng hắn đã bị giam trong "lồng" quá lâu rồi, lâu đến mức hắn không cho rằng có mặt trời. Một ngày của hắn là sống trong tăm tối. Cả tận khi lớn rồi, khi chẳng ai có thể kiểm soát hắn được nữa, thế giới của hắn vẫn mù mịt một màu đen. Là cô cho hắn biết thế nào là ánh sáng cũng chính cô dập tắt nó.
Gặp cô lần nữa, cô tránh né hắn. Hắn cứ nghĩ là do bố mẹ hắn ép hắn liên hôn nên cô giận nhưng tại sao, hắn lại cảm thấy chuyện nào có đơn giản như vậy. Đời chẳng như là mơ, cô không giận hắn, là quên đi hắn, là xóa hắn khỏi cuộc đời cô. "Không nhớ" hai từ đó như in hằn trong lòng hắn. Hắn biết phải làm sao bây giờ?
* * *
Mặc Nghiên Dương vừa ngồi trên ô tô, vừa xử lý tài liệu. Bỗng chợt, cô nhớ đến hắn. Là bỗng chợt nhớ đến. Cô vậy mà tò mò đến mức phải tra tên hắn trên mạng. Nhưng, tại sao máy cô lại hiện rằng cô đã tra tên hắn rồi chứ? Rõ ràng cô không quen hắn cơ mà.
Ấn vào lịch sử tìm kiếm, cô lại càng bất ngờ hơn nữa, tìm kiếm đó vậy mà chỉ mới được tìm kiếm một tháng trước. Nếu như là mấy năm trước thì Nghiên Dương còn có thể hiểu rằng mình từng thấy người nổi tiếng trong giới nhưng mới có một tháng. Trùng hợp, đó lại đúng là cái hôm cô trở về từ doanh trại.
Nhớ lại về điều đó, đầu Mặc Nghiên Dương bỗng đau như búa bổ, không rõ lý do. Thật kỳ lạ. Cô cảm thấy mấy chuyện gần đây đều rất lạ. Cô lại càng tò mò hơn nữa. Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại không thể nhớ được?
* * *
"Thiếu gia, ông bà chủ nói tối nay có mở một bữa tiệc gia đình ạ!"
"Tôi biết rồi."
* * *
Một tòa lâu đài tráng lệ hiện lên trước mắt. Ánh vàng của hoàng hôn ngả màu xuống đây, lộng lẫy đến vô cùng. Những lá cờ màu bay phấp phới trong cái gió hiu hiu của một ngày thu mát mẻ. Những cánh bướm bay trước gió như những hạt màu, tô điểm cho cái vắng lặng của nơi đây. Hoa mỹ, đẹp đẽ.. chẳng có một mỹ từ nào có thể miêu tả nơi đây nhưng sao sự ảm đạm như bao trùm, ôm trọn đến vậy?
"Thiếu gia, ngài về rồi."
Hàn Kỳ Thiên gật đầu rồi đi vào trong. Gia nô đi theo hầu hạ hắn như một vị vua. Rõ ràng là vô cùng may mắn nhưng nhìn bóng lưng của hắn cứ có chút gì đó man mác không rõ. Là chút gì đó hiu quạnh, cô đơn. Rõ ràng hắn có rất nhiều người phục vụ nhưng lại chẳng có đến một nụ cười. Thật bất hạnh!
* * *
Bữa tiệc hiện ra trước mắt, bàn đồ ăn toàn những sơn hào mỹ vị được bày ra, Hàn Kỳ Thiên ngồi đối diện với tất cả. Rõ ràng chỉ có ba người ăn nhưng bàn lại dài và nhiều món vô kể.
"Tại sao con cứ trì hoãn việc cưới với Yết Kỉ Nhậm tiểu thư vậy?" Vừa ngồi xuống ghế, cha hắn đã liền ngay lập tức cất lời. Giọng điệu ông như gằn xuống, như muốn đàn áp hắn để hắn phải nghe theo ông như hồi nhỏ vậy.
"Con nói rồi, con không thích cô ta và cũng không có nhu cầu đó. Nếu như bố muốn hợp tác với bên đó theo kiểu này thì bảo đứa con ngoài giá thú của bố cưới cô ta. Đừng có ép con. Con nói rồi, hiện tại con sẽ không dễ bị đàn áp như hồi nhỏ đâu."
"Con.." Cha hắn vô cùng tức giận mà căm thù nhìn hắn.
"Thiên Thiên, nghe lời bố đi con. Bố cũng muốn tốt cho con thôi. Dù gì cô ấy cũng rất tốt mà đúng không? Cô gái đó là bố con phải lựa chọn.."
"Dừng ở đó là được rồi mẹ. Mẹ đừng bênh ông ta làm gì cả. Con còn gọi hai người hai tiếng bố mẹ là con đã tôn trọng công dưỡng dục của hai người lắm rồi. Con nói là con không cưới, nếu như mấy người còn thích tung tin đồn bậy bạ, con sẽ không ngại tố cáo hai người trước tòa đâu." Hắn ngắt lời mẹ hắn rồi rất bình tĩnh mà nói.
Xong câu này, Hàn Kỳ Thiên cũng rời đi. Hắn nào có gì để vương vẫn nơi này nữa đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT