Hàn Kỳ Thiên nghe được câu đó thì liền không biết nói gì nữa. Đúng thật là Mặc Thần nói chẳng sai chút nào cả.

"Anh nói không sai, em không biết gì về gia tộc cô ấy cả. Đúng là em có chút không xứng với cô ấy nhưng em chắc chắn bản thân mình yêu cô ấy hơn tất thảy. Xin anh hãy cho em nán lại đây thêm một chút nữa."

Đứng trước sự van nài của hắn, Mặc Thần chỉ hừ lạnh một tiếng, có lẽ là cảm thấy "khinh thường". Hắn là thần và có lẽ đối với hắn, Hàn Kỳ Thiên chỉ là một kẻ si tình đến phát điên. Có lẽ là điều này là không cần thiết trong suy nghĩ của hắn.

Tuy nhiên, chuyện của Mặc Nghiên Dương, hắn nhất thời không muốn can dự. Không những vậy, đây còn là đối tượng nghiên cứu của hắn. Gia tộc của Hàn Kỳ Thiên là một mối đe dọa đối với thần vì họ hình như chứa đựng một thứ sức mạnh gì đó mà đến hắn cũng chưa thể điều tra được. Nghĩ đến đây, Mặc Thần hừ lạnh một tiếng rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Hàn Kỳ Thiên ngồi trong đó, nhìn cô gái bản thân yêu nhất đang nằm bất động trên giường có chút đau nhói trong tim. Hắn yêu cô như tất thảy những thứ gì mà hắn có mà giờ lại phải nhìn cô không muốn tỉnh dậy đúng thực là rất đau. Kỳ Thiên ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy mà vuốt ve. Cũng đã được một thời gian hắn không được nhìn thấy cô rồi, đúng thực là rất nhớ, nhớ đến phát điên.

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp thốt ra một lời nào với cô thì Mặc Thần lại bước vào với đôi chút vội vàng, đẩy Hàn Kỳ Thiên về phía cửa sổ rồ bảo hắn trở về. Tuy chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Kỳ Thiên vẫn tuân lệnh mà rời khỏi đó. Hàn Kỳ Thiên còn chưa đi được xa thì Mặc Anh Kiệt đã bước vào. Mặc Thần cũng đã ẩn thân rồi tẩu thoát ra ngoài khi ông ta mở cửa. Trong phòng hiện tại chỉ có mỗi hai người.

Mặc Anh Kiệt đến gần cô, ngồi xuống bên cạnh, không nói gì cả, chỉ nhìn cô mà thôi. Chẳng ai biết trong đầu hắn nghĩ gì cả chỉ rằng là ông ta đã ngồi lì trong đó hơn một tiếng cho đến khi thư ký bảo có việc. Trong khoảng thời gian đó, không có một tiếng động nào được phát ra cả, chỉ biết là sau khi Mặc Anh Kiệt đi thì không bao lâu sau Mặc Nghiên Dương cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

* * *

Tối hôm đó, lần đầu tiên Nghiên Dương được chuẩn bị đồ ăn chu đáo đến thế, đúng thật là có rất nhiều món và cũng rất đa dạng, chỉ là cô vẫn phải ở trong căn phòng chật hẹp đó mà thôi. Nhưng có lẽ vì cũng đã quá quen rồi, cô không còn cảm thấy ngột ngạt nữa, nỗi ám ảnh ấy cũng đến lúc cần phải thay đổi rồi. Đôi lúc, có những chuyện không nằm trong kỳ vọng của chúng ta, vượt xa những thứ bản thân mong muốn nhưng có lẽ cuộc đời sẽ không thay đổi vì bất kỳ ai cả. Vì vậy nên chắc là ta vẫn phải bước tiếp rồi vì đâu thể dừng lại được đâu.

"Này, Mặc Thần, sao anh lại quan tâm đến tôi thế?" Đột nhiên, Mặc Nghiên Dương lại tò mò mà hỏi đến việc này.

"Sao lại hỏi?"

"Tò mò"

Mặc Thần khi nghe được câu này, bỗng khựng lại đôi chút rồi sau đó cũng lấy được vẻ điềm nhiên vốn có. Hắn không có trả lời cô và điều này thực sự khiến Nghiên Dương bực mình. Cô vừa ăn vừa nói kháy hắn nọ kia, không thấy hắn quan tâm thì lăn ra năn nỉ rồi lăn qua lăn lại trên nền đất tỏ ý không phục. Cô nài nỉ một hồi lâu thì Mặc Thần cũng phải nói cho cô nhóc nhõng nhẽo này.

"Vì cô rất giống một người mà tôi đã yêu suốt nhiều kiếp."

"Hả? Anh nói cái gì cơ?" Mặc Nghiên Dương như không tin vào tai mình.

"Trước khi trở thành thần, ta cũng từng là người, cũng trải qua vô số kiếp luân hồi nhưng điểm chung là ta đều yêu sâu đậm một người nhưng đến cuối cùng, khi tình cảm của ta được đáp lại thì cô ấy lại rời đi, triệt để không cho ta bất cứ cơ hội nào cả. Ta yêu cô ấy đến mức mạnh bà thương xót mà gửi vào ma giới để đổi chấp niệm thành sức mạnh rồi sau đó nhờ kiên trì mà trở thành thần sinh tử. Chỉ là sau khi ta không luân hồi nữa thì ta lại không thể tìm được hình bóng cô gái ấy nữa. Cho đến khi ta gặp được cô, Mặc Nghiên Dương, cô thật sự rất giống cô ấy, thực sự vô cùng giống."

Mặc Nghên Dương cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra với hắn. Cô cảm thấy thương xót vô cùng cho cuộc đời của hắn qua. Rõ ràng là hắn xứng đáng có được hạnh phúc nhưng cô gái đó lại năm lần bảy lượt như làn gió vút qua đời hắn, lưu lại hương gió hoa thơm lừng rồi bay đi mất, chỉ để lại một nỗi buồn thấu tận trời xanh nơi người ở lại. Cô không trách vì hắn coi cô như kẻ thế thân vì có lẽ hắn cũng quá đáng thương rồi. Có lẽ, Mặc Thần không cố ý, hắn chỉ là quá nhớ người con gái đó, nhớ đến mức dù bằng mọi giá cũng phải gần gũi cho bằng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play