Tối hôm đó, tuyết lại lần nữa rơi phủ kín đường. Mặc Nghiên Dương mặc một bộ quần áo màu đen rồi nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà. Tiếng cửa vừa đóng lại một cái, cô liền bị kéo vào một chiếc xe ô tô màu đen. Chưa kịp phản ứng thì một con dao đã chĩa thẳng đến trước mặt cô.

"Nói, cô là ai? Con gái ta đâu?" Một người đàn ông kề dao vào cổ cô mà nói.

"Cha, người nói gì vậy? Theo dõi con chưa đủ còn nói mấy lời hàm hồ này?"

"Đừng giả ngốc. Ta theo dõi vốn đã biết con gái mình không còn. Con bé trước giờ đều rất nương tựa vào ta. Ngươi lại đối xử rất khác chứng tỏ ngươi không phải nó."

Mặc Nghiên Dương nghe được câu này thì liền cười lớn. Cô ấy không thể nhịn được nữa mà cười lớn. Rõ ràng là cô ấy mà cha cô lại chẳng nhận ra. Cô trước giờ nương tựa vào họ? Không hề, trước giờ cô đều phải tự lập làm mọi chuyện. Trước giờ đều là tự cô làm tất cả mọi thứ để có được như bây giờ.

Năm bốn tuổi, Nghiên Dương lỡ làm đổ nước ra sàn liền bị cắt phăng chiếc váy mình yêu thích nhất rồi bị ném ra ngoài không thương tiếc. Cô gào thét cha mẹ mình, họ chẳng nghe. Năm sáu tuổi, Mặc Nghiên Dương nằm ở giữa, hai người họ khoái lạc với nhau, cô nghe rõ từng chữ. Chỉ cần mẹ cô sinh cho ông ta con trai liền vứt bỏ coi như không có đứa con gái này. Nước mắt cô rơi ướt đẫm cả gối, hai người họ vẫn làm chuyện người lớn đó. Họ rõ ràng biết cô ở đây nhưng vẫn làm chuyện đó. Mặc Nghiên Dương biết rằng cha mẹ đã chẳng quan tâm mình.

Cũng từ đó, cô liền rất hiểu chuyện. Từ một đứa trẻ sau tuổi hồn nhiên, tinh nghịch, cô đã liền biến thành một người hiểu chuyện để làm hài lòng họ. Họ muốn cô được hạng nhất, cô liền ôn ngày ôn đêm đến mức ngất đi trên trường nhưng lại cố van xin thầy cô không gọi bố mẹ vì sợ họ mắng sắp đến ngày thi còn ốm. Họ muốn cô đi bộ về nhà dù từ trường về nhà là hơn tám cây số, cô vẫn cật lực mà đi về đến nhà. Về nhà, cô liền rửa bát dù bụng đói meo.

Mặc Nghiên Dương đáng thương đó dù có trăm câu chuyện bị thương cũng chưa từng cãi lời họ nhưng chỉ có đúng một lần. Cô cãi họ để học trường nghệ thuật. Bản tính hiện tại của cô chính là bị họ đè nén đến phát điên. Nghiên Dương biết rõ bản thân bất thường. Tính cách của cô lúc ôn nhu, lúc lại cuồng nhiệt như xuất hiện nhân cách thứ hai vậy. Mặc Nghiên Dương biết rõ bản thân mình chỉ là cô không nói cho ai cả, tự mình điều chỉnh, chỉ là việc này khó kiểm soát quá rồi.

"Tôi gọi ông một tiếng cha là vì không muốn phụ công sinh thành này. Ông quan tâm tôi quá nhỉ? Tính cách tôi điên dại như này không phải nhờ ơn phước ông sao? Mẹ tôi nói với ông là phải trở thành người tốt cơ mà?"

Nói xong, cô liền đi xuống xe. Mặc Nghiên Dương thực sự rất mệt mỏi. Cô cảm giác bản thân mình không còn sức lực gì nữa. Nghiên Dương thần thờ đi về phía cửa hàng tiện lợi. Cô thanh toán ba lon bia rồi liền mang ra ngoài. Nốc miếng đầu tiên, cái vị đắng chát lan khắp khoang miệng nhưng sau đó cái lâng lâng đã mang thêm một ít khoan khoái cho người thiếu nữ trẻ đó. Cô cứ vậy mà uống liên tục đến mức ngủ gục tại đó

Tiếng bước chân dừng lại trước hình hài nhỏ bé, hắn bế cô lên mà mang lên xe.

"Mai tôi cho vợ của tôi nghỉ phép. Cậu cứ liệu đấy. Cuối năm mà cô ấy thiếu một đồng nào thì xác định là mất việc."

"Vâng, tôi biết rồi, Hàn tổng."

Trợ lý của hắn – Lý Hiên. Hắn là người theo Hàn Kỳ Thiên từ những ngày đầu tiên. Kể từ ngày sếp mình thích Nghiên Dương thì hắn chưa từng có một buổi tối nào ngon giấc cả. Sếp hắn theo đuổi cô ấy, Lý Hiên liền tất bật việc. Từ việc công ty cho đến việc giúp sếp hắn đều phải làm cả.

* * *

Sáng dậy, Mặc Nghiên Dương đã thấy bản thân nằm trên một chiếc giường xa lạ. Cô ngồi dậy, cô bình tĩnh xem rốt cục chuyện gì đã xảy ra và cô đang ở đâu. Tiếc rằng, chiếc não của cô như đã úng bởi đống rượu đó mà chẳng nhớ được gì cả. Nghiên Dương bước xuống giường mà đi qua khỏi phòng. Một kiểu kiến trúc lạ hắc hiện ra trước mắt cô. Nếu như trí nhớ không sai thì đây là kiểu kiến trúc Anh quốc thời xưa. Nhìn nó chẳng khác gì cung điện của các vị vua vậy.

Tuy cô không học kiến trúc nhưng nhìn cấu trúc này ở thành phố rộng lớn như vậy đúng thật là có chút cảm thán. Cô cứ mân mê mà sờ vào từng tầng kiến trúc mang nét cổ xưa đó một cách say sưa. Bỗng, bóng hình to lớn đó lại xuất hiện. Là Hàn Kỳ Thiên, cô nhìn phát liền biết là hắn đưa cô về.

"Anh đưa tôi về đây sao?"

Cô nghi hoặc đưa ra câu hỏi. Ngay lúc này, Mặc Nghiên Dương chỉ muốn hắn nói là hắn thấy cô say ngoài đường nên đưa về đây chứ tuyệt đối đừng để cô nghe được chữ rằng bản thân đã qua đêm tại đây. Tuy rằng khả năng hắn nói cái thứ hai rất ít do nhà hắn ngược đường nhà cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play