Khoé mắt tứ đại hộ pháp ai nấy đều co rút một chút, bốn người bọn họ đi theo chủ thượng lâu rồi, trong lòng biết lúc này chủ thượng nổi lên tâm ý chơi đùa, cố ý muốn chỉnh đối phương đây mà!
Nếu không dựa trên tính tình không muốn nhiều lời của chủ thượng, ngay cả một câu cũng lười nói.
Không sai, tính khí của chủ thượng bọn họ chính là thất thường như vậy, lúc cao hứng thì có thể cùng ngươi nói tới nói lui, nhưng lúc mất hứng liền có thể đem toàn bộ giang hồ náo loạn.
Nhưng lúc này, nên nói bọn họ chủ thượng quá nhập diễn sao? Thế nhưng khuyến khích này chính đạo đứng đầu nhi tử triệt chính nghĩa minh nhân thủ......
Nhưng lúc này đây, có nên nói chủ thượng của bọn họ quá nhập vai không?
Lại xúi giục nhi tử của đệ nhất chính đạo rút lui nhân thủ của Chính nghĩa minh.
Mệt mỏi ứng phó?
Là ai có thể trong vòng một đêm không cần tốn nhiều sức lực tàn sát cả một môn phái lớn như vậy? Còn có thể dõng dạc nói Phù Mộng cung nhà mình nhỏ yếu?
Là ai xử lý xong rất nhiều chuyện vặt vãnh trên giang hồ cùng đống việc của Phù Mộng cung còn nhàn rỗi đi dã ngoại câu cá ngắm trăng ở Cô Tâm đàm?
Một bên trải qua cuộc sống phong hoa tuyết nguyệt, nhàn vân dã hạc*, một bên lại như không có việc gì mà kể khổ kêu mệt, cũng chỉ có chủ thượng bọn họ mới như vậy thôi.
*Phong hoa tuyết nguyệt, nhàn vân dã hạc: Hưởng thụ cuộc sống, tự do tự tại, nhàn rỗi.
Nhưng nghe Tuân Nghị vội vàng nói: "Chuyện này đơn giản, trước hết mong cung chủ đưa giải dược, rồi thả chúng ta ra, sau khi trở về Tuân mỗ nhất định giữ lời hứa!"
"Chậc", Lệ Thiên Lương từ từ thở dài, lập tức chuyển giọng: "Chính đạo các ngươi từ trước đến nay luôn nói một đằng làm một nẻo, bổn toạ làm sao tin ngươi?" Giọng nói của nàng trở nên vặn vẹo, nghe vào quỷ dị lạnh lẽo.
Trong lòng Tuân đại thiếu Tuân Nghị kinh hãi, tim đập dồn dập, chỉ cảm thấy suy nghĩ người trước mắt ngày càng khó dò.
Một giây trước còn nhẹ nhàng hỏi bọn họ, nhưng trong nháy mắt giọng nói này liền biến thành ác quỷ đến từ địa ngục, tính tình thất thường như vậy...
Nếu chính mình không cẩn thận, sợ là sẽ vạn kiếp bất phục!*
*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời không trở lại được.
"Này...Vậy Lệ cung chủ cho rằng nên làm như thế nào?" Hắn âm thầm cảnh giác, đảo mắt một cái, dứt khoát nhường lời cho nàng.
Dù sao chỉ cần có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, tương lai làm như thế nào, còn không phải dựa vào Tuân gia bọn họ nói mới tính sao, cho dù diệt Phù Mộng cung, báo thù bắt cóc hạ độc này, cũng không thành vấn đề.
Lệ Thiên Lương đổi một bên chân vắt chéo, tay chống cằm, khuỷu tay đặt trên đầu gối, như là tự hỏi một chút.
Một lát sau mới nói: "Rất đơn giản, chỉ cần một trong ba huynh muội các ngươi có thể lưu lại cung này, hai người còn lại có thể trở về trước. Nếu các ngươi giữ lời hứa rút nhân mã ở Giang Nam, nội trong vài ngày bổn toạ tất nhiên sẽ cung kính đưa người về Tuân phủ, nếu không, ha ha..."
Lời còn chưa dứt, ý đã đến.
"Ca ca, Đan nhi không muốn ở lại! Đan nhi không muốn ở lại!" Lời nói của Lệ Thiên Lương vừa dứt, mắt Tuân Đan sáng lên, nàng lập tức ngừng khóc nức nở.
Nàng không chút nghĩ ngợi liền nắm chặt cánh tay Tuân Nghị, giống như người sắp chết đuối nắm lấy được cành cây cứu mạng, sợ hắn bỏ nàng ở lại.
"Đại ca, tam muội, ngàn vạn đừng trúng quỷ kế khiêu khích ly gián của yêu nữ này!"
Lúc đó, chỉ có nhị tiểu thư Tuân gia này hiểu rõ lý lẽ, hai ba lần liền nhìn rõ lai lịch người kia, thầm nghĩ cung chủ Phù Mộng cung này giỏi tính toán, vội vàng hạ giọng khuyên hai người đồng lòng đoàn kết.
Đột nhiên Tuân Đan gay gắt nói: "Ngươi cái đồ nữ nhân độc ác, nhất định không có ý tốt gì! Không phải nghĩ mình có thể rời đi sao! Không cần phải giả vờ như vậy! Đại ca, ta thấy nên để cho tiện nhân này lưu lại đi, hai chúng ta cùng nhau trở về Tuân phủ, dù sao chỉ cần chúng ta giữ lời hứa, nữ nhân này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả!"
Tuân Đan càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của mình có lý, nàng tha thiết nhìn Tuân Nghị, chỉ ước gì hắn đồng ý ngay lập tức.
Tuân Nghị cũng do dự, nhìn tam muội Tuân Đan, lại nhìn nhị muội Tuân Tố, trong lòng hắn không biết nên làm như thế nào.
Dù sao hắn là trưởng tử, nhất định là phải rời đi trước, tiếp đến cũng chỉ là vấn đề nên mang ai theo mà thôi.
Trong mắt Tuân Tố thoáng qua một nỗi bi thương cùng tuyệt vọng sâu sắc, vết máu trên trán nàng dinh dính, lại dính một ít bụi bặm cỏ dại, nhìn qua có chút đáng sợ.
Nhưng lúc này nàng không có tâm tình để ý tới thảm trạng của mình, chỉ cảm thấy mũi có chút chua xót, nước mắt muốn chảy ra.
Nàng bị hạ nhuyễn cân tán nên cả người không có lực, hơn nữa trên trán có vết thương nặng, bởi vì trong lòng bị tổn thương mà khóc nên nhìn nàng càng thêm gầy yếu và đáng thương.
Vì sao lại không tin nàng, rõ ràng là người thân, rõ ràng bản thân nàng không có ý nghĩ gì khác, rõ ràng nàng một lòng vì an nguy của đại ca và tam muội, vì tốt cho Tuân gia!
Thậm chí bất chấp an nguy cùng tôn nghiêm của bản thân, liều mạng dập đầu cầu xin Lệ Thiên Lương tha thứ, chỉ vì cứu đại ca nàng từ dưới pháp khí của hộ pháp...
Nhưng vì sao, nàng trả giá, bọn họ cũng chưa từng để tâm đến!
Đại ca và tam muội của nàng, cuối cùng lại nghi ngờ nàng có ý đồ riêng.
Cung chủ Phù Mộng cung này, có ai không biết chỉ trong vòng vài năm nàng đã trở thành người đứng đầu Ma đạo, dựa vào bộ tà công thần xuất thần nhập hoá* mà nổi lên, Tuân Nghị và Tuân Đan cũng không nghĩ tới, Lệ cung chủ của Ma cung này thật sự sẽ có lòng tốt như vậy sao?
*Xuất thần nhập hoá: Tuyệt diệu, xuất thần.
Theo ghi chép trong sử điển Chính nghĩa minh, mười năm trước, người này trong vòng một đêm chỉ ra tay một lần duy nhất đã có thể huỷ diệt giang hồ đệ nhất xưng bá Ma đạo Huyết Liên giáo đã tồn tại gần một con giáp, tàn sát hơn một ngàn giáo chúng, thi thể toàn bộ hoả thiêu, không một ai sống sót!
Chia thi thể giáo chủ Huyết Liên giáo thành mấy đoạn, lại lấy ruột bẩn làm dây thừng, treo đầu giáo chủ trước cửa Huyết Liên giáo, để phơi nắng hơn một tháng, mặc cho các loài chim* chia nhau ăn, sau đó chỉ còn lại xương trắng, thảm trạng khiên người ta kinh hãi...
*Ưng Nha Tựu thú: Các loài chim (Ưng: Diều hâu, chim ưng - Nha: Quạ - Tựu: Chim đại bàng).
Sau đó lại lấy thủ đoạn mạnh mẽ quét sạch các trở ngại khắp nơi, bắt đầu lập nên Phù Mộng cung, cũng mở rộng các phân bộ tại Bắc Vực và Giang Nam, từng bước lớn mạnh, đủ thấy được tâm tính cùng thủ đoạn của nữ nhân này.
Trên giang hồ đồn đãi cung chủ Phù Mộng cung trẻ tuổi xinh đẹp, từ trước tới nay đều dùng mạng che mặt, hết lần này đến lần khác làm việc tàn nhẫn quỷ dị, tính tình lại càng thất thường.
Hôm nay thấy được quả đúng như thế, cái gọi là lời đồn này, tướng mạo đẹp hay không không ai biết được, còn lại mấy chuyện quả đồn không sai!
Bề ngoài có lòng tốt cho bọn họ có cơ hội lựa chọn, thực ra là bày một cái bẫy để bọn họ chui vào.
Nếu để cho bọn họ tự mình quyết định, ba chọn hai, hy sinh một người, ba người này nhất định sẽ vì muốn thoát khỏi Phù Mộng cung mà tranh giành đầu vỡ máu chảy.
Cho dù là người thân thì thế nào? Mạng sống chỉ có một, không phải sao?
Tình thân máu mủ so với tính mạng của bản thân cũng chỉ là thứ yếu.
Châm ngòi ly gián quan hệ của bọn họ, bản thân mình lại ở một bên xem cảnh cốt nhục tương tàn này không nói, sau cùng giữ lại một người ở Phù Mộng cung làm khách, nói dễ nghe là tân khách, nói không dễ nghe một chút là con tin, ắt phải vì lo cho toàn bộ đại cuộc, Tuân gia cùng chính đạo sẽ vứt bỏ người đó.
Cho dù cuối cùng người nọ còn giữ một cái mạng có thể trở về, cũng sẽ bị xem như phản đồ phản bội chính đạo, vĩnh viễn sẽ bị người chính đạo nghi ngờ và chửi rủa...
Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, muốn chứng minh trong sạch, cũng chỉ có một con đường duy nhất là cái chết.
"Suy nghĩ thế nào rồi?" Lệ Thiên Lương nhìn lướt qua vẻ mặt khác nhau của ba người Tuân gia, khoé miệng hơi nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, đáng tiếc nàng đeo mạng che mặt, không ai có thể thấy được vẻ mặt dưới đó.
"Tuân Tố, nhị muội tốt, ngươi... Ngươi ở lại đi! Yên tâm, sau khi thoát ra, ta và tam muội sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài!" Nghe tiếng thúc giục, hai tay Tuân Nghị nắm chặt, hắn hít sâu một hơi, đứt quãng nói ra quyết định gian nan trong lòng.
Quả nhiên...
Quả nhiên vẫn vứt bỏ nàng!
Mà trong mắt Tuân Đan mừng rỡ như điên, nàng bắt lấy cánh tay Tuân Nghị, mặt mày hớn hở nói với Tuân Tố: "Nhị tỷ yên tâm đi, chúng ta sẽ cứu tỷ!" Sau đó xoay người đối mặt với Lệ Thiên Lương, nuốt nước miếng cố gắng đè nén sợ hãi nói: "Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ?"
Lệ Thiên Lương nhướng mày, trong mắt dâng lên một tia trào phúng, lại liếc nhìn Tuân Tố đang ở trong bóng tối, tựa như có chút thích thú nói: "Cho thuốc giải, đưa bọn họ trở về."
Trong phòng giam, chỉ còn lại hai bóng người một trắng một đỏ, một người thanh nhã nghiêm túc, một người xinh đẹp khoa trương.
Lệ cung chủ từng bước từng bước đến gần Tuân Tố đang đứng yên như một bức tượng phủ đầy bụi bặm, mong đợi nhìn rõ vẻ mặt lúc này của nàng, cũng cố gắng tưởng tượng cảnh nàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cầu xin mình buông tha cho nàng, Lệ Thiên Lương nghĩ như vậy giống như có thể thoả mãn ác ý đang lan tràn dày đặc trong lòng.
Xem kìa, Tuân Tố, đây chính là tính người...
Đáng tiếc, nàng không nhìn thấy được điều gì, vẻ mặt Tuân Tố bình tĩnh, trong mắt không có nước mắt, ánh mắt cũng không hiện lên vẻ cầu xin, không có hy vọng, càng không có tuyệt vọng, trống rỗng cái gì cũng không có.
Đột nhiên, Tuân Tố dùng ánh mắt cứng đờ nhìn thẳng vào Lệ Thiên Lương, giọng khàn khàn nói từng chữ một với bóng dáng màu đỏ trước mắt: "Lệ Thiên Lương, Lệ cung chủ, ngươi đã vừa lòng chưa?"
Ánh mắt nàng trống rỗng, không vui cũng không buồn.
Nhìn Tuân Tố tuy toàn thân bụi bẩn nhưng vẫn hợp với khuôn mặt thuần khiết như trước, giống như một đoá sen trắng xuất hiện trong bùn mà không nhiễm mùi bùn, trong lòng Lệ Thiên Lương hiện lên một tia khác thường đã lâu không có.
Lệ Thiên Lương đã gặp qua vô số vẻ mặt ghê tởm trên thế gian này, khi đối mặt Tuân Tố lại cảm thấy không thú vị, ác ý đang rục rịch trong lòng cũng vì vậy mà dập tắt.
Nhưng Lệ Thiên Lương vẫn lạnh lùng nhìn Tuân Tố, trong mắt chứa đầy sự giễu cợt, không chút lưu tình đâm thêm một đao.
Chỉ nghe nàng nói: "Ôi, chẳng qua chỉ là một con cờ bị Tuân gia vứt bỏ, bổn toạ chờ xem kịch hay của ngươi." Sau đó xoay người, phất tay áo rời đi.
~~~~~~~~
Tẩm cung của cung chủ Phù Mộng cung, Cô Tâm cư.
Nơi nơi đều là màu đỏ, hai bên bệ cửa sổ bày đầy các chậu hoa màu đỏ tươi, rèm màu máu kéo ra hai bên đang lay động trước gió, bên ngoài điện là bàn ghế gỗ đỏ, đồ trang trí bằng đá hồng ngọc tinh xảo tao nhã, bình phong chạm khắc hoa văn màu đỏ, lều đỏ, đệm chăn đỏ, khăn trải giường đỏ, tóm lại là cả phòng đỏ thẫm.
Trong phòng im ắng, trên chiếc giường lớn, có thể thấp thoáng thấy một bóng người đỏ tươi, nàng nhắm chặt hai mắt, khoanh chân ngồi, hai tay đặt trên hai bên đầu gối đang nín thở luyện công.
Hàn khí* giống như thực chất từ quanh thân nàng tản ra, khuyếch tán bốn phía, không khí tựa hồ run rẩy, thỉnh thoảng lay động tấm rèm che đỏ tươi ở hai bên.
*Hàn khí: Khí lạnh.
Trên trán Lệ Thiên Lương đổ đầy mồ hôi trong suốt, y phục ướt đẫm, nhưng nàng không rảnh bận tâm, hiện tại nàng đang tu luyện chính là bộ nội công tâm pháp《 Hàn Tâm Quyết 》, tổng cộng có mười tầng, có thể điều tiết hơi thở, tăng cường nội lực.
Khi tu luyện, người tu luyện sẽ tiến vào trạng thái tâm lặng như nước, ngoài trái tim đang đập cũng không có gì khác, như ở trong trời băng đất tuyết, bốn phía cô độc lạnh lẽo, phạm vi ngàn vạn dặm, tuyết trắng trắng ngần, duy nhất một người một mình trong trạng thái kỳ diệu này.
Ngày thường, Lệ Thiên Lương tu luyện tâm pháp này, đều có thể vận chuyển thành công mấy vòng trong cơ thể, nhưng hôm nay, chính là thời cơ tuyệt vời để đột phá từ tầng thứ tám đỉnh phong của《 Hàn Tâm Quyết 》đến tầng thứ chín, nhưng nhiều lần không có biện pháp.
Trong ngực nàng dường như có một cỗ lực lượng u ám cuồng bạo, không chịu sự khống chế mà chống lại hàn khí của bản thân nàng, có chút dấu hiệu tẩu hoả nhập ma, Lệ Thiên Lương tăng nhanh tốc độ niệm quyết, hao hết sức lực đối kháng với tâm ma.
Nàng tựa như đang ở trong trời băng đất tuyết, nhưng bỗng chốc, trong đầu nàng có một số mảnh ghép không bị nàng khống chế chợt thoáng lên.
Ký ức kia lộn xộn mà phức tạp, không ngừng đánh sâu vào trạng thái tinh thần của nàng, hai tay Lệ Thiên Lương vội vàng giơ lên không trung, muốn dồn khí vào đan điền ổn định thể xác và tinh thần, nhưng đã quá muộn.
"Phốc" một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra, cả tấm lụa che mặt vốn đã đỏ nay sắc màu càng đậm hơn.
Đột phá thất bại, còn bị nội thương không nhẹ.
Lệ Thiên Lương điều tức một lát, sau mới mở mắt ra, đợi suy nghĩ rõ ràng, trong mắt nàng chợt loé lên ám mang xinh đẹp rực rỡ.
Một lát sau, nàng cởi mạng che mặt ra, nhấc lên nụ cười quỷ dị mờ ám, nàng lấy tay lau nhẹ vết máu bên khoé môi, ung dung đứng dậy thay y phục màu đỏ nhẹ nhàng.
Chỉ nghe nàng lạnh giọng phân phó người bên ngoài: "Đem Tuân Tố tắm rửa sạch sẽ đưa đến thiên phòng, hầu hạ bổn toạ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT