Sau khi xác định cô gái trong lòng đã ngủ, Ngụy Kiêu dém chăn cho nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của người nọ, trong mắt hắn tràn ngập dịu dàng, "Nhiêu Nhiêu ngoan, cứ an tâm ngủ đi, ta đã xử lý kẻ khiến nàng không vui thay nàng rồi."
Sau khi làm xong hết thảy, Ngụy Kiêu đứng dậy trở về thư phòng.
"Điện hạ."
Hắn vừa ngồi xuống thì mấy ám vệ áo đen đã xuất hiện và hành lễ thật cung kính.
"Xử lý người phụ nữ đó rồi chứ?"
Ám vệ quỳ một chân, cúi đầu đáp: "Bẩm Điện hạ, thuộc hạ đã xử lý Lý di nương xong rồi, bảo đảm ả sẽ không tung tin về Ôn di nương nữa đâu ạ."
"Ừ, đừng để những kẻ không liên quan quấy rầy Ôn di nương, còn nữa, Ôn di nương bị kinh sợ, ban cho nàng ấy ít bạc và trang sức đi."
"Vâng, thưa Điện hạ."
Ngụy Kiêu lại lấy túi hương màu vàng nhạt kia ra rồi tỉ mỉ thưởng thức.
Mấy bông hoa được thêu trên túi xấu thật, nhưng chúng đều do một tay Ôn Nhiêu chăm chút từng đường kim mũi chỉ trong lúc nàng ấy rảnh rỗi.
Ngụy Kiêu nghĩ thầm, hình như Nhiêu Nhiêu của hắn rất thích màu này.
Lần đầu tiên hắn gặp Ôn Nhiêu, nàng cũng mặc xiêm áo màu vàng nhạt, khi ấy nàng vác túi nhỏ trên lưng, lén lén lút lút làm gì đó.
Rõ ràng xinh đẹp yểu điệu là thế, vậy mà lúc nào người nọ cũng tỏ ra bỉ ổi vô liêm sỉ.
Thật kỳ quái.
Ngụy Kiêu không nhịn được mà cười khẽ, sau đó lại vuốt ve những bông hoa nho nhỏ trên chiếc túi hương.
Vào ngày Ôn Nhiêu ép hắn vào thân cây rồi cưỡng hôn, chỉ cần hắn muốn thì chỉ cần động nhẹ ngón tay thôi là người kia sẽ mất mạng ngay.
Cô nương xinh đẹp đầy sức sống ấy sẽ ch.ế.t ngay tại chỗ.
Nhưng hắn không muốn.
Ngụy Kiêu chịu cảnh mất mẹ khi còn rất nhỏ, phụ thân ác độc đánh đập hắn thường xuyên, thiếu chút nữa hắn còn bị bán vào nhà chứa dành cho mấy người đồng tính nam.
Sống hai mươi lăm năm trên đời, Ngụy Kiêu chưa bao giờ được hưởng chút dịu dàng nào từ cuộc đời này.
Khi Ôn Nhiêu hỏi hắn có muốn làm người đàn ông của nàng hay không, hắn đã nghĩ thầm, có lẽ thử một lần cũng được.
Thử yêu, thử thích một lần trong đời xem sao.
Ta vừa ngủ đã làm một giấc đến tận lúc mặt trời lên cao.
Sau khi tỉnh lại, ta vô thức sờ soạn xung quanh nhưng chẳng thấy ai cả. Xem ra Ngụy Kiêu đã rời đi vào đêm qua rồi.
Ta cố đè nén cảm giác hụt hẫng đang trào dâng trong lòng rồi bò dậy khỏi giường, chuẩn bị mặc quần áo và rửa mặt.
Bên cạnh ta chỉ có một nha hoàn.
Nhưng đám nha hoàn đều biết Nhiếp Chính Vương chưa bao giờ cưng chiều mấy vị thiếp thất trong phủ, dù gã rước về rất đông.
Cho nên bình thường nha hoàn của ta hay đi đánh bài hoặc nói chuyện phiếm với đám tỷ muội, chẳng bao giờ quan tâm đến ta.
Thế mà hôm nay mọi thứ đã thay đổi.
Ta vừa rời khỏi giường thì có mấy nha hoàn tràn vào.
"Di nương, nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo."
Ta:!!!
Chuyện gì xảy ra thế?
Ta chấn động khắp người, cứ ngơ ngẩn mặc cho nha hoàn lấy xiêm áo sạch sẽ mặc vào giúp mình.
"Mời di nương."
Ngay sau đó, một chậu nước trong vắt và nước để súc miệng được bưng đến trước mặt ta.
Nói thật, ta đã quen tự lực cánh sinh nên chẳng thể thích ứng nổi với việc này.
Nhưng biết làm thế nào đây? Ta chỉ có thể để bọn họ đi tới đi lui, muốn làm gì thì làm mà thôi.
Nha hoàn thấy ta không nói lời nào nên chủ động lên tiếng, "Di nương xinh đẹp quá, chẳng trách Nhiếp Chính Vương Điện hạ lại để ý đến người như vậy."
"Đúng thế, mấy di nương kia chỉ có một nha hoàn, vậy mà Điện hạ lại sai chúng nô tỳ đến phục vụ Ôn di nương đó."
Ta lại chấn động.
Cái gì? Cái gì? Là Nhiếp Chính Vương sai bọn họ tới đây ư?
Có trời đất chứng giám, ta mới gặp tên đó đúng một lần thôi mà, chính là vào bữa tiệc vào tối hôm qua đó.
Đám nha hoàn này nói thế làm người ta dễ hiểu lầm lắm đấy! Hơn nữa, nếu bọn họ hầu hạ ta thì làm sao ta có thể vụng trộm, à không, hẹn hò với Ngụy Kiêu được chứ?
"Vậy... Các ngươi có thể..."
Có thể đừng hầu hạ ta được không? Ta tự làm cũng được mà...
"Di nương, Nhiếp Chính Vương nói tối nay sẽ thị tẩm người đó."
Nói xong, bọn họ chẳng để ý đến việc ta đang khiếp sợ đến tê cả da đầu mà đồng loạt quỳ xuống đất hô to, "Chúc mừng di nương!"
Cái gì? Thứ quái quỷ gì vậy? Thị tẩm ta á?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT