-Bạch Tử Khiêm: Mặt thất thần mà quay trở về phủ cùng phụ thân /Hoàng Thượng là đang có kế hoạch riêng sao.
Đẩy mình vào thế người người điều câm ghét, mà la là sẽ bảo vể mình.
Đúng là ở gần vui như ở gần miệng hổ.
Sau ngày hôm nay không biết mình ra sao, sẽ làm gì nữa đây.”/
-Bạch Gia Khánh (Nguyên Soái): Giọng vô cùng trầm nói “Tử Khiêm con đừng nghĩ về việc khán chỉ.” Anh nhìn phụ thân mà bất ngờ.
“Có thể đây không phải là điều tốt cũng chưa chắc đã xấu.
Nên dù gì ta cũng nhất định bảo vệ con.” Vỗ vai anh trấn an.
-Bạch Tử Khiêm: “Phụ thân người có thể cho con hỏi” Ông chỉ gật đầu “Người và Bình An Vương Gia và phu nhân điều chấp nhận.
Có phải là kế hoạch riêng của Hoàng Thượng mà không cho con biết không?” Anh nhìn ông khẳng khái hỏi.
-Bạch Gia Khánh (Nguyên Soái): “Hoàng Thượng biết con có tình cảm với Triệu Quận Chúa” Thấy anh định hỏi thì ông tiếp tục nói “Con là người chỉ biết nghĩ cho người khác, nên người quyết định giúp con.
Thực sự cũng là nằm trong kế hoạch khác của người.
Biết con sẽ không chấp nhận nên khi mọi việc ổn thỏa sẽ thương thảo cùng nhau.” Anh chỉ gật đầu.
Dù có hỏi thêm thì anh biết phụ thân này cũng không thể hé thêm lời nào nữa.
Ông đã nói ra như thế thì đã làm tôn trọng anh lắm rồi.
--------------------
Phủ Đệ Hoàng Tử
-Nhị Hoàng Tử: Cười điên “Tên Gia Khanh này đúng là cái gì cũng có thể làm được.”
-Tứ Hoàng Từ: “Hắn quá lợi dụng cơ hội rồi.
Có thể đặt điều kiện với Phụ Hoàng mà ban hôn.”
-Triệu Quốc Khải: “Trước đó Hoàng Thượng đã ban chỉ nếu chữa khỏi bệnh sẽ trọng thưởng.
Đến thế rồi thì không thể nuốt lời được.”
-Liễu Tuấn: “Vậy là chúng ta có thể làm lung lay Liêu Phó Tướng rồi.”
-Nhị Hoàng Tử: “Hứ ta không quan tâm đ ến, dù hắn có phò trợ hay không thì chúng ta cũng dễ lấy thông tin từ Triệu Quận Chúa và Bình An Vương Gia.
Ta nghĩ hắn có cách của mình.”
-Triệu Quốc Khải: “Phụ thân và Mẫu thân có vẽ yêu mến Bạch Gia Khang đấy.
Hắn thâm hiểm hơn chúng ta nghĩ.”
-Nhị Hoàng Tử: “Có thể nói kêu gọi hắn về phía ta thêm một lần nữa đúng là không sai.”
--------------------
Phủ Thái Sư
-…: Tức giận “Bốp” chén trà vỡ tan tành.
-Liêu Thái Sư: “Xin chủ tử bớt giận.”
-…: “Tên khốn đó.
Sao mà hắn như có ba đầu sáu tay mà đoán được kế hoạch của ta.”
-Liêu Thái Sư: “Tôi nghĩ hắn chỉ ăn may.
Trùng hợp là hắn cũng đã có cảm tình với Quận Chúa nên đã lập trước kế hoạch.”
-…: “Hừ.
Ta không cần biết.
Nhưng kẻ ngán đường ta điều không có kết cục tốt.
Cho người theo dỗi nắm được thời cơ thì chăm sóc hắn đi.
--------------------
Phủ Đệ Hoàng Tử
-Ngũ Hoàng Tư: Tức giận “Đúng là tên ác ôn mà.
Hắn có thể tính toán đến vậy.”
-Đại Công Chúa: “Chẳng phải trước đó cả kinh thành rộ tin Liêu Phó Tướng ngõ lời cầu thân Đinh Yên muội sao? Vậy mà phụ hoàng vẫn chấp nhận lời đề nghị của hắn.”
-Triệu Đinh Yên: “Muội không nghĩ được là hắn đã có dự tính từ bao giờ mà hoàng thượng lại chấp nhận và ban cả chiếu chỉ.”
-Đại Hoàng Tử: “Thế muội tính như nào.
Có muốn trực tiếp đối mặt với Liêu Phó Tướng không?”
-Triệu Đinh Yên: Mắt sắc lạnh “Muội không biết nên làm gì nữa rồi.
Muội câm ghét hắn, tên ôn thần đó.”
--------------------
-Bạch Gia Khang: “Hừ cái tên súc sinh.
Nó tính làm gì.
Nó có biết Liêu đệ đã dùng hết dũng khí mà cầu thân Triệu Quận Chúa không.
Giờ đây lại dùng mưu sâu kế hiểm mà đoạt lấy.”
-Liễu Thanh Di: “Muội không nghĩ đệ ấy…lại làm ra chuyện như vậy.” Có vẻ rất thất vọng.
-Ngọc Tiêu Vân: “Không biết lão gia giải quyết như nào.
Nếu biết chuyện sẽ đại nghĩa diệt thân.” Lo lắng
Từ sau khi anh về phủ thì tự nhốt mình trong phòng.
Vừa suy nghĩ vừa tính toán lại mọi thứ.
Anh thấy tất cả như dồn hết về mình.
Anh không thể bất kịp được.
-Bạch Tử Khiêm: /Kế hoạch đó là gì? Lấy lòng Nhị hoàng tử chăng? Hay chia rẽ phe phái Đại hoàng tử.
Người được đăng vị sẽ là ai.
Phải chăng Hoàng Thượng đang dọn đường cho ngôi vị.
Còn về Liêu Thái Sư là ngài ấy có nghi ngờ hay chăng, sao lại không đồng thuận cho cuộc hôn sự của Quận Chúa?.../ Hét lớn “Áaaaa đau đầu quá.” Thở hổn hển mắt đỏ ngầu.
Nằm ường trên bàn, nhắm mắt an thần.
-Lục Minh: Đứng gác ở cửa phòng anh “Bạch Công Tử chắc hẳn đã quá mệt mỏi và áp lực rồi? Tất cả mọi người điều tạo sức ép cho ngài ấy.
Dù có ra sao tôi hứa luôn bên người.” Lo lắng cho anh vô cùng.
/Khiêm công tử./
--------------------
-Liêu Cao Lãnh: Nhìn nàng nắm lấy tay nàng “Đinh Yên muội! hay muội cùng tay cao bay xa chạy khỏi nơi này, đến với nơi nào đó mà không ai biết, cùng nhau hạnh phúc quãng đời còn lại.
Chúng ta sẽ sinh vài đứa trẻ, một căn nhà tranh trồng nhiều rau…” Bị ngắt lời.
-Triệu Đinh Yên: Rút tay lại “Chỉ có Bạch Gia Khanh hắn mới có thể hồi hôn.
Chúng ta không thể.
Liêu huynh không nghĩ chúng ta còn có người thân và gia đình sao? Nếu chúng ta hạnh phúc cùng nhau, thì ở nơi đây người nhà chúng ta sẽ phải chịu những gì?”
-Liêu Cao Lãnh: “Hay huynh sẽ đi diện kiến hoàng thượng.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn xa xâm “Phụ thân và mẫu thân đã đi gặp Hoàng Thượng và kết quả vẫn vậy.”
-Liêu Cao Lãnh: “Hay chúng ta đi gặp Bạch Gia Khanh.” Lúc này cả hai nhìn nhau như muốn đánh cược vận may.
--------------------
Nàng đã viết thư cho Liễu Thanh Di, nói là nhờ Thanh Di giúp hẹn gặp Anh.
Và thư phản hồi là anh không hề rời khỏi biệt viện và lệnh là không muốn gặp bất cứ ai.
Biệt viện của anh dạo này thị vệ và ảnh vệ canh gác rất động.
Người đưa tin lại là Lục Minh.
Bất đắc dĩ lắm, nàng đã hẹn gặp tại phủ tướng quân.
Phải cố gắng tìm cơ hội gặp anh.
Bản thân nàng hiện tại không hề muốn kết hôn.
Nhưng giữa anh và Liêu Cao Lãnh nàng lại nghiêng về huynh hơn..