Nguyễn Diễn nhìn thiếu niên trước mắt, không biết khi nào mới chịu trưởng thành, cũng chỉ nhỏ hơn Lục đệ 3 tuổi đã là một nam nhi 19 rồi, còn đi phân cao thấp với một cô nương.
Lục đệ 19 tuổi đã lãnh binh ngang dọc, được cha giao cho trọng trách.
Hắn và nhị ca 19 tuổi đã cùng cha lên rừng xuống biển vì tương lai của họ Nguyễn mà cật lực không kể đêm ngày.
"Thất đệ nếu có thời gian học tập Lục ca của đệ nhiều một chút.
Nam nhi sức dài vai rộng đừng có suốt ngày ở mãi trong phủ, phải biết tạo dựng sự nghiệp cho chính mình, về sau mới có thể cùng người khác luận bàn đạo nghĩa."
Lục ca lại là lục ca, Nguyễn Hiệp hắn thề sẽ có một ngày hắn sẽ phải đứng trên Nguyễn Phúc Nguyên.
Khi hắn quay trở lại đã thấy sắc mặt của nàng cùng đám người Trần Tuyên hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Công tử người xong việc rồi sao?"
Trần Tuyên tiến lên hành lễ cúi đầu hỏi hắn.
"Ừm về phủ thôi."
Hắn thuận tiện kéo tay nàng lên xe ngựa.
Nam Phương cũng không phản kháng mặc ai đó kéo đi.
Từ lúc gặp nhau đến giờ cô mới để ý bản thân mình dường như không có chán ghét hay cảnh giác khi tiếp xúc đụng chạm với anh.
Nam Phương cứ nhìn chằm chằm vào chỗ cổ tay đang được người kia nắm, cảm giác có luồng điện chạy ngang trái tim như trật đi vài nhịp.
Cô làm sao thế hai ngày nay đã mấy lần như vậy rồi.
Không lễ cô thật sự thích anh sao.
Nhưng thời gian bọn họ gặp nhau chỉ mới mấy ngày, sao có thể thích một người nhanh đến thế.
Không được cô cần phải xác định thật kỹ cảm giác của cô đối với anh là như thế nào.
Mãi cho đến khi lên xe hắn mới buông tay ra chăm chú nhìn người trước mặt.
"Đang suy tư chuyện gì đấy, có phải vừa rồi xảy ra chuyện gì không?"
Nghe anh hỏi cô làm bộ xị mặt xuống tủi thân không lên tiếng.
"Sao vậy có ai bắt nạt nàng à, là Trần Tuyên hả?"
Trần Tuyên đang đánh xe ngựa nghe được câu này liền giật thót tim.
Có trời mới biết hắn là sao dám bắt nạt người công tử để mắt đến, cho dù đúng là hắn có đề phòng cô ta thật.
Nhưng nghĩ đến lúc nãy cô ta làm cho Thất công tử tức anh ách mà không làm được gì thì cảm thấy cô cũng có chút không tệ.
"Không phải bọn họ là Thất đệ gì đó của anh, ở đâu nhảy ra nói toàn là mấy lời khó nghe."
Thất đệ, hắn không biết hôm biết hôm nay đệ ấy cũng vào dinh.
Không phải hắn không biết người em trai này đối với hắn xưa nay bằng mặt không bằng lòng.
Hắn có chút đau lòng chỉ sợ lúc nãy nàng đã chịu thiệt rồi.
"Đệ ấy còn nhỏ đôi lúc không hiểu chuyện đừng để bụng những lời đệ ấy nói, về phủ muốn gì ta bồi thường cho nàng."
"Là ngài nói đó không phải ta đòi đâu."
"Ừm là ta nói."
Hắn đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu nàng, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến hắn lưu luyến không muốn rời.
Nam Phương né tránh cái xoa đầu này của anh, đây đã là lần thứ hai anh xoa tóc cô rồi, cái người này xoa còn trông vô cùng hưởng thụ nữa.
Cô quyết định nói chuyện thẳng thắn với người này, nếu không về sau đầu của cô chỉ sợ mỗi ngày đều thành tổ quạ mất.
"Ngài không được phép xoa đầu ta nữa."
"Vì sao?"
Hắn thật sự thích cảm giác được sờ lên tóc nàng, tóc nàng mềm mại và thơm mát.
Hắn không biết đây là hương thơm gì chỉ là lần trước lúc xoa xong trên tay hắn vẫn còn lưu lại mùi hương dịu nhẹ.
"Ở chỗ của ta một nam nhân trưởng thành khi xoa đầu một cô gái nghĩa là nam nhân kia thích cô gái ấy.
Ngài hiểu ý ta chứ, vậy cho nên ngài đừng có xoa lung tung nữa."
Thật ra làm gì có chỗ nào quy định như thế, chỉ là kinh nghiệm bao nhiêu năm cày phim ngôn tình nên cô mới tổng hợp lại mà thôi.
Cô nói như vậy để người nào đó đừng có xoa đầu cô nữa, bởi vì mỗi lần như vậy cô lại tưởng tượng mình là nữ chính phim ngôn tình mất.
Đúng là nam nhân không được tự tiện động vào tóc của một cô nương, chỉ có thể động vào tóc của vợ mình.
Vì nàng quá đặc biệt, nàng không ngại ngủ cùng hắn trên một chiếc xe ngựa, không để ý nam nữ mà giúp hắn thay thuốc, chủ động nắm tay hắn.
Nàng không hành động giống như một nữ tử bình thường, cho nên khiến hắn cũng quên mất bản thân phải giữ lễ nghĩa nên có.
Nhưng mà nàng vừa nói gì nhỉ, ở chỗ của nàng xoa đầu là biểu thị cho việc thích đối phương sao.
Vậy về sau hắn phải tích cực một chút.
(Kakaka nếu chị Phương nghe được tiếng lòng của anh Nguyên lục này sẽ đập đầu mà chết mất, này thì vẽ đường cho hưu chạy nhé.)
Xe ngựa đi tầm một canh giờ thì dừng chân trước cửa phủ.
Công tử đã xuất chinh gần nửa năm mới trở lại trên dưới phủ đều tất bật chuẩn bị đón chủ nhân trở về.
Quản gia dẫn theo một hàng người đứng đợi sẵn trước cổng vừa thấy Nguyễn Phúc Nguyên xuống xe ngựa cả đám người cúi đầu cung kính hô to.
"Mừng công tử thắng trận trở về."
Nam Phương bị một màn này làm cho giật mình, bọn họ là đang đóng phim cổ trang sao, còn có thể hô đều đến thế.
"Không cần giật mình, sau này sẽ quen.".