Trong khi Thiên Sinh đang phong ấn linh hồn Thiễm Điện Giao Long và Nhất Long đang hộ pháp, Tần Minh và Xuân Tử cũng ngồi xung quanh Thiễm Điện Giao Long tu luyện.
Trong thức hải Thiên Sinh đang cố gắn chống cự sức mạnh linh hồn cường hãn của Thiễm Điện Giao Long, có vẻ ưu thế đang nghiêng về yêu thú.
Nhất Long cảm thấy không ổn, dự tính qua vài phút nữa sẽ gọi Thiên Sinh huỷ bỏ phong ấn thả linh hồn yêu thú tránh bị tổn thương thất hải.
Bỗng một tia sáng màu xanh trong người Thiễm Điện Giao Long bay vào thân Tần Minh khiến Nhất Long giật mình mở mắt ra.
Một cỗ linh lực bao trùm lấy Tần Minh, ánh sáng xanh cũng bao phủ khắp người Tần Minh khiến Xuân Tử cũng mở mắt ra chạy đến cạnh Tần Minh.
Lúc này linh hồn Thiễm Điện Giao Long trong thức hải Thiên Sinh bỗng nhiên không còn phản kháng, ngoan ngoãn để Thiên Sinh phong ấn và ký kết hiệp ước linh hồn.
Nhất Long thấy Thiên Sinh đã ổn nên bay qua phía Tần Minh xem xét, cả Xuân Tử lẫn Nhất Long đều kinh ngạc, cảnh giới Tần Minh đột nhiên tăng cấp nhanh chóng, ngay cả Nhất Long còn chưa từng thấy chuyện tương tự.
Tần Minh từ thông mạch cảnh tam tinh đỉnh phong lên thông mạch cảnh tứ tinh, ngũ,lục...tăng một mạch đến cửu tinh đỉnh phong nhưng cảm thấy vẫn chưa dừng lại, ngay cả thể chất cũng tăng lên mấy lần.
Nhất Long nhìn Tần Minh cảm thấy chuyện này quái lạ nhưng không phải là điều không tốt, vì nếu cảnh giới đột nhiên tăng mạnh khiến thể chất cơ thể chịu không nổi sẽ dẫn đến bạo phát cơ thể sinh ra nguy hiểm, dẫn đến bạo thể mà chết, còn Tần Minh cảnh giới tăng cao, thể chất cũng tăng lên thì không có vấn đề lớn.
Nhìn qua Thiên Sinh, vì hấp thu được linh hồn của Thiễm Điện Giao Long, khí lực cũng tăng đến Tụ khí cảnh tam tinh đỉnh phong, Nhất Long yên tâm kêu Xuân Tử ngồi xuống tu luyện.
Thời gian trôi qua mấy cảnh giờ, Thiên Sinh cũng đã hoàn thành hiệp ước hồn nhưng Tần Minh vẫn mê man, trong giấc mơ của Tần Minh thấy cảnh rùa nhỏ còn sống,lúc này rùa nhỏ cũng lớn hơn một chút, 2 người vẫn đang ngồi câu cá, đi nhặt củi bắt thú rừng vui vẻ, thân thể rùa nhỏ từ từ mờ dần, khiến Tần Minh bật khóc "rùa nhỏ đừng bỏ ta..".
Tần Minh giật mình tỉnh giấc, nước mắt vẫn chảy dài trên mắt, nhìn thấy Xuân Tử gọi " nhị sư huynh, nhị sư huynh.."
Mở mắt ra thấy Xuân Tử ngồi trước mặt 2 tay nắm lấy 2 tay của Tần Minh, Nhất Long và Thiên Sinh đứng phía sau Xuân Tử, lúc này vừa mới bình minh.
" Xuân Tử, đại sư huynh, sư phụ, sao mọi người..." Tần Minh ấp úng nói.
Nhất Long mĩm cười " vi sư chúc mừng con đã tiến giai tụ khí cảnh nhất tinh, bây giờ con đã là thiên tài tiến vào cảnh giới tụ khí cảnh trẻ nhất môn phái chúng ta, vượt qua cả đại sư huynh Thiên Sinh của con, ta rất vui mừng.".
" Chúc mừng nhị sư huynh"," chúc mừng sư đệ " Xuân Tử cùng Nhất Sinh đồng loạt chúc mừng.
Tần Minh kinh ngạc : " Tụ khí cảnh nhất tinh? Con sao?".
Nhất Long trấn an : " Chuyện này vi sư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nên không thể giải thích với con, nhưng âu cũng là chuyện trăm lợi vô hại, con đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ dậy đi kiếm thức ăn, ăn xong ta còn vài chuyện nói với các con."
Tất cả đều nghe theo, phân công mỗi người một việc, Thiên Sinh, Tần Minh đi bắt thú rừng, Xuân Tử đi kiếm củi.
Nhất Long chuẩn bị nấu nướng.
Sau khi ăn xong 3 người ngồi quanh Nhất Long.
" Thiên Sinh, chúc mừng con đã ký hiệp ước hồn với yêu thú có huyết mạch thần thú hệ lôi điện, con sử dụng vũ khí là thương, nay ta sẽ tặng con một cây Huyền Thiết Thương và một bộ thương pháp Vạn Lôi Kích.
Con cố gắn tu luyện, cảnh giới cao nhất của nó là Nhất Kích Phá Thiên, khi con luyện đến cảnh giới cao nhất thì thương pháp của con cũng như tên gọi, một thương có thể đâm đến trời, đây, ta tặng con.".
Nhất Long đưa một cây thương màu đen có trạm khắc hình con rồng màu vàng ngay trên thân thương rất đẹp và một quyển thương pháp cho Nhất Sinh.
Xong nhìn qua Tần Minh.
" Vi sư chúc mừng con đạt đến cảnh giới Tụ khí cảnh, chờ con luyện ổn định thức hải ta sẽ tiếp tục đưa con đi săn yêu thú, ta tặng con một chiếc nhẫn không gian để con cất giữ đồ đạc, vì con chưa sử dụng vũ khí nên ta tặng cho con một bộ quyền pháp Đã Long Quyền, khi con luyện đến đại thành, quyền cước của con có thể làm tổn tương cả long tộc.
Con cố gắng tu luyện để thể hiện ở kỳ thi môn phái.".
" Đa tạ sư tôn.".
2 người vui mừng cúi đầu cảm tạ Nhất Long.
Ánh mắt Xuân Tử như ghen tỵ, chờ đợi nhìn Nhất Long.
Nhất Long giơ tay khẽ gõ nhẹ đầu Xuân Tử : " Còn Nha đầu này, nếu không cố gắng tu luyện sẽ bị 2 sư huynh con bỏ càng ngày càng xa, sư huynh con đều đã là tụ khí cảnh, còn một mình con mới là Thông mạch cảnh nhị tinh, bỏ cả một đại cảnh giới, còn không biết xấu hổ mà đòi quà sao?".
Xuân Tử lộ vẻ ấm ức, bày mặt cún con nước mắt như sắp tuông trào nhìn Nhất Long.
Nhất Long lắc đầu thở dài, thôi được rồi, ai bảo con là đứa đệ tử ta thương nhất chứ rồi từ giới chỉ lấy ra một cặp song chuỷ thủ trên chui 2 thanh kiếm có nạm ngọc màu đỏ, điều đáng chú ý là trên mỗi thanh chuỷ thủ đếu có một sợi dây rất nhỏ gần như trong suốt.
" Đây là Như Ý Song Chuỷ Thủ, lúc trước con chiến đấu với yêu lang, quăng cặp chuỷ thủ, xém chút mất mạng nên ta đã nghiêng cứu và tạo ra Như Ý Song Chuỷ Thủ, con đeo dây này vào tay, có thể điều khiển Song Chuỷ Thủ xa hơn, nhưng cách sử dụng cũng khó hơn Song Chuỷ Thủ bình thường, con hãy ráng luyện, sau này khi con luyện đến Tụ Khí Cảnh còn có thể truyền khí vào dây và điều khiển vũ khí theo ý muốn.".
Xuân Tử mừng rỡ 2 tay đón lấy Song Chuỷ Thủ và đeo dây vào tay " Oa! Đẹp quá, cảm ơn sư tôn.".
Nhất Long nghiêm ngặt lại dạy bảo : " Ta còn một chuyện này muốn các con phải hứa và thực hiện.
3 đứa con là đệ tử của ta, sau này dù đứa nào có mạnh hay yếu, có gặp bất cứ chuyện gì, không được thù hằn và giết hại lẫn nhau, ai gặp nạn đều phải tương cứu dù kẻ thù là ai, có mạnh như thế nào, nếu như sai lời, dù ta có chết cũng sẽ bắt kẻ đó chết không toàn thây.".
3 người Tần Minh lần đầu thấy Nhất Long dạy bảo với vẻ mặt nghiêm ngặt như vậy, đến cả Xuân Tử cũng không dám cười giỡn chấp tay:"Chúng con xin hứa làm theo lời sư tôn dạy, quyết không sai lời.".
Giảng dạy xong Nhất Long đưa 3 đệ tử rời khỏi rừng rậm trở về Môn Phái, khi trở về cả 3 người Tần Minh đều vui mừng không thôi, nhất là Tần Minh, cảm thấy trong lòng rất ấm áp và hạnh phúc.