Editor: Gianghi

Beta: Gianghi

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

"Chẳng lẽ trước giờ anh không có chút tình cảm nào với em sao? Chẳng lẽ chỉ là trách nhiệm thôi sao?"

- --

Chu Hoài Sinh luôn luôn dịu dàng, trong sự mạnh mẽ lúc này của anh lại mang theo chút cẩn trọng, Lâm Tri Dịch hoàn toàn không phản kháng, cậu nương theo ánh trăng, nhìn Chu Hoài Sinh từng bước chìm vào sự điên cuồng, cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng "A Hoài", rồi nhắm mắt lại.

Căn nhà thuê chật hẹp tràn ngập hương nho chín mọng, ngọt đến nao lòng.

Lâm Tri Dịch mãi đến nửa đêm mới được ngủ.

Cậu biết sáng mai thức dậy Chu Hoài Sinh sẽ suy sụp, nhưng cậu đã bị cơn tức giận làm mờ đầu óc, không còn nghĩ ra cách nào khác nữa. Không có sự ràng buộc về thể xác, Chu Hoài Sinh có thể rời đi bất cứ lúc nào, Chu Hoài Sinh là một người rất có trách nhiệm, anh sẽ không ở lại vì tình yêu, nhưng nhất định sẽ ở lại vì trách nhiệm.

Lâm Tri Dịch ôm chặt lấy eo Chu Hoài Sinh, rướn người hôn lên má Chu Hoài Sinh, sau đó mới gối đầu lên cánh tay Chu Hoài Sinh chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, Chu Hoài Sinh bị một cơn đau đầu đánh thức, vô số sợi thần kinh quấn lấy nhau, như thể có pháo nổ trong đầu anh, đau đến muốn nứt ra, anh mở choàng mắt, ánh nắng mặt trời chiếu sáng căn nhà thuê, trong lòng là sự ấm áp quen thuộc, nhưng cảm giác lại khác, không phải áo ngủ bằng cotton, mà là làn da mịn màng.

Chu Hoài Sinh do dự cúi đầu xuống, điều anh nhìn thấy lại tấm lưng trắng nõn nà của Lâm Tri Dịch.

Anh ngồi bật dậy, não bộ quay cuồng, nhớ lại những chuyện tối qua, tối qua Thịnh Gia Huy nhắc nhở anh rằng có người đưa Tri Dịch vào phòng riêng, anh lập tức lao lên, nhìn thấy Tri Dịch an toàn thì anh thoáng yên tâm, Tri Dịch bảo anh uống rượu, để nhanh chóng đưa Tri Dịch về, anh liền uống cạn, rồi sau đó... về nhà, hình ảnh cuối cùng là anh ấn Tri Dịch vào tường.

Chu Hoài Sinh cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều đông lại, tay chân lạnh toát, tim đập thình thịch, lúc này Lâm Tri Dịch lười biếng tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngước lên thì nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Chu Hoài Sinh.

"A Hoài, anh sao vậy?"

"Anh, anh tối qua..."

Lâm Tri Dịch mím môi, sau đó gối đầu lên đùi của Chu Hoài Sinh, phàn nàn với giọng điệu đáng thương: "A Hoài tối qua xấu quá, không chăm sóc tui tí nào cả."

Chu Hoài Sinh kéo chăn ra, nhìn thấy vô số vết đo đỏ tim tím trên cơ thể Lâm Tri Dịch, đôi tay anh run rẩy, anh vội mặc quần áo rồi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh mạnh mẽ vỗ vào mặt mình. Lâm Tri Dịch nằm cuộn trong chăn, đợi Chu Hoài Sinh ra ngoài.

Rất nhanh sau, Chu Hoài Sinh chậm chạp đến bên giường, Lâm Tri Dịch chuẩn bị nói gì đó, nhưng Chu Hoài Sinh bất ngờ quỳ xuống, hối hận nói: "Xin lỗi, Tri Dịch, xin lỗi, tối qua tôi uống say, làm việc đồi bại với em, xin lỗi."

Lâm Tri Dịch nhanh chóng ngồi dậy, cậu nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn cậu tưởng rất nhiều, cậu kéo Chu Hoài Sinh đứng dậy, ôm cổ Chu Hoài Sinh, nước mắt tuôn trào, không dám nói ra sự thật, chỉ biết nói trong nước mắt: "Không cần xin lỗi, A Hoài, anh không làm sai."

Nhưng Chu Hoài Sinh lặp đi lặp lại câu "xin lỗi".

Tâm trạng căng thẳng kéo dài, khuôn mặt Chu Hoài Sinh vẫn như màu tro chết, bất kể Lâm Tri Dịch nói gì anh cũng không tin.

Chu Hoài Sinh chỉ coi Lâm Tri Dịch là đứa trẻ có tâm trí non nớt, chính anh đã gây ra tội ác không thể tha thứ, anh lấy chăn che Lâm Tri Dịch, sau đó nói: "Tôi đi mua vài thứ, em ở nhà đợi tôi."

Lâm Tri Dịch đợi mất nửa tiếng, cuối cùng nhận lại được một thuốc tránh thai.

Cậu nhìn Chu Hoài Sinh một cách ngạc nhiên.

Cảm xúc tội lỗi bị thay thế bởi cơn giận dữ, cậu hất văng viên thuốc nhỏ trong tay Chu Hoài Sinh ra, ném xuống một câu "có chết tôi cũng không uống", sau đó lật người quay mặt vào tường, kéo chăn trùm đầu ngủ.

Lâm Tri Dịch bắt đầu chiến tranh lạnh cả chiều. Chu Hoài Sinh xin nghỉ phép, ở bên cạnh câu.

Chuẩn bị cơm nước xong xuôi, Lâm Tri Dịch cũng không ăn, chỉ nằm trên giường ngẩn ngơ nghịch con gấu bông Chu Hoài Sinh mua cho cậu trước đây. Lòng cậu cũng ngổn ngang, Chu Hoài Sinh vừa tiếp xúc thân mật với cậu xong thì giờ như gặp đại địch, phản ứng đầu tiên sau khi sự việc xảy ra là đi mua thuốc, sợ cậu mang thai.

Xem ra Chu Hoài Sinh thực sự chỉ có trách nhiệm với cậu.

Có lẽ có tình yêu, nhưng không phải tình yêu giữa những người yêu nhau. Chu Hoài Sinh chỉ có mong muốn bảo vệ cậu, nhưng lại không có dục vọng chiếm hữu.

Nhiều lần cậu đứng ngoài quán bar nói chuyện với Thịnh Gia Huy, đều nhìn thấy Chu Hoài Sinh đứng ở cửa, ánh mắt đặt trên người cậu và Thịnh Gia Huy, dường như đang do dự có nên đi qua hay không, nhưng cuối cùng Chu Hoài Sinh đều chọn quay lại vào quán bar.

Lâm Tri Dịch gần như có thể tưởng tượng, nếu không có đêm qua, Chu Hoài Sinh nhất định sẽ tìm mọi cách giúp cậu tìm được gia đình, sau đó tự mình ra đi, không lưu lại bất kỳ thông tin liên lạc nào. Anh sẽ trở về thôn Nhạn Mông, tiếp tục giúp việc ở trạm y tế thôn, như thể anh và Lâm Tri Dịch chưa từng quen biết.

Sự tự ti của Chu Hoài Sinh không chỉ nằm ở chỗ không thể làm gì được với hoàn cảnh của bản thân, mà quan trọng nhất là anh không tin rằng mình xứng đáng được yêu thương. Anh cảm thấy mình thấp kém hơn bất kỳ ai, không ngại cho đi nhưng lại sợ nhận lại. Một người không cha không mẹ, lớn lên một mình, thậm chí không biết "được yêu" là cảm giác gì, làm sao có thể nói đến chuyện yêu đương?

Nếu Lâm Tri Dịch nói với Chu Hoài Sinh rằng cậu đã hồi phục trí nhớ và chuyện đêm qua là do cậu chủ động, cậu muốn thay đổi mối quan hệ của cả hai, để không bao giờ rời xa nhau nữa.

Chu Hoài Sinh nhất định sẽ hận chết cậu.

Cậu không dám nói.

"Tri Dịch, ăn chút gì đi được không?" Chu Hoài Sinh đứng bên giường hỏi.

Lâm Tri Dịch ngượng ngùng quay người lại, đưa tay về phía Chu Hoài Sinh. Chu Hoài Sinh do dự đôi chút, mới nắm lấy tay Lâm Tri Dịch, kéo cậu đứng dậy. Áo ngủ của Lâm Tri Dịch là do cậu vừa tức giận vừa mặc vào, cúc áo lộn xộn. Chu Hoài Sinh ngồi xuống mép giường, giúp Lâm Tri Dịch cài lại cúc áo.

Tay anh vô tình chạm vào bụng dưới của Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch cắn môi, nhớ lại sự hoang đường tối qua.

Do tác dụng của thuốc, Chu Hoài Sinh có lẽ không nhớ rõ chuyện tối qua, nhưng Lâm Tri Dịch vẫn tỉnh táo từ đầu đến cuối. Lúc này, cậu cúi nhìn Chu Hoài Sinh, ánh mắt lướt từ sống mũi xuống vai, xuống ngực, từng khung cảnh hiện lại trong tâm trí, má Lâm Tri Dịch ửng đỏ.

Chu Hoài Sinh khá giỏi, mặc dù Lâm Tri Dịch không có "tài liệu" nào để tham khảo, nhưng cậu vẫn cảm thấy Chu Hoài Sinh rất giỏi.

Anh ấy là A Hoài của cậu, giỏi hơn bất kỳ ai.

Nghĩ đến đây, chân cậu vô thức đặt lên đầu gối Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh khựng lại, mặt Lâm Tri Dịch đỏ bừng, mọi dũng khí cậu tích luỹ để nói ra câu hoà giải cũng đã tan biến, cậu rúc vào trong chăn, không chịu ra ăn cơm nữa.

Đêm đến, bụng cậu kêu to, cậu ngại ngùng không dám nói, nhưng Chu Hoài Sinh ở phòng khách nghe tiếng cậu trở mình, lặng lẽ dậy đi vào bếp hâm nóng cơm, mang đến bên giường đút cho cậu.

Lâm Tri Dịch nhìn chằm chằm vào Chu Hoài Sinh, hỏi: "A Hoài, anh đang nghĩ gì thế?"

Chu Hoài Sinh lắc đầu.

"A Hoài, đừng giận."

"Không có, sao anh lại giận?" Chu Hoài Sinh lấy đi hạt cơm dính trên miệng Lâm Tri Dịch, anh vẫn không dám nhìn thẳng vào Lâm Tri Dịch, anh cười khổ nói: "Em mới là người nên giận, ngốc ạ."

Lâm Tri Dịch giả vờ không hiểu, cậu nép vào lòng Chu Hoài Sinh, nói: "Em thích anh, A Hoài."

Chu Hoài Sinh im lặng hồi lâu, rồi tiếp tục đút cơm cho Lâm Tri Dịch, không trả lời.

Lâm Tri Dịch ăn uống no đủ xong, cậu nằm trên giường, nghiêng đầu sang kéo áo của Chu Hoài Sinh, "A Hoài, ngủ với em."

Chu Hoài Sinh đẩy tay của Lâm Tri Dịch vào trong chăn, anh hít sâu rồi nói: "Tri Dịch, nghe tôi nói, chuyện đêm qua là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho lỗi của mình, sẽ chịu sụ trừng phạt theo luật pháp, nhưng hiện tại khi em vẫn chưa tìm được gia đình, cần được chăm sóc, tôi cũng không thể bỏ em lại một mình ở đây, vì vậy tôi tuyên bố ở đây, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm, khi em đã tìm được gia đình, anh sẽ tự thú, được không?"

Lâm Tri Dịch cảm thấy ngạc nhiên, cậu không ngờ Chu Hoài Sinh lại nghĩ vấn đề này nghiêm trọng đến vậy, cậu ôm chặt Chu Hoài Sinh, hôn nhẹ vào má anh, "Không được, A Hoài, anh phải mãi mãi ở bên cạnh em, không được đi đâu cả."

Chu Hoài Sinh ôm lại cậu, trong lòng nói "ngốc".

Sau đó, Lâm Tri Dịch cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác thường, cậu cố ý để Chu Hoài Sinh nhìn thấy thông tin của que thử thai trên trang web, Chu Hoài Sinh vốn lo lắng, vội đi ra ngoài mua đồ về.

Kiểm tra thử, hai vạch.

Đầu của Chu Hoài Sinh trống rỗng, nhưng Lâm Tri Dịch lại vui sướng không thôi, cậu nhảy lên người Chu Hoài Sinh, ôm chặt cổ anh, hôn Chu Hoài Sinh như gà môt thóc, hào hứng nói: "A Hoài sắp làm cha rồi!"

Chu Hoài Sinh theo bản năng mà ôm lấy cậu, nhưng sự hoang mang trong mắt rất rõ ràng, Lâm Tri Dịch hôn nhẹ vào mắt Chu Hoài Sinh, "A Hoài, đừng nghĩ gì cả, chỉ cần nghĩ về em và con của chúng ta là được."

Lâm Tri Dịch chọn từ bỏ tất cả, cậu lén lút trở về nhà, lấy một số thẻ ngân hàng và tiền mặt, có lẽ giấy tờ tùy thân nằm ở nhà Lâm Diễn Đức, Lâm Tri Dịch không tìm thấy, cậu rời khỏi biệt thự đó mà chẳng hề tiếc nuối. Sau đó, cậu đi tìm người quản lý tại quán bar, đưa người quản lý một khoản tiền, bảo người quản lý thăng chức Chu Hoài Sinh lên làm trưởng nhóm, tăng lương, chỉ cần chịu trách nhiệm đào tạo nhân viên mới và chấm công.

Thời gian làm việc được rút ngắn, Chu Hoài Sinh có thể dành nhiều thời gian hơn để ở bên Lâm Tri Dịch.

Nhưng Lâm Tri Dịch biết Chu Hoài Sinh không vui, trong lòng Chu Hoài Sinh luôn có một nỗi u uất. Ban đêm, khi nằm bên cạnh Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh luôn im lặng quay lưng về phía cậu. Lâm Tri Dịch ôm lấy eo Chu Hoài Sinh từ phía sau, chôn mặt vào lưng Chu Hoài Sinh, buồn bã nói: "A Hoài, em khó chịu."

Chu Hoài Sinh lập tức xoay người, ôm Lâm Tri Dịch vào lòng. Lâm Tri Dịch nắm lấy tay Chu Hoài Sinh, luồn vào dưới vạt áo ngủ vào, sờ vào cái bụng còn chưa to ra của cậu. Tay cậu áp lên mu bàn tay Chu Hoài Sinh, nhẹ nhàng vuốt ve. Mắt Lâm Tri Dịch vẫn lấp lánh trong bóng tối, Chu Hoài Sinh không dám nhìn thẳng.

Có một sinh mệnh nhỏ bé trong chiếc bụng đó, là con của anh, Chu Hoài Sinh cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.

Thực ra Lâm Tri Dịch đã nhiều lần muốn nói ra sự thật, nhưng vì sợ hậu quả nên cứ chần chừ mãi, đến nay đã hai tháng rồi, hiện tại phá vỡ sự bình yên cũng chẳng có ý nghĩa gì, cậu chỉ có thể hy vọng Chu Hoài Sinh sớm quên đi mặc cảm, an tâm vun vén tổ ấm nhỏ của họ.

Nhưng nửa phút sau, Chu Hoài Sinh rụt tay lại trước, Lâm Tri Dịch sững sờ.

Chu Hoài Sinh dường như không hề quan tâm gì đến đứa nhỏ đó, anh chỉ vuốt ve tóc Lâm Tri Dịch, rồi dỗ dành: "Đã muộn rồi, ngủ đi."

Hôm sau anh mua sắm đồ ăn về nhà, đang định vào bếp rửa tay nấu cơm thì anh bỗng phát hiện Lâm Tri Dịch không ở trên giường, lòng anh hoảng hốt, không gian chật hẹp ba mươi mét vuông này không có chỗ nào để trốn, Lâm Tri Dịch không ở nhà.

Chu Hoài Sinh vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Tri Dịch, lần đầu tiên không liên lạc được, lần thứ hai, chuông reo mười mấy giây rồi tắt, giọng nói của Lâm Tri Dịch vang lên.

Đầu dây bên kia ồn ào, Chu Hoài Sinh hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Anh đoán thử xem."

Chu Hoài Sinh nghe thấy trong tiếng ồn ào có tiếng cười đùa của trẻ em, anh nhớ ra gần đây có một trường mẫu giáo, bèn cầm chìa khóa chạy đến đó. Đúng như anh dự đoán, Lâm Tri Dịch đang ở đó, bám lấy lan can, ngây ngốc nhìn những đứa trẻ bên trong học múa.

Chu Hoài Sinh tiến đến ôm lấy vai cậu.

Lâm Tri Dịch quay lại nhìn anh, mỉm cười: "A Hoài, con của chúng ta sau này nhất định sẽ rất đáng yêu, em đã nghĩ ra tên rồi, tên là Chu Tri Mông, Tri trong tên của em, Mông trong thôn Nhạn Mông, còn nhũ danh sẽ là Quyển Quyển."

"Ừm." Chu Hoài Sinh nói.

"A Hoài, vài ngày nữa em sẽ đi tìm việc làm, em sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, không để anh vất vả nữa. Hoặc là đợi em sinh con rồi, chúng ta về lại thôn Nhạn Mông, được không?"

Chu Hoài Sinh im lặng hồi lâu, Lâm Tri Dịch cũng không giục anh, chỉ dựa vào người anh, lặng lẽ nhìn những đứa trẻ trong trường mẫu giáo. Khi giờ học nhảy kết thúc, cô giáo mầm non hô vang: "Các bé xếp hàng về lớp nào!"

Phải đến khi đứa trẻ cuối cùng bước vào lớp, Chu Hoài Sinh mới trả lời Lâm Tri Dịch: "Được, Tri Dịch, đợi em sinh con rồi hãy nói tiếp."

Lâm Tri Dịch dự định đợi đến ngày con ra đời rồi mới nói cho Chu Hoài Sinh biết sự thật. Khi đó gạo đã thổi thành cơm, Chu Hoài Sinh có muốn rời đi cũng không thể đi được nữa.

Chu Hoài Sinh cõng cậu về nhà, Lâm Tri Dịch ôm lấy cổ Chu Hoài Sinh, hôn nhẹ lên tai anh: "A Hoài, em thích anh."

Chu Hoài Sinh nắm chặt lấy hõm khuỷu tay của Lâm Tri Dịch.

Lúc mở cửa, Lâm Tri Dịch nhất quyết phải cùng Chu Hoài Sinh vặn chìa khóa, cậu nói: "Sau này A Hoài sẽ không cô đơn nữa, có em và bé con ở bên cạnh anh."

Ánh mắt của Chu Hoài Sinh bỗng trở nên nóng bỏng, vừa đóng cửa xong, anh đã cúi xuống hôn cậu.

"Cảm ơn em, Tri Dịch."

Hôm sau, Chu Hoài Sinh đến quán bar, định thay quần áo thì sờ thấy có thứ gì đó trong túi áo khoác. Anh lấy ra thì phát hiện đó là một mảnh giấy note, trên đó viết: "A Hoài, về sớm nhé, em đợi anh cùng ngủ."

Đằng sau còn vẽ hai trái tim nhỏ.

Chu Hoài Sinh mỉm cười, gấp gọn mảnh giấy cẩn thận rồi bỏ lại vào túi.

Thịnh Gia Huy vừa trò chuyện xong với một omega, nhấc ly rượu đi ngang qua sàn nhảy, thấy Chu Hoài Sinh mặt mày rạng rỡ, ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện vui sao?"

Chu Hoài Sinh gật đầu: "Anh Thịnh, tôi có gia đình rồi."

- --

Lâm Tri Dịch đưa Quyển Quyển đi khám sức khỏe tổng quát. Kết quả cho thấy ngoài việc hệ hô hấp chưa phát triển hoàn thiện, nhịp tim của Quyển Quyển cũng cao hơn bình thường một chút, còn có dấu hiệu thiếu máu.

Lâm Tri Dịch xoa xoa bàn tay nhỏ của Quyển Quyển, cúi đầu chạm mũi với bé: "Bé con đáng thương của ba."

Quyển Quyển chu môi hôn nhẹ lên má Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch ôm Quyển Quyển trở về phòng bệnh, Chu Hoài Sinh đã có thể xuống giường. Anh giúp Lâm Tri Dịch dọn dẹp đống tài liệu trên chiếc bàn trà nhỏ, mấy ngày nay Lâm Tri Dịch đều làm việc trong phòng bệnh của Chu Hoài Sinh.

"Anh đúng là con người của công việc." Lâm Tri Dịch giằng lấy tài liệu, đẩy Chu Hoài Sinh lên giường.

Chu Hoài Sinh ngượng ngùng gãi đầu: "Em có việc thì cứ đi làm đi, anh sẽ trông Quyển Quyển."

"Em không bận." Lâm Tri Dịch đặt Quyển Quyển vào lòng Chu Hoài Sinh, rồi cởi áo khoác và ngồi lên giường.

"Chu Hoài Sinh."

"Hửm?"

"Em có chuyện muốn nói với anh, anh..." Lâm Tri Dịch nuốt nước bọt, cảm thấy lo lắng vô cùng, "Sau khi nghe xong anh không được giận, anh hứa với em trước đã, anh hứa là nghe xong sẽ không giận."

Chu Hoài Sinh cười: "Được."

Tuy đã nói vậy, Lâm Tri Dịch vẫn không dám nói.

"Em quên chưa nói với anh chuyện cha em, em sẽ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh."

Chu Hoài Sinh nhận ra Lâm Tri Dịch đang quanh co né tránh, cũng không vạch trần: "Em nói đi, anh nghe."

"Thực ra, cha em ban đầu chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty của ông ngoại tôi. Nhưng vì độ tương thích giữa ông ta và mẹ em lên đến 97%, nên ông ta đã thành công được làm con rể ông ngoại. Sau này, mẹ em thành lập công ty Đỉnh Thắng, Lâm Diễn Đức ngồi hưởng lợi trên công sức của mẹ em, trở thành ông chủ được mọi người ngưỡng mộ, nhưng ông ta lại nghiện ngoại tình, liên tục làm tổn thương mẹ em, dày vò mẹ em đến tận những năm tháng cuối đời. Bốn năm trước, ông ta kết hôn với một nữ diễn viên, kết quả là ngay khi mới kết hôn, vợ mới phát hiện ra ông ta đã có một đứa con với cô thư ký từ trước, và sau đó thư ký lại trở thành người vợ thứ ba của ổng, người đó là Điền Mẫn Nghiêu. Thú vị là, con của Điền Mẫn Nghiêu lại là con của một phó tổng giám đốc của công ty. Ông ta tên là Lương Viễn Sơn, đã từng có ý định chiếm đoạt Đỉnh Thắng từ lâu. Vì vậy trong những năm qua thông qua thư ký, ông ta đã làm nhiều việc lợi ích cho bản thân trong Đỉnh Thắng và các công ty con của ông ta, Lâm Diễn Đức vốn luôn bị lừa xoay vòng vòng."

Lâm Tri Dịch nhéo nhéo mông Quyển Quyển, cảm thán: "Hiện tại tất cả mọi chuyện đã kết thúc, Lâm Diễn Đức phải chịu án hơn mười năm tù, tội của Lương Viễn Sơn cũng không nhẹ, xem ra ác giả ác báo."

"Đúng vậy, ác giả ác báo."

"Chu Hoài Sinh, anh nhìn xem tin tức tố có là cái gì chứ? Hôn nhân có độ xứng đôi 97% cũng chỉ có như vậy, nên anh không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ như vầy là được rồi."

Chu Hoài Sinh mỉm cười, Lâm Tri Dịch cảm thấy anh không được mình an ủi.

"Chu Hoài Sinh, em không chỉ muốn nói đến chuyện của cha mẹ em," Lâm Tri Dịch ôm Quyển Quyển sang một bên, ngồi xếp bằng đối diện với Chu Hoài Sinh, lấy hết can đảm: "Chuyện em muốn nói là, lúc chúng ta vừa đến thành phố Vọng, em đã khôi phục trí nhớ."

Nụ cười trên môi Chu Hoài Sinh bỗng khựng lại

"Em không muốn phá vỡ tình trạng của chúng ta lúc đó, cho nên mới không nói cho anh, sau đó em nghe thấy cuộc trò chuyện của anh với Thịnh Gia Huy, biết anh chỉ muốn đưa em về nhà rồi sẽ rời đi, em nhất thời bị kích động, nên mới...... chuốc thuốc trong ly rượu kia, trước nay chưa từng cưỡng bức em, anh không có tội."

Lâm Tri Dịch nói xong, trong phòng bệnh yên tĩnh như tờ.

Cậu dè dặt chạm vào tay áo của Chu Hoài Sinh, nhưng anh lại tránh né, rõ ràng là đang kháng cự.

"A Hoài......"

Lâm Tri Dịch cảm thấy sợ hãi, cậu muốn tiến đến ôm Chu Hoài Sinh, nhưng Chu Hoài Sinh đột nhiên đứng dậy, tạo khoảng cách với Lâm Tri Dịch. Anh cau mày, trong mắt đầy phẫn nộ: "Em có biết mình đang nói gì không?"

"Em sai rồi, A Hoài." Lâm Tri Dịch vội vàng xin lỗi.

"Em đã tỉnh lại từ lâu, tại sao lại không nói với anh? Còn ly rượu kia, em nói là bị kích động nhất thời, cái bị kích động nhất thời của em là mang một đứa trẻ đến thế giới này, để cho nó phải chịu khổ, em có biết không?"

"Làm sao em có thể lường trước được những gì sẽ xảy ra sau đó? Nếu em không ngã ở cửa bệnh viện, Quyển Quyển cũng sẽ không bị sinh non, chúng ta vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau."

"Ở bên anh mà hạnh phúc gì chứ?" Chu Hoài Sinh gần như gầm lên.

Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển đều bị dọa sợ.

"Chẳng lẽ trước giờ anh không có chút tình cảm nào với em sao? Chẳng lẽ chỉ là trách nhiệm thôi sao?" Lâm Tri Dịch hỏi.

"Khoảng cách quá lớn, Tri Dịch." Chu Hoài Sinh suy sụp.

"Không có khoảng cách nào hết, anh muốn gì em cũng có thể cho anh, anh không cần đi làm, hoặc anh thích nấu ăn, anh có thể thoải mái nghiên cứu công thức nấu ăn, anh có thể đến bất kỳ khách sạn nào thuộc tập đoàn Đỉnh Thắng để nhận chức, anh muốn làm gì cũng được, anh..."

Chu Hoài Sinh ngắt lời cậu: "Em muốn anh trở thành người giống như cha em?"

Lâm Tri Dịch sững sờ, "Em không có ý đó."

"Anh muốn ở một mình, Tri Dịch." Chu Hoài Sinh lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Tri Dịch thất thần ngã quỵ xuống giường, Quyển Quyển bò đến, ôm lấy tay Lâm Tri Dịch, an ủi: "Ba nhỏ đừng khóc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play