Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

Chu Hoài Sinh quá ngốc, nếu cậu đi mất, chắc chắn Chu Hoài Sinh sẽ bị người ta lừa, sẽ bị người ta bắt nạt.

_____

Bất kể Chu Hoài Sinh gọi thế nào, Lâm Tri Dịch vẫn trốn trong chăn không chịu ra.

Gò má đỏ bừng, toàn thân như muốn bốc cháy.

Cậu không nghĩ bản thân mình có một mặt như vậy, làm nũng, vô liêm sỉ, cứ lẽo đẽo gọi "A Hoài", nửa đêm lẻn lên giường Chu Hoài Sinh, bị phát hiện thì giả vờ khóc để lấy lòng. Càng khỏi phải nói đến kỳ phát tình, cậu bám dính lấy Chu Hoài Sinh như keo.

Còn cả chuyện say rượu ngày hôm đó.

"Tri Dịch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Chu Hoài Sinh vỗ nhẹ vào lưng Lâm Tri Dịch qua lớp chăn.

Giọng nói của Lâm Tri Dịch thều thào, "Trước đây em chỉ mất trí nhớ thôi, em không phải kiểu người ngốc nghếch như vậy."

Chu Hoài Sinh phản ứng lại, cười nói: "Anh biết."

Lâm Tri Dịch nắm lấy áo bệnh nhân của Chu Hoài Sinh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh chẳng biết gì cả."

Chu Hoài Sinh kéo cậu ra, vuốt lại mái tóc rối bù của Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại ở yết hầu của Chu Hoài Sinh, chờ Chu Hoài Sinh nằm xuống, cậu tự ý chỉnh lại cánh tay của Chu Hoài Sinh, tìm lại một tư thế thoải mái rồi nằm xuống, Chu Hoài Sinh sẵn sàng làm gối cho cậu, anh dùng tay còn lại kéo chăn đắp kín cho Lâm Tri Dịch.

"Chu Hoài Sinh, vừa nãy trên đường đến đây em nhận được tin từ luật sư, anh ấy nói Lâm Diễn Đức có thể sẽ bị kết án từ mười đến mười hai năm tù." Lâm Tri Dịch chớp chớp đôi mắt khô khốc, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì ít hơn em nghĩ, dù sao thì ông ta cũng đã cố ý giết người."

"Ông ta đáng bị tử hình mới đúng."

Lâm Tri Dịch bật cười, "Thì ra anh cũng biết nói những lời như này."

"Anh nói thật mà."

Lâm Tri Dịch lật người, chân đặt lên đùi của Chu Hoài Sinh, cậu ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Sinh, nói: "Anh có bao giờ nghĩ rằng, nếu ông ta không đẩy em xuống núi, em sẽ không gặp được anh, càng sẽ không có Quyển Quyển không."

"Gặp được anh không phải là chuyện tốt lành gì."

Lâm Tri Dịch sửng sốt, đúng lúc này, Quyển Quyển đang nằm trên giường nhỏ bên cạnh tỉnh dậy, môi trường xa lạ khiến bé hơi sợ hãi, vừa khóc thút thít, Lâm Tri Dịch liền tiến lại bế bé vào lòng, Quyển Quyển ôm chặt lấy Lâm Tri Dịch, liên tục gọi "Ba nhỏ".

"Sao vậy con?"

"Có người xấu."

Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh nhìn nhau, chuyện hôm đó thực sự đã dọa sợ thằng bé, Lâm Tri Dịch ngồi bên giường, dỗ dành Quyển Quyển: "Ba nhỏ đã giao người xấu cho chú cảnh sát rồi, Quyển Quyển không sợ nữa."

Trong hốc mắt Quyển Quyển đọng những giọt nước mắt to như hạt đậu, hàng mi dài và dày, chớp chớp liên hồi, bé ôm lấy bàn tay bị thương của Lâm Tri Dịch, chăm chú thổi phù phù.

Lâm Tri Dịch chỉ vào mặt mình, "Cục cưng hôn ba nhỏ một cái nữa."

Quyển Quyển lập tức tiến lại gần chụt một cái, lại vì không đứng vững nên ngã ngồi phịch xuống đùi Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh đỡ lấy bé, cười nói: "Nhóc con mập quá rồi."

Lâm Tri Dịch vuốt ve bàn tay nhỏ của Quyển Quyển, lặng lẽ nhìn bé: "Lúc con ở trong bụng ba, con nghịch ngợm làm ba mệt lắm đó, lúc đó ba nghĩ, nhóc yêu quái này chắc chắn là một thằng nhóc mập mạp, nếu không sao lại nghịch ngợm như vậy, khiến ba cả đêm không ngủ được? Ai ngờ sinh ra lại là một bé con nhỏ xíu như thế này?"

Sắc mặt Chu Hoài Sinh hơi thay đổi, sau đó anh mới nhận ra, trí nhớ của Lâm Tri Dịch đã khôi phục.

Trí nhớ đã khôi phục, sao cậu vẫn có thể bình tĩnh nằm trong lòng anh ngủ được? Nhớ lại chuyện đêm đó, chẳng phải Lâm Tri Dịch nên cảm thấy tức giận sao?

Quyển Quyển vốn rất sợ hãi, bé luôn nhớ đến tên xấu xa độc ác đó, nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người Lâm Tri Dịch, bé sẽ không còn sợ hãi nữa, Lâm Tri Dịch nằm trên giường, trêu chọc Quyển Quyển một lúc, thấy miệng bé khô, liền đến đầu giường lấy ít trái cây, Quyển Quyển chọn nho, kinh ngạc nói: "Giống mùi ba nhỏ!"

Lâm Tri Dịch cười nói: "So với ba nhỏ, mùi nào thơm hơn?"

"Ba nhỏ!" Quyển Quyển trả lời.

Lâm Tri Dịch bóc vỏ, bỏ hạt nho, đưa vào miệng Quyển Quyển, vừa định nằm xuống thì thấy Chu Hoài Sinh âm thầm cầm lấy một quả nho, đưa lên mũi ngửi ngửi, Lâm Tri Dịch thấy lạ, khó hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Chu Hoài Sinh bị bắt gặp, có chút xấu hổ nói: "Hôm nay anh mới biết pheromone của em có mùi nho."

Lâm Tri Dịch sửng sốt hồi lâu, cậu nhìn quả nho, nhớ đến lúc cậu bị tra tấn trong thời kỳ phát tình, khó chịu nằm trên giường, còn Chu Hoài Sinh chỉ có thể bất lực ngồi dưới đất, lặng lẽ mà khóc.

Còn có một lần, mùi của cậu phát tán ra ngoài, hấp dẫn một alpha ở phòng bên cạnh, alpha đó bị kích thích đến phát tình, như bị quỷ nhập mà đạp cửa phòng trọ muốn tiến gần đến Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch trong thời kỳ phát tình không có sức chống cự, cậu gọi điện cho Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh lập tức điên cuồng chạy về nhà, cuối cùng kịp thời bảo vệ Lâm Tri Dịch trước khi alpha kia xông vào, lần đó Chu Hoài Sinh tự trách đến mức hai ngày không ăn được gì, vừa tìm được nhà mới liền dọn đi cùng Lâm Tri Dịch.

Bởi vì xuất thân, trình độ học vấn và thu nhập, Chu Hoài Sinh vốn đã rất tự ti, nếu anh ấy tìm một beta hoặc một omega cấp thấp hơn, hai người sống cuộc sống bình dị giản đơn, có lẽ anh ấy sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

Vẫn là câu hỏi cũ, họ có thực sự có hợp nhau không?

Đọc nhiều câu chuyện như vậy, Lâm Tri Dịch biết rằng: tình yêu là chất kết dính cho một, hai năm, nhưng tuyệt đối không phải là bảo chứng cho mười, hai mươi năm, khoảng cách giữa Chu Hoài Sinh và cậu, mãi mãi là một quả bom hẹn giờ, sẽ nổ tung vào một ngày nào đó trong tương lai.

Lâm Tri Dịch vẫn luôn trốn tránh suy nghĩ về vấn đề này, bây giờ cậu phải nhanh chóng tìm ra câu trả lời, bởi vì cậu biết, nếu tiếp tục ở bên nhau, sẽ thật sự không thể tách khỏi nhau.

Giống như bây giờ, nếu Chu Hoài Sinh không ôm cậu, cậu sẽ không ngủ được.

"Tri Dịch, em không dán miếng ức chế sao? Tại sao Quyển Quyển luôn ngửi thấy mùi của em?" Chu Hoài Sinh ngắt lời Lâm Tri Dịch.

"Quyển Quyển là do em sinh ra, thằng bé không phải ngửi thấy mà là cảm nhận được," Lâm Tri Dịch quay người, đưa miếng dán trong suốt trên cổ cho Chu Hoài Sinh xem, "Này, em đã dán rồi, còn là loại mạnh nữa."

Chu Hoài Sinh cúi đầu sờ mép miếng dán ức chế, "Thật kỳ diệu."

"Có gì kỳ diệu chứ, em thà không có thứ vướng víu này thì hơn, làm beta cho lành."

Chu Hoài Sinh cong môi cười.

"Em nói thật đấy! Anh cười gì chứ? Em không thích làm omega, không thích thời kỳ phát tình và miếng dán ức chế này, có gì tốt chứ?"

"Anh biết mà."

Lâm Tri Dịch cau mày, Chu Hoài Sinh luôn nói anh biết, thực ra anh ấy chẳng biết gì cả.

"Chu Hoài Sinh, em có chuyện muốn nói với anh."

Chu Hoài Sinh ngẩng đầu lên, "Em nói đi."

Lâm Tri Dịch mân mê tay, lại kéo kéo đôi tất nhỏ của Quyển Quyển, ậm ờ mãi mà không nói được, cuối cùng cậu dứt khoát từ bỏ, chui vào trong chăn, quay lưng lại với Chu Hoài Sinh nói: "Đợi em chuẩn bị xong rồi sẽ nói với anh."

Chu Hoài Sinh không hiểu lắm, nhưng anh vẫn kéo chăn cho Lâm Tri Dịch, "Ừm."

Lâm Tri Dịch hối hận nắm chặt tay, cậu phải nói với Chu Hoài Sinh chuyện đêm hôm đó như thế nào đây?

Không thể nói được, cậu không thể để Chu Hoài Sinh biết bí mật của mình, giống như những bức ảnh Chu Hoài Sinh giấu đi, Lâm Tri Dịch cũng có bí mật, đó là cậu từng rất yêu Chu Hoài Sinh, yêu đến mức có thể từ bỏ tất cả vì anh ấy.

*

Ba năm trước.

Chu Hoài Sinh đưa Lâm Tri Dịch rời khỏi trạm thứ ba là thành phố Bân, vượt tỉnh đến thành phố Vọng xa hơn.

Lúc này Chu Hoài Sinh đã không còn hy vọng gì nữa, thậm chí còn không đến đồn cảnh sát ngay, bởi vì tiền trong túi anh không còn nhiều, anh cần phải kiếm việc ngay lập tức.

Anh thuê một căn nhà nhỏ chưa đến ba mươi mét vuông, sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Tri Dịch, sau đó ra ngoài xem có quán ăn nào tuyển người không, vất vả lắm mới tìm được một nhà hàng tuyển nhân viên tạm thời, một tháng một nghìn tám, tạm thời không tìm được việc tốt hơn, Chu Hoài Sinh liền đồng ý.

Lâm Tri Dịch khoác tay anh, ngơ ngác nhìn những chiếc xe cộ qua lại, lẩm bẩm: "A Hoài, tui đói rồi."

"Về anh nấu cho em ăn."

Ông chủ nhà hàng cũng nhìn thấy cậu, mắt sáng lên, hỏi Chu Hoài Sinh: "Đây là?"

Chu Hoài Sinh không tiện trả lời, chỉ nói: "Em trai tôi."

"Ăn một bữa ở đây đi, tôi bảo nhà bếp làm hai món."

Chu Hoài Sinh nói không cần, ông chủ đó liền có chút sốt ruột, mắt cứ nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Tri Dịch, bước ra khỏi quầy, muốn tiến gần đến Lâm Tri Dịch, Chu Hoài Sinh kéo Lâm Tri Dịch ra sau lưng mình che chắn, "Thật sự không cần đâu, cảm ơn ông chủ."

"Bên này tôi đang thiếu người, hay là em trai của cậu cũng đến làm luôn, tôi sẽ tăng lương cho hai người, thế nào?"

Khuôn mặt của Chu Hoài Sinh lập tức sa sầm, anh lắc đầu nói: "Ông chủ, tôi nhớ ra là còn có một số việc cần làm, ngày mai sẽ không đến nữa, xin lỗi ông."

Anh ta lấy chứng minh thư của mình trên quầy, rồi nắm tay Lâm Tri Dịch rời đi.

Lâm Tri Dịch ngơ ngác đi theo anh, bị sỏi nhỏ trên đường làm vấp ngã, Chu Hoài Sinh mới dừng lại đỡ cậu, Lâm Tri Dịch hỏi: "A Hoài, anh bị sao dạ?"

Chu Hoài Sinh xoa đầu cậu, "Không có gì, vội về nấu cơm cho em."

Anh liếc thấy một tấm biển tuyển dụng dán trên cửa một cửa hàng, rồi để Lâm Tri Dịch ngồi trên ghế dài trong công viên, sau đó một mình đến cửa hàng đó, hóa ra là một quán bar.

Chu Hoài Sinh chưa từng đến những nơi như thế này, cũng không phân biệt được nơi này tốt hay xấu, người quản lý nói chuyện với anh, lương một tháng là ba nghìn năm trăm, không bao ăn ở, Chu Hoài Sinh đồng ý, người quản lý lấy chứng minh thư của anh ta đi photo.

Sau khi nói chuyện xong, người quản lý bảo anh ngày mai bắt đầu đi làm.

Chu Hoài Sinh đồng ý, sau đó rời khỏi quán bar, đưa Lâm Tri Dịch về nhà, trong căn nhà thuê không có bếp chuyên dụng, chỉ có một bếp từ và một máy hút mùi nhỏ, Lâm Tri Dịch ôm anh không cho anh nấu cơm, rất tủi thân nói: "Vừa nãy anh bỏ tui đi đâu dạ?"

"Anh đi tìm một công việc, từ sáu giờ bốn mươi tối đến hai giờ sáng, ban ngày có thể luôn ở bên em."

Lâm Tri Dịch vẫn ủ rũ không vui.

"Sao em lúc nào cũng không vui từ khi đến thành phố Vọng vậy?"

Lâm Tri Dịch lắc đầu, "Không thích nơi này, muốn về nhà."

"Anh đang giúp em tìm nhà mà." Chu Hoài Sinh rất bất lực.

"Tui muốn về làng."

"Không về làng," Giọng Chu Hoài Sinh có phần nghiêm trọng, anh kéo Lâm Tri Dịch ra, nghiêm túc nói: "Không được nói những lời như vậy, đã chịu nhiều khổ sở như vậy rồi, sao có thể từ bỏ chứ?"

Nước mắt Lâm Tri Dịch treo trên hàng mi, muốn khóc nhưng không dám khóc, chỉ có thể vùi mặt vào cổ Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh hối hận vì mình đã nói nặng lời, chỉ có thể vừa dỗ dành cậu vừa xoa đầu Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch vẫn liên tục nói "về làng".

"Ngày mai đến sở cảnh sát." Chu Hoài Sinh nói.

Lâm Tri Dịch lập tức chạy lên giường, không thèm để ý đến Chu Hoài Sinh nữa.

Chu Hoài Sinh đành phải đi làm trước, tối anh nấu cơm tối cho Lâm Tri Dịch, sau đó đến quán bar, đợi đến đêm mới về nhà, anh vốn tưởng rằng theo lịch làm việc thì hai giờ sáng có thể về nhà, kết quả là làm xong rồi lại dọn dẹp vệ sinh, đã gần năm giờ, Chu Hoài Sinh chống lại cơn buồn ngủ chạy về nhà, đèn vẫn sáng, anh vừa mở cửa, Lâm Tri Dịch đang ngồi trên dép ở cửa, ôm đầu gối, chờ anh về.

Lâm Tri Dịch buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, Chu Hoài Sinh đi vào, cậu liền dựa vào chân Chu Hoài Sinh, lẩm bẩm: "Em đợi anh lâu lắm rồi đó, A Hoài."

Thật sự rất dính người, lại thật sự rất đáng thương.

Chu Hoài Sinh bế cậu lên giường, Lâm Tri Dịch nâng mặt Chu Hoài Sinh, ngửi thấy mùi, lập tức nhíu mày: "A Hoài uống rượu hả? Hông được uống rượu."

"Được, không uống."

"Buồn ngủ quá, A Hoài," Lâm Tri Dịch vỗ ngực mình, rồi dang rộng vòng tay về phía Chu Hoài Sinh, "Nhanh nằm vào lòng tui ngủ đi, tui ôm anh ngủ."

Nói thì nói vậy, nhưng khi Chu Hoài Sinh rửa mặt xong quay lại, Lâm Tri Dịch đã cuộn chăn lại, ngủ say rồi.

Bỏ lỡ thời gian ngủ, nhưng Chu Hoài Sinh lại không buồn ngủ, anh ngồi bên giường nhìn một lúc lâu, thực ra anh rất thích chàng trai ngây thơ trong sáng trước mắt này, nhưng anh biết mình không thể ích kỷ mà làm lỡ dở cả cuộc đời của người khác.

Dù sao ban ngày ở nhà lãng phí thời gian, Chu Hoài Sinh tranh thủ ngủ mấy giờ, Lâm Tri Dịch chưa kịp tỉnh lại đã lặng lẽ ra ngoài tìm việc làm.

Khi Lâm Tri Dịch mở mắt, trong phòng trống rỗng, cậu lập tức cảm thấy sợ hãi, mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài, cậu tự nhủ: Hông sao, đi tìm A Hoài.

Cậu chạy đến ngã tư, cũng không phân biệt trái phải, theo trực giác mà chạy về một hướng, miệng không ngừng lẩm bẩm "A Hoài A Hoài", rất nhanh, cậu nghe thấy tiếng phanh gấp của ô tô, đằng sau có người dùng lời lẽ tục tĩu mắng cậu, trong lòng cậu rất hoảng sợ, chạy qua một ngã tư nữa, có một cặp đôi đang cãi nhau, trông người omega gầy yếu hơn bị người đàn ông cường tráng đẩy ngã xuống đất, Lâm Tri Dịch suýt nữa thì tông trúng người ta, liên tục lùi lại.

"Cô có thể ngừng mơ mộng được không, cô không còn là con nít ba tuổi nữa! Cô đừng trốn tránh thực tế nữa được không?"

Bàn chân Lâm Tri Dịch đột nhiên dừng lại.

Omega vừa khóc vừa nói: "Ai trốn tránh thực tế chứ? Khi mẹ còn sống, mẹ đã nâng niu tôi như công chúa, vậy mà sau khi theo anh, cuộc sống của tôi ra sao?"

"Mẹ cô chết rồi!"

Lâm Tri Dịch cảm thấy đầu óc mình đột nhiên choáng váng, đôi mắt đau nhói, cậu vô thức che mặt lại.

"Cô có thể tỉnh táo lại được không? Muốn làm công chúa thì đi tìm người đàn ông có thể chiều chuộng cô, tôi chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, không có khả năng hầu hạ cô!" Alpha hất tay áo bỏ đi, chỉ còn lại Omega ngồi khóc bên đường.

Cô không còn là con nít ba tuổi nữa! Đừng trốn tránh thực tế được không?

Đừng trốn tránh thực tế nữa!

Lâm Tri Dịch đột nhiên tỉnh lại, cậu nhìn lại xung quanh, những con phố và cửa hiệu quen thuộc của thành phố Vọng, những tòa nhà cao tầng quen thuộc, Lâm Tri Dịch xoa xoa thái dương, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện gì đã xảy ra trong mấy tháng qua.

Hóa ra cậu vẫn luôn trốn tránh, mà cậu đang trốn tránh chuyện gì? Cậu chỉ nhớ rằng khi đó cậu đang ở suối nước nóng, tình cờ gặp Lâm Diễn Đức muốn cưỡng bức một nữ nhân viên, cậu đã đứng ra ngăn cản, Lâm Diễn Đức đến phòng cậu để xin lỗi, sau đó cậu lên giường đi ngủ, rồi sau đó cậu lăn xuống núi, ngã ở cửa làng Nhạn Mông.

Rốt cuộc cậu đã ngã xuống núi như thế nào? Lâm Tri Dịch có chút không hiểu.

Nhưng bây giờ vấn đề chính không phải là sự thật, mà là... Chu Hoài Sinh.

Anh thấy Chu Hoài Sinh chạy về phía mình, cậu định bỏ chạy nhưng tứ chi đều cứng đờ.

Cậu biết Chu Hoài Sinh là người tốt, đối xử với cậu cũng rất tốt, nhưng mấy tháng nay cậu chỉ trốn tránh thực tế, coi Chu Hoài Sinh là thế thân của Cố Niệm, đóng vai một đứa trẻ vô tư vô lo trong mấy tháng, chứ không thực sự thích Chu Hoài Sinh, bây giờ thời gian đã đến, mộng đã tỉnh, cậu có nên rời đi không?

Nên rời đi, cậu không thể mãi ở trong căn phòng trọ nhỏ bé đó được.

Lâm Tri Dịch tự nhủ: lịch sự xin lỗi, nói rõ lý do, đưa một số tiền lớn cho Chu Hoài Sinh, bày tỏ lòng biết ơn, sau đó rời đi.

Cậu nắm chặt tay, tự động viên mình.

Nhưng khi Chu Hoài Sinh chạy đến, cậu lại không nói nên lời, Chu Hoài Sinh ôm cậu vào lòng, thở phào nhẹ nhõm, "Dọa chết anh mất, Tri Dịch, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, không được chạy lung tung nữa, có nghe không?"

Lâm Tri Dịch chớp chớp mắt, có chút bối rối, không biết mình nên nói gì.

"Đói bụng chưa?" Chu Hoài Sinh xoa đầu Lâm Tri Dịch, "Trưa nay muốn ăn gì?"

Lâm Tri Dịch nghĩ: Ăn xong bữa trưa rồi hẵn nói tiếp.

Cậu nói: "Trứng xào ớt xanh".

Chu Hoài Sinh cười nói: "Dễ nuôi quá, hôm nay không ăn trứng xào, ăn thịt xào ớt xanh".

Anh nắm tay Lâm Tri Dịch, đưa anh đến chợ, Lâm Tri Dịch không thích mùi chợ, Chu Hoài Sinh liền không vào trong, ở một quầy hàng gần nhất mua tám tệ thịt băm.

Thực ra gần như ngày nào họ cũng tiếp xúc thân mật, nhưng đối với Lâm Tri Dịch, đây là lần đầu tiên cậu nắm tay người khác.

Kinh nghiệm tình cảm của cậu gần như bằng không, không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là cậu không thích người khác, ngay cả khi có người cậu thấy khá ổn, thì sau vài lần trò chuyện, người khác cũng sẽ bị sự kiêu ngạo của cậu làm cho sợ hãi, cậu cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của Chu Hoài Sinh.

Hóa ra nắm tay là cảm giác như vậy.

Trước khi mở cửa, Chu Hoài Sinh lại một lần nữa không yên tâm dặn dò Lâm Tri Dịch: "Không được chạy lung tung nữa, biết chưa?"

Lâm Tri Dịch không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn anh, trong mắt còn có chút xa lạ, Chu Hoài Sinh thấy lạ, nhưng cũng không để ý lắm.

Ăn xong cơm, Chu Hoài Sinh đi rửa bát, Lâm Tri Dịch một lần nữa lấy hết can đảm, muốn bắt đầu thực hiện loạt hành động mà cậu vừa lên kế hoạch.

Giải thích lý do, xin lỗi, bày tỏ lòng biết ơn, rời đi.

Nhưng Chu Hoài Sinh rửa tay xong đi ra, móc trong túi ra một chiếc điện thoại, đưa tới trước mặt Lâm Tri Dịch, "Biết em ở nhà buồn chán, nên mua cho em một chiếc điện thoại, điện thoại thông minh, cũng nạp tiền rồi, em xem có thích không?"

Chu Hoài Sinh bây giờ vẫn dùng điện thoại cục gạch, nhưng lại mua điện thoại thông minh cho cậu.

"Anh lấy tiền ở đâu ra?"

Chu Hoài Sinh không ngờ Lâm Tri Dịch lại hỏi như vậy, hơi ngạc nhiên một lúc rồi nói: "Cái này rất rẻ, không tốn bao nhiêu tiền."

Anh chỉ vào đống kẹo trên bàn, "Chỉ bằng tiền mua mười viên kẹo thôi, một tối là anh kiếm đủ rồi."

Lâm Tri Dịch bỗng thấy cay mũi, cậu quay mặt đi không nhìn Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh lo lắng đứng dậy, "Sao thế, không thích sao? Không thích thì anh đi trả lại, anh cũng không biết điện thoại thông minh nào tốt, thấy cái này màn hình to hơn nên anh mua luôn, hay là em đi cùng anh, tự em chọn, được không?"

Lâm Tri Dịch lắc đầu, cậu cầm lấy điện thoại, rồi ấn nút nguồn, nói: "Thích."

Chu Hoài Sinh lúc này mới yên tâm.

Lâm Tri Dịch dựa vào ngực Chu Hoài Sinh, giả vờ không hiểu gì mà bấm lung tung các ứng dụng trên màn hình điện thoại, Chu Hoài Sinh thì thật sự không hiểu, anh chỉ biết nói: "Cũng khá thú vị đấy."

Lâm Tri Dịch mở danh bạ, nhấn vào mục tạo liên hệ mới.

"A Hoài, số điện thoại." Chu Hoài Sinh vội vàng đọc số điện thoại của mình, rồi nhìn Lâm Tri Dịch nhập hai chữ "A Hoài".

Lâm Tri Dịch ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Sinh, đột nhiên không muốn nói gì nữa, cậu chỉ muốn được dựa vào lòng Chu Hoài Sinh như thế này, Chu Hoài Sinh quá ngốc, nếu cậu đi mất, chắc chắn Chu Hoài Sinh sẽ bị người ta lừa, sẽ bị người ta bắt nạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play