Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

________ 

Bảy giờ sáng, Lâm Diễn Đức gọi điện thoại tới.

"Tri Dịch, cha muốn giải thích với con, con đừng tin đoạn video Lương Viễn Sơn đưa cho con, đoạn video đó có thể là giả. Ông ta và Điền Mẫn Nghiêu đều là cùng một phe, lão còn muốn chiếm Đỉnh Thắng làm của mình nên cố tình làm ra cái video đó để ly gián cha con ta, con đừng mắc bẫy của lão."

Lâm Tri Dịch dụi dụi mắt, đổi tư thế tiếp tục ngủ, Lâm Diễn Đức lại nói: "Hôm qua cha còn đi làm xét nghiệm quan hệ huyết thống với Tri Văn, nó chẳng có quan gì với cha, cha chỉ có mình con. Những gì cha có cha đều để lại cho con, qua một khoảng thời gian con có thể tiếp quản Đỉnh Thắng, dựa theo tầm nhìn của mẹ con mà mở rộng sản xuất, con có thể tùy ý điều hành."

Lâm Tri Dịch tỉnh táo một chút, im lặng mỉm cười, cố ý ngoan ngoãn nói: "Tôi biết rồi, đoạn video kia cần hai ngày mới khôi phục được."

Lâm Diễn Đức thở phào nhẹ nhõm, "Tri Dịch, chuyên gia đó tên gì? Con đưa thông tin liên lạc của người đó cho cha. Đồ giả thì không cần sửa, cha sẽ trực tiếp mang đến trung tâm thẩm định, ngày mai cha sẽ báo lại cho con. "

"Họ Tiền, lát nữa tôi gửi số cho ông."

"Được."

"Nhưng gần đây tôi điều tra ra Lương Viễn Sơn có một số vấn đề, ông ta có công ty ở bên ngoài, có thể đã biển thủ tiền của công ty Bảo hiểm Đỉnh Nạp."

"Cái gì?" Lâm Diễn Đức có chút ngạc nhiên.

Giọng điệu của Lâm Tri Dịch rất thoải mái, như thể cậu đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Diễn Đức: "Ông có thể tiếp tục điều tra theo hướng này, dù sao thì ông cũng sẽ giao Đỉnh Thắng cho tôi, vậy thì trước khi giao nó cho tôi, ông phải thanh tẩy hết những kẻ hai lòng tâm tư không sạch, phải không?

Lâm Diễn Đức không ngờ Lâm Tri Dịch lại dễ dàng đứng về phía mình như vậy, ông ta cảm thấy được khuyến khích, "Tất nhiên, cha nhất định sẽ điều tra Lương Viễn Sơn, còn có chuyện ngoại tình với Điền Mẫn Nghiêu. Cha cũng đã liên hệ với bên truyền thông, chiều nay liền lôi bọn chúng ra ngoài ánh sáng."

Lâm Tri Dịch "Ừ" một tiếng, "Vậy thì tôi không quan tâm đến nữa."

"Được."

Lâm Tri Dịch vừa cúp điện thoại liền nghe thấy tiếng bước chân của Chu Hoài Sinh, cậu nói lớn: "Chu Hoài Sinh, lại đây."

Chu Hoài Sinh đi vào: "Tôi đánh thức cậu sao?"

Lâm Tri Dịch lắc đầu, nghiêng đầu nhìn Chu Hoài Sinh với vẻ mặt buồn ngủ, không nói gì, vỗ vỗ chỗ cạnh giường, bảo Chu Hoài Sinh ngồi xuống. Cậu lặng lẽ nhìn Chu Hoài Sinh, lúc lâu sau mới mở miệng nói.

"Tôi đã tìm ra hung thủ đã đẩy tôi xuống núi."

Chu Hoài Sinh sửng sốt: "Là ai?"

"Cha tôi." Lâm Tri Dịch bình tĩnh nói: "Có lẽ anh đã gặp ông ta. Hai năm trước ông ta chắc chắn đã nói gì, đã làm gì đó trong bệnh viện, chúng ta mới hiểu lầm nhau."

Trong mắt Chu Hoài Sinh tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi, nói: "Phải, tôi đã từng gặp ông ta, không ngờ ông ta lại tàn nhẫn như vậy. Cậu là con trai của ông ta, mà ông ta còn..."

"Thật ra tôi cũng không ngạc nhiên lắm, mẹ tôi cũng là do ông ta hại, tôi không phải người duy nhất. Tôi đã luôn muốn điều tra chuyện này từ lâu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Hai năm trước, khi tôi tỉnh lại trên giường bệnh, tôi cảm thấy mình như thiếu đi một điều gì đó, không còn quan tâm đến điều gì xung quanh, không còn hứng thú với cuộc sống, cứ mờ mịt mà tồn tại. Đến bây giờ tôi mới nhận ra điều tôi còn thiếu đó chính là Quyển Quyển. Vì Quyển Quyển, tôi phải xử lý những kẻ thối tha và những thứ thối nát này càng sớm càng tốt."

Lâm Tri Dịch là một người có lý tưởng, một khi đã bắt đầu làm gì cũng sẽ làm cho đến cùng, Chu Hoài Sinh biết khi Lâm Tri Dịch nói chuyện này chuyện này cho anh, cậu đã bắt đầu thực hiện mọi chuyện, anh giúp Lâm Tri Dịch đắp lại chăn.

"Chu Hoài Sinh, nếu tôi đích thân đưa cha tôi vào tù, anh có cảm thấy tôi là một kẻ máu lạnh không?"

Chu Hoài Sinh nhìn cậu, nói: "Không có."

"Tại sao?"

"Bởi vì ông ta làm tổn thương cậu trước."

"Chu Hoài Sinh, thật ra tôi không phải người tốt lành gì, tôi cũng ích kỷ lạnh lùng giống như cha tôi, tôi ăn nói khó nghe, luôn gai góc. Hôm qua tôi nhìn ảnh trên điện thoại của anh, tôi nhìn thấy tôi đã cười hạnh phúc đến như vậy, tôi cảm thấy đó không phải là tôi. Tôi khi mất trí nhớ và tôi bây giờ là hai người khác biệt, người anh thích hẳn là tôi trước đây."

Chu Hoài Sinh chợt khựng lại, anh lại vỗ nhẹ vào tay Lâm Tri Dịch cách một lớp chăn, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, đều đã qua rồi. Một năm rưỡi trong cuộc đời của cậu, chỉ là một đoạn thời gian ngắn."

"Trước đây anh có thực sự thích tôi không?"

"Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì tôi không tin rằng có ai đó có thể thích người khác mà không đòi hỏi được đáp lại bất cứ điều gì."

Chu Hoài Sinh nhìn cậu: "Cậu đã mang Quyển Quyển đến với tôi."

"Nếu tôi không bao giờ nhớ ra sao?"

"Vậy cũng tốt."

Lâm Tri Dịch rất muốn hỏi: "Sau này hai chúng ta nên làm gì đây?", nhưng lời đến bên miệng lại bị kiềm xuống.

Chu Hoài Sinh cũng đã kiềm chế, Lâm Tri Dịch cũng không muốn tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Một lúc lâu sau, Chu Hoài Sinh có chút nghiêm túc hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"

Lâm Tri Dịch mỉm cười, nói: "Anh có thể giúp tôi như thế nào?"

"Tôi sẽ bảo vệ cho cậu."

Ánh mắt Chu Hoài Sinh rất kiên định, như thể nhìn thấy sự kiên định của anh khi cùng Lâm Tri Dịch rời quê hương năm đó, Lâm Tri Dịch biết Chu Hoài Sinh chẳng có gì trong tay, hầu hết mọi việc đều có vẻ vụng về. Anh không hiểu cạnh tranh lợi ích trong công ty, anh không hiểu Lâm Tri Dịch đang làm gì, nhưng anh có thể cho đi tất cả.

Lâm Tri Dịch im lặng nhìn anh mà không nói gì, Chu Hoài Sinh trời sinh có thể cho người khác một loại cảm giác rất đáng tin cậy.

Lâm Tri Dịch chui vào trong chăn, cuộn tròn, chỉ tựa đầu vào mép gối mà không nằm lên, vẻ mặt có chút đáng thương, Chu Hoài Sinh do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay sờ vào mái tóc xoăn của Lâm Tri Dịch hỏi: "Gần đây cậu mệt mỏi lắm phải không?"

"Mệt lắm, có rất nhiều việc phải làm."

Cần phải nắm bắt bằng chứng của Lâm Diễn Đức, diệt trừ Lương Viễn Sơn, ổn định tình hình ở Đỉnh Thắng, dập tắt tranh chấp bên ngoài, ăn ngoài mọi việc bên trong, không được phép phạm sai lầm nào.

Chu Hoài Sinh dùng đầu ngón tay xoa xoa thái dương Lâm Tri Dịch, giúp cậu mát xa, Lâm Tri Dịch thất thần nhìn chằm chằm vào chăn, một lúc lâu sau, đột nhiên lẩm bẩm: "Chu Hoài Sinh, anh lại gần một chút, ôm tôi."

Chu Hoài Sinh giật mình, Lâm Tri Dịch duỗi tay ra khỏi chăn, túm lấy vạt áo của Chu Hoài Sinh, sau đó từng chút một lôi anh vào trong chăn. Chu Hoài Sinh bị cậu kéo đến nghiêng người, không còn cách nào khác, anh đành nằm nghiêng người ở mép giường, ôm Lâm Tri Dịch đang được bọc trong chăn.

Giống như vô số đêm hai năm trước, họ ngủ trong vòng tay nhau.

Hoàn cảnh khác nhau, cùng một tư thế, anh ôm Lâm Tri Dịch vào lòng, cả hai đều có cảm giác khó kìm nén, Chu Hoài Sinh hơi ôm chặt lấy, lộ ra vẻ chiếm hữu mà trước đây anh chưa từng có, tay anh vuốt ve tóc Lâm Tri Dịch, sau gáy, vai lưng, cho đến tận thắt lưng.

Sự buồn bã bỗng đánh úp cậu, Lâm Tri Dịch vùi mặt vào trong ngực Chu Hoài Sinh, nức nở: "Cha tôi là kẻ sát nhân, ông ta muốn giết tôi. Chu Hoài Sinh, tôi có khác gì cô nhi đâu chứ? Tôi đã từng nghi ngờ ông ta, nhưng tôi chỉ nghĩ ông ta biết tôi rơi xuống núi nhưng không muốn tìm tôi mà để tôi tự sinh tự diệt. Không ngờ hôm đó tôi chỉ lừa ông ta mà có thể tìm ra sự thật, ông ta thực sự muốn tôi chết."

"Cậu đã lên kế hoạch hết rồi phải không?"

"Ừm, đang được tiến hành."

"Tôi thật vô dụng, không thể giúp gì cho cậu cậu."

Lâm Tri Dịch ôm chặt Chu Hoài Sinh, vùi mặt vào cổ Chu Hoài Sinh, trầm giọng nói: "Anh đã cứu tôi rồi."

Lâm Tri Dịch ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của Chu Hoài Sinh, nói: "Chu Hoài Sinh, kế hoạch của tôi nhất định sẽ thành công, sau đó tôi sẽ tính đến chuyện của chúng ta."

Chu Hoài Sinh chỉ nhẹ nhàng chạm vào tóc Lâm Tri Dịch.

Quyển Quyển dụi dụi đôi mắt còn ngáy ngủ, ra khỏi cũi, như thường lệ đi đến phòng của ba nhỏ. Lâm Tri Dịch vẫn nằm trong vòng tay Chu Hoài Sinh, không nhúc nhích, Quyển Quyển bước từng bước nhỏ đi vòng qua bên cạnh Chu Hoài Sinh. Bé không bò lên giường được, chỉ có thể túm lấy áo của Chu Hoài Sinh, nôn nóng kêu: "Cha!"

Chu Hoài Sinh buông tay, xoay người bế Quyển Quyển lên giường, Quyển Quyển nhanh chóng lăn vào giữa hai người, bị chen vào khe hở giữa hai người lớn cũng muốn bò về phía trước. Lâm Tri Dịch lau nước mắt vào áo của Chu Hoài Sinh rồi cúi đầu nhìn Quyển Quyển.

Quyển Quyển rướn người: "Ba nhỏ, sao ba lại khóc?"

Lâm Tri Dịch ôm mông Quyển Quyển, ôm bé vào trong chăn, Quyển Quyển hơi choáng váng như thế giới đang quay cuồng, nhưng khi bé mở mắt ra lần nữa, cha và ba nhỏ đang nằm ở hai bên của bé, cả hai đều nhìn bé, ba người đều ở cùng bên nhau, mùi ba nhỏ thơm thơm thoang thoảng, dịu dàng quanh quẩn xung quanh bé.

Vào lúc này, Quyển Quyển cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Bé dùng má của mình lau nước mắt cho Lâm Tri Dịch, nghiêm túc nói: "Ba nhỏ hông khó, Quyển Quyển sẽ bảo vệ cho ba."

Lâm Tri Dịch hôn hôn bé.

Chu Hoài Sinh ôm hết hai mái tóc xoăn, rồi đắp chăn cho cả hai, nói: "Hai người ngủ thêm chút nữa đi, tôi đi làm bữa sáng."

Sau khi Chu Hoài Sinh rời đi, Lâm Tri Dịch đột nhiên cảm thấy thật lạnh, cậu ôm Quyển Quyển chặt hơn, khi Quyển Quyển đã ngủ say trong tay cậu, cậu liền gửi tin nhắn cho thư ký:

"Tìm cho tôi một người biết diễn xuất, độ tuổi ba mươi hoặc bốn mươi, có đầu óc nhanh nhạy."

Nửa tiếng sau, thư ký gửi một số điện thoại, Lâm Tri Dịch gọi điện liên lạc với người đó: "Đi làm một thẻ điện thoại mới, sau đó gửi số mới cho tôi. Hãy nhớ rằng, anh là một chuyên gia chỉnh sửa, sẽ có người đến tìm anh và yêu cầu đoạn video này. Trước tiên anh phải từ chối người đó, sau đó tỏ ra do dự khi ông ta đưa ra đề nghị, cuối kỳ hẹn gặp ở quán trà Thanh Mai thường vắng khách."

Người đàn ông này đã tổ chức hai sự kiện Đỉnh Thắng, tuổi tác và giọng nói phù hợp với mong đợi của Lâm Tri Dịch, cậu diễn tập qua điện thoại một lần, Lâm Tri Dịch khá hài lòng, "Rất tốt, cảm ơn anh. Tiền sẽ được gửi vào tài khoản của anh tối nay."

"Cảm ơn Giám đốc Lâm."

Nghe điện thoại xong, Lâm Tri Dịch xuống lầu ăn sáng.

Chu Hoài Sinh đã rót sữa xong, Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển mỗi người một ly.

Quyển Quyển ôm chăn gấu cúi đầu uống, trên miệng bị dính một vòng sữa, bé nhếch miệng cười với Lâm Tri Dịch: "Ba, con là một cụ ông râu bạc nè!"

Lâm Tri Dịch bắt chước theo bộ dáng của bé, cũng trở thành người có bộ râu trắng cùng bé.

Chu Hoài Sinh ở bên cạnh thật bất lực mà mỉm cười.

Nhưng bên Điền Mẫn Nghiêu lại chẳng yên bình như vậy, sau khi Lâm Tri Văn đã đi học, cô ta lập tức đi ra ngoài tìm Lương Viễn Sơn, Lương Viễn Sơn không biết Lâm Diễn Đức đã bắt đầu tìm đến bên truyền thông, ông ta còn đang tự hỏi Lâm Diễn Đức đang có ý gì với đoạn băng đó.

Lương Viễn Sơn hỏi: "Đêm đó chẳng lẽ còn có người khác?"

"Đáng lẽ là không có, nhưng trời mưa to quá, ai nhìn rõ được? Hôm đó chỉ có người của công ty đến suối nước nóng, có lẽ đã có người nhìn ra bóng dáng của chúng ta, đi theo rồi lén lút chụp ảnh. Ngẫm lại thì cũng không phải là không có khả năng."

"Vậy thì đến tận bây giờ người đó mới uy hiếp Lâm Diễn Đức?"

Điền Mẫn Nghiêu nghẹn lời, "Cũng đúng, phải hơn ba năm chuyện này mới bại lộ, rốt cuộc là có ý gì?"

"Hiện tại cũng không biết trong đoạn đó có bao nhiêu nội dung. Liệu có hai chúng ta không?"

"Chúng ta đều ở trong phòng, làm sao có thể bị ghi hình được? Anh đừng tự doạ mình."

"Cũng phải."

Điền Mẫn Nghiêu ngồi xuống, chậm rãi nhớ lại: "Đêm đó hai chúng ta ở trong phòng của anh nghe thấy Lâm Diễn Đức và Lâm Tri Dịch cãi nhau nên không ra ngoài. Sau đó em không nghe thấy động tĩnh gì, nên mới muốn ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì. Vừa đi ra ngoài thì hai chúng ta bắt gặp Lâm Diễn Đức đang khiêng Lâm Tri Dịch ra ngoài, ông ta đã chú ý đến hai chúng ta, nhưng may mắn là mình người ra trước người ra sau, ông ta mới không nghi ngờ. Nhưng bởi vì mình đã nhìn thấy Lâm Tri Dịch đang bị ngất, hết cách chỉ đành đi theo ông ta đến phía sau ngọn núi, em còn tưởng ông ta chỉ để Tri Dịch ở đó, nhưng không ngờ ông ta trực tiếp đẩy con trai mình xuống."

"Em nhớ rõ thật đấy."

"Làm sao em quên được? Là giết người đó trời, sau đó em còn gặp ác mộng rất lâu, mơ thấy Cố Niệm đến đòi mạng cho con trai mình."

"Lâm Diễn Đức vẫn còn sống khoẻ, em sao lại gặp ác mộng gì? Hơn nữa, Lâm Tri Dịch không phải không chết sao?" Lương Viễn Sơn nói, vuốt ve vai Điền Mẫn Nghiêu.

"Nhân tiện, vợ anh đã đồng ý ly hôn chưa?"

"Đồng ý thì đồng ý, nhưng lại không thống nhất được việc phân chia tài sản. Cô ta vẫn muốn có cổ phần, anh không cho, cô ta bảo vậy thì để từ từ, dù sao cô ta vẫn chờ được."

"Chuyện của cô ta thì dễ xử lý thôi. Bây giờ Lâm Diễn Đức nhất quyết ép anh từ chức, nếu không anh sẽ không được làm việc ở Đỉnh Thắng. Mấy công ty công nghệ mà anh sở hữu đang hoạt động tốt phải không?"

"Em quên tiền mở những công ty này từ đâu ra à? Nếu anh không lấp mấy cái hố đó thì làm sao có thể rời đi?"

Điền Mẫn Nghiêu hối hận: "Lúc đó em đã nói là mạo hiểm rồi mà, anh lấy tiền của Đỉnh Nạp để thành lập công ty là quá nguy hiểm, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện."

"Không đâu, cả đời anh không muốn phải để ý cái nhìn của Lâm Diễn Đức, ông ta là cái thá gì?"

Điền Mẫn Nghiêu nắm lấy cánh tay của Lương Viễn Sơn, nói: "Được rồi, đừng tức giận. Hiện tại anh mau chóng lấp mấy cái hố ở Đỉnh Nạp, còn chuyện video em sẽ đi điều tra, em sẽ đi hỏi Tri Dịch."

"Thằng nhóc đó không phải thứ gì tốt lành."

"Em cũng không nhìn thấu được cậu ta. Cậu ta tuy còn trẻ nhưng tâm tư rất sâu."

"Anh chỉ sợ chuyện này có liên quan đến nó."

"Cái gì?"

Lương Viễn Sơn đột nhiên ý thức được: "Đúng vậy, chuyện này sao có thể không có quan hệ với nó được chứ? Nhất định là phần lớn là do nó, nhanh chóng gọi điện thoại cho nó đi, tra xem nó sẽ nói cái gì."

Điền Mẫn Nghiêu lập tức gọi điện, lúc này Lâm Tri Dịch đang lái xe, cậu mở Bluetooth trả lời.

"Tri Dịch, là dì nhỏ đây."

"Có chuyện gì?"

"Không có, tôi vừa nghe cha cậu nói có người gửi cho cậu một đoạn video ghi lại chuyện xảy ra trên núi Nhạn Mông ba năm trước, có thật không?"

"Ồ, thật." Lâm Tri Dịch chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại chờ đèn đỏ, "Tôi đã gửi video cho chuyên gia kỹ thuật để sửa chữa, tuần sau sẽ có bản rõ ràng."

"Ai đã gửi nó cho cậu?"

"Nặc danh, tôi cũng không biết."

"Chỉ có một đoạn video, không còn gì nữa?"

Lâm Tri Dịch nhếch môi, nói thêm: "Có một tờ giấy nói rằng không muốn những kẻ xấu được tự do tự tại."

Điền Mẫn Nghiêu sửng sốt, Lương Viễn Sơn thúc giục cô tiếp tục hỏi, cô khẩn trương nuốt khan hai tiếng, hỏi: "Không tra được nguồn gốc của đoạn video đó sao?"

"Đang điều tra, nhưng chắc là không tìm được. Sao vậy dì nhỏ, dì quan tâm à?"

"Không có không không, tôi thấy cha cậu rất tức giận, nên mới đi hỏi cậu một chút."

"Cha tôi đã đem đoạn video đó đi rồi, ổng nói ổng biết một chuyên gia kỹ thuật giỏi hơn."

"Cái gì? Đoạn video đó hiện đang ở trong tay anh ấy?"

"Ừ, ổng vừa gọi cho tôi hai tiếng trước. Dì nhỏ biết đấy, lúc tỉnh lại vào hai năm trước sức khoẻ của tôi đã không còn được tốt, tôi cũng không còn quá nhiều sức lực để giải quyết những chuyện đó. Cha tôi muốn giúp thì tôi để ông ấy giúp thôi."

"Cậu cũng không thể..." Điền Mẫn Nghiêu đang muốn nói, lại bị Lương Viễn Sơn ngắt lời, nháy mắt bảo cô im lặng.

"Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi, cậu nghỉ ngơi đi, chăm sóc bản thân thật tốt." Điền Mẫn Nghiêu vội vàng cúp điện thoại.

Lương Viễn Sơn ngồi ở bên cạnh Điền Mẫn Nghiêu, "Đoạn video đến tay Lâm Diễn Đức nhất định sẽ ngay lập tức bị tiêu hủy. Nếu đã bị tiêu hủy, Lâm Diễn Đức không cần phải gây phiền toái cho chúng ta nữa."

"Nếu đã như vậy, anh nên bù hết mất lỗ hỏng ở Đỉnh Nạp càng sớm càng tốt đi, xử lý sổ sách một cách suôn sẻ. Cho dù Lâm Diễn Đức có muốn làm khó anh, ông ta cũng sẽ không tìm được lý do, ông ta sẽ không tàn nhẫn đến thế. Loại chuyện bị cắm sừng thế này hẳn ông ta cũng không muốn rêu rao khắp nơi."

"Được." Lương Viễn Sơn gật đầu.

Kết quả là ngày hôm sau, tin tức trên trang nhất Thành phố Vọng đã làm bay hết mọi hy vọng của Lương Viễn Sơn và Điền Mẫn Nghiêu, Lâm Diễn Đức không chỉ công bố tin tức rộng khắp nơi, còn hạ một đao vô tình, khiến Lương Viễn Sơn không còn đường sống.

Mục tài chính của nhật báo đã được thay thế bằng vụ bê bối của Lương Viễn Sơn chỉ sau một đêm.

[Tập đoàn Đỉnh Thắng dính bê bối yêu đương, các giám đốc điều hành nổi tiếng đều có liên quan]

[Người trong công ty đưa tin rằng ông Lương Viễn Sơn, tổng giám đốc của Bảo hiểm Đỉnh Nạp, một công ty con của Tập đoàn Đỉnh Thắng, có quan hệ không đúng mực với vợ chủ tịch, đồng thời còn biển thủ quỹ công ty để thu lợi riêng]

[Hình ảnh bị rò rỉ! Vợ của Lương Viễn Sơn trả lời phóng viên: Các vấn đề liên quan đến ly hôn đang được xử lý]

[Tập đoàn Đỉnh Thắng trả lời: Đã tham gia điều tra, sẽ xử lý một cách thận trọng]

[Tập đoàn có tiếng 25 năm sẽ trì trệ không tiến thêm hay sẽ lại huy hoàng rực rỡ?]

Điền Mẫn Nghiêu gọi điện liên tục đến một người, Lương Viễn Sơn ngơ ngác ngồi ở phòng khách, vợ ông ta đi ngang qua, chỉ để lại nụ cười khinh thường.

...

Phòng trà không một bóng người, Lâm Tri Dịch bố trí camera giấu kín, nói với ông chủ quán trước, sau đó bước vào căn phòng cách đó không xa, đeo tai nghe vào, giám sát mọi thứ trong phòng trà.

Lâm Diễn Đức bước vào trước, mang theo thư ký của mình, "Sau khi người họ Tiền kia giao video, cô chú ý kiểm tra lại xem tên đó có bản sao lưu hay không. Tốt nhất là đi theo nó kiểm tra máy tính và điện thoại di động cho chắc."

"Dạ vâng." Thư ký đặt chiếc vali đầy tiền lên bàn.

"Về việc Lương Viễn Sơn biển thủ công quỹ, yêu cầu Kế toán Trần cẩn thận, không để liên lụy đến các giám đốc khác. Việc tài khoản của chi nhánh có vấn đề là chuyện bình thường, đừng để rút dây động rừng mấy tên đổng sự khác cũng nháo nhào lê, tôi cũng sẽ bị liên luỵ."

"Vâng, tôi đã rõ."

Lâm Diễn Đức nhấp một ngụm trà, sốt ruột hỏi: "Tên họ Tiền hẹn lúc mấy giờ? Sao nó vẫn chưa đến?"

"Theo giao hẹn là 9 giờ, nhưng hiện tại đã qua mười phút." Thư ký mở cửa, nhìn nhìn, quay người nói: "Giám đốc Lâm, có người tới."

Lâm Diễn Đức lập tức đứng dậy, nhưng không ngờ lại là Lương Viễn Sơn và Điền Mẫn Nghiêu.

"Ông làm gì ở đây?"

Vẻ mặt Lương Viễn Sơn rất tệ, "Tôi tới tìm ông, Lâm Diễn Đức, mọi chuyện đều phải chừa một đường lui, làm người cũng đừng quá tuyệt tình, ông thật sự không sợ tôi sẽ tiết lộ chuyện chính tay ông đẩy con trai mình xuống núi à."

Lâm Diễn Đức có chút mất cảnh giác, nhưng ông ta lập tức phản bác: "Đoạn video chưa được xử lý đó cũng được gọi là bằng chứng à? Tôi nhớ đêm đó tôi không hé một lời nào, trời lại tối như vậy, mưa còn rất to, ai có thể chứng minh đó là tôi? Hơn nữa hai người cũng ở đó, đừng mong sẽ thoát được."

"Bây giờ mà còn nói video gì nữa!"

"Được rồi, sự tình đã đến nước này, giả vờ nữa thì có ý nghĩa gì? Mỗi người đều lùi lại một bước, được chứ? Nếu mấy người rời khỏi Đỉnh Thắng, tôi sẽ không tiếp tục truy cứu, chuyện này sẽ kết thúc."

Điền Mẫn Nghiêu chỉ vào Lâm Diễn Đức, nói: "Lâm Diễn Đức, ông không bằng súc sinh! Ngày đó Lâm Tri Dịch ngăn cản hành vi quấy rối tình dục nhân viên nữ của ông, cậu ấy nói sẽ vạch trần ông trước giới truyền thông, ông liền nhân lúc trời mưa mà đẩy cậu ấy xuống núi, suýt chút nữa là đã giết chết con trai ruột của mình, ông còn mặt mũi nào mà đưa ra điều kiện ở đây?

"Cô cũng là thứ tốt lành gì? Điền Mẫn Nghiêu, tôi cảnh cáo cô, tối nay mau mang Tri Văn cút đi, càng xa càng tốt."

"Lâm Diễn Đức, ông nghĩ Lâm Tri Dịch thực sự tin tưởng ông à?"

Điền Mẫn Nghiêu cười ngồi xuống, "Nói thật cho ông biết, tôi và Viên Sơn thật sự không biết gì về đoạn băng đó, đêm đó chúng tôi quả thật có để lại bằng chứng, nhưng chỉ là một bức ảnh, không phải video, sao ông không cẩn thận suy nghĩ lại xem, đoạn video đó đến từ đâu? Trước đây chúng tôi thật sự đã tin rằng có một người ẩn danh đã gửi nó cho Lâm Tri Dịch vì để bảo vệ cho công lý, nhưng bây giờ, ông không nhận thấy có vấn đề sao? Ông đã xem đoạn video đó từ đầu đến cuối chưa?"

Sắc mặt Lâm Diễn Đức cứng đờ: "Cô có ý gì?"

"Hôm nay chúng tôi nhận được một tin nhắn, nội dung có định vị của ông nên chúng tôi đến tìm ông, nhưng ai đã gửi tin nhắn này cho chúng tôi?"

Đồng tử Lâm Diễn Đức chợt co rút lại, hơi thở bỗng chốc trở nên gấp gáp, ông ta lập tức đứng dậy, nhìn chung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, ông ta lại lao ra cửa, tắt đèn, quả nhiên phát hiện trong chậu cây bên bàn trà có ánh đèn đỏ nhấp nháy.

Điền Mẫn Nghiêu và Lương Viễn Sơn bối rối nhìn nhau, tay Lâm Diễn Đức run rẩy, ông ta chạy ra khỏi phòng trà như điên, lần lượt mở cửa để kiểm tra, cuối cùng nhìn thấy Lâm Tri Dịch đang ở trong một phòng trà khuất ở góc tường.

Lâm Tri Dịch nhấn phím Enter gửi video, sau đó tựa vào lưng ghế mỉm cười với Lâm Diễn Đức: "Bây giờ tôi nên gọi ông là cha, hay là hung thủ giết người?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play