Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

"Tôi là Lục Cẩn Thừa, tôi và Tri Dịch là bạn từ nhỏ."

"Xin chào, tôi tên là Chu Hoài Sinh."

"Tri Dịch đã nói cho tôi biết về chuyện này, hôm nay tôi chủ yếu đến thăm bé con."

Vẻ mặt Chu Hoài Sinh càng xấu hổ hơn, anh không ngờ Lâm Tri Dịch sẽ nói chuyện này cho người khác biết, anh đã nghĩ Lâm Tri Dịch không muốn có ai khác biết chuyện mình có một đứa con.

Lục Cẩn Thừa nhìn Chu Hoài Sinh từ trên xuống dưới rồi quay lại lấy đồ chơi xuống xe, Chu Hoài Sinh vội vàng từ chối: "Anh Lục, cái này đắt quá."

Lâm Tri Dịch mở khóa dây đeo trên người Chu Hoài Sinh, ôm Quyển Quyển vào lòng, phá vỡ bầu không khí gượng gạo, "Toàn bộ tòa nhà thương mại đều thuộc về anh ấy, anh cứ nhận đi."

Chu Hoài Sinh vẫn có vẻ khó xử, Lục Cẩn Thừa lại cười nói: "Phải, tôi không tiêu tiền, cậu không cần phải quá lo đâu."

"Anh Lục, nếu anh không phiền thì chúng ta cùng lên lầu ăn tối đi." Chu Hoài Sinh nhét găng tay vào hộp đựng hàng, sau đó lấy ra rau củ và xương sườn ra.

Lục Cẩn Thừa ban đầu còn có ý đi ra nhà hàng ăn, nhưng khi thấy Lâm Tri Dịch ôm đứa nhỏ đứng dưới gầm cầu thang, vẻ mặt nóng lòng muốn về nhà, anh đành phải tỏ ý khách sách với Chu Hoài Sinh: "Vậy thì làm phiền cậu rồi."

Chu Hoài Sinh quay người nhường Lục Cẩn Thừa đi trước, "Không có, anh khách sáo quá."

Trong hành lang rất tối, mãi đến khi Lục Cẩn Thừa đi tới nhà Chu Hoài Sinh thì anh mới nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Quyển Quyển. Anh đứng im một chút, rồi ngạc nhiên nói: "Tri Dịch, thằng bé giống em y như đúc một khuôn hồi em còn nhỏ, đều có mái tóc xoăn tự nhiên, dễ thương quá đi mất, không, thậm chí còn dễ thương hơn em lúc nhỏ nữa."

Lâm Tri Dịch cảm thấy khá là tự hào khi nghe thấy ai đó khen ngợi Quyển Quyển, Quyển Quyển cũng không hiểu lắm, bé vòng tay qua cổ Lâm Tri Dịch, nói nhỏ: "Chú ơi, con có một ít bánh quy."

Bé kéo áo khoác ngoài ra, lôi ra khỏi túi nhỏ phía trước của quần yếm nửa túi bánh quy, đưa đến trước mặt Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch đặt bé lên đùi, nhận lấy bánh quy, nói: "Cảm ơn Quyển Quyển nhen."

Lục Cẩn Thừa đứng ở một bên, liếc nhìn Chu Hoài Sinh trong bếp, nhỏ giọng hỏi Lâm Tri Dịch: "Sao em vẫn chưa đổi cách xưng hô?"

Lâm Tri Dịch hơi giật mình: "Đợi mấy ngày nữa đi, bây giờ em không biết phải nói thế nào với thằng bé."

Lục Cẩn Thừa gật đầu hỏi: "Tên thân mật là Quyển Quyển, vậy tên thật là gì?"

Chu Hoài Sinh tình cờ đi ra, nghe Lục Cẩn Thừa hỏi, liền đáp: "Chu Tri Mông, quê hương của tôi ở dưới chân núi Nhạn Mông nên tôi đã đặt cho bé cái tên này."

Lục Cẩn Thừa liếc nhìn Lâm Tri Dịch, thấy cậu lại đang chìm trong suy nghĩ, anh nghiêng người trêu chọc Quyển Quyển, Quyển Quyển có chút sợ người lạ nên vùi mặt vào cổ Lâm Tri Dịch, ôm chặt lấy Lâm Tri Dịch như một chú gấu koala.

Lâm Tri Dịch cởi áo khoác, ôm bé vào lòng.

Nhìn thấy Chu Hoài Sinh vào bếp, Lục Cẩn Thừa mỉm cười hỏi Lâm Tri Dịch: " 'Mông' trong tên của núi Nhạn Mộng, vậy 'Tri' có nghĩa là gì đây?"

Lâm Tri Dịch quay mặt đi, không nói gì.

Lục Cẩn Thừa nhìn quanh nhà Chu Hoài Sinh, điện thoại reo, anh đứng ở phòng khách nghe máy, đều là các cuộc gọi công việc, Lâm Tri Dịch cũng không quan tâm, cậu ôm Quyển Quyển đi vào phòng bếp hẹp, nơi Chu Hoài Sinh đang đun nước nấu xương.

"Anh định nấu món gì? Làm sườn chua ngọt hay canh sườn heo?" Lâm Tri Dịch hỏi.

"Cay chua ngọt," Chu Hoài Sinh tắt lửa, quay người hỏi Lâm Tri Dịch: "Anh Lục có kén món nào không?"

Lâm Tri Dịch cau mày nói: "Làm sao tôi biết được? Để tôi đi hỏi anh ấy."

Tay cầm sạn của Chu Hoài Sinh chợt thả lỏng.

Nửa phút sau, Lâm Tri Dịch lại bước vào, nói: "Không có."

Chu Hoài Sinh tiếp tục nấu nướng.

Lúc này Lâm Tri Dịch mới chú ý tới Chu Hoài Sinh đang mặc chiếc áo khoác mình mua, phong cách trắng đen tương phản khiến Chu Hoài Sinh vốn thường ngày trông hơi thâm trầm nhìn trẻ hơn rất nhiều, bên trong anh còn mặc một chiếc quần dài đen thẳng, khá dày dặn, cũng không có kiểu dáng gì đặc biệt.

"Sao anh không đeo miếng đệm đầu gối? Không phải anh bị viêm khớp à?"

Chu Hoài Sinh vừa thái rau vừa nói: "Đi bộ bất tiện nên tôi cởi ra rồi."

Lâm Tri Dịch không biết tại sao mình lại hỏi vấn đề này, tự làm khó mình, cậu chỉ đáp một tiếng 'Ồ' cho qua.

Cậu đi ra ngoài bật máy sưởi, sau đó trải chiếc thảm lên sàn phòng khách. Lục Cẩn Thừa cúp điện thoại, sắp xếp những đồ chơi mới mua lên trên thảm. Quyển Quyển cuộn tròn trong lòng Lâm Tri Dịch, rụt rè nhìn Lục Cẩn Thừa, nói: "Cảm ơn chú ạ."

Lục Cẩn Thừa lấy đồ chơi từ hộp ra rồi đặt trước mặt Quyển Quyển, "Không cần phải cảm ơn, Quyển Quyển thích là được rồi."

Chỉ trong vòng vài phút, phòng khách đã tràn ngập đồ chơi.

Đây là lần đầu tiên Quyển Quyển chơi ô tô điều khiển từ xa, phấn khởi chạy vào bếp, nhón chân đẩy chiếc điều khiển từ xa vào tay Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh nói: "Cha phải nấu ăn, Quyển Quyển đi chơi đi."

Quyển Quyển hấp tấp nói: "Cha chơi một chút đi."

Chu Hoài Sinh chăm chú nhìn nồi niêu trong bếp, giả vờ như không nghe thấy tiếng cười nói trong phòng khách, nhưng Quyển Quyển vẫn chăm chú nhìn anh, giơ đôi tay nhỏ bé lên, háo hức chia sẻ niềm vui với anh. "Cha chơi với con."

Chu Hoài Sinh chỉ có thể kìm nén cảm xúc, anh mở lửa nhỏ, lấy khăn lau tay lau sạch tay, cầm điều khiển từ xa rồi đi đến cửa bếp.

"Cha, đẩy cái này này."

Chu Hoài Sinh đáp ứng yêu cầu của Quyển Quyển đẩy cần gạt, chiếc xe màu đỏ lao từ thảm sàn xuống gầm bàn ăn, Quyển Quyển ngẩng đầu mỉm cười với Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh buộc mình không được nhìn hai người đang ngồi trong phòng khách.

Trước khi gặp lại Lâm Tri Dịch, anh luôn cảm thấy mình đã chăm sóc Quyển Quyển rất tốt. Mặc dù cuộc sống có hơi khó khăn, nhưng anh đã cố gắng làm việc cật lực, không để Quyển Quyển phải đói. Nhiều người bạn xung quanh anh đều giống như anh, cố gắng tiết kiệm. Nhưng lúc này, nhìn thấy nụ cười của Quyển Quyển, Chu Hoài Sinh mới chợt nhận ra, cuộc sống của mình thực sự khó khăn và khốn khổ.

Quyển Quyển rất nhạy cảm, nhưng một đứa trẻ hai tuổi không nên nhạy cảm như vậy, có lẽ Quyển Quyển sẽ có một cuộc sống tốt hơn, sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn khi ở cùng Lâm Tri Dịch.

Ý nghĩ này thoáng qua, Chu Hoài Sinh không dám nghĩ tiếp nữa, trả lại điều khiển từ xa cho Quyển Quyển, mỉm cười với Quyển Quyển rồi quay lại phòng bếp tiếp tục nấu nướng.

Lâm Tri Dịch nhìn nụ cười trên mặt Chu Hoài Sinh, tâm tình không biết vì sao đột nhiên sa sút, Quyển Quyển ngồi lại trong lòng cậu, Lâm Tri Dịch ôm lấy cậu bé, trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh Chu Hoài Sinh vừa quay người đi.

Cậu cảm thấy có một cơn sóng bực tức dâng lên từ tận đáy lòng, không thể giải thích được.

Chu Hoài Sinh làm việc rất khéo léo, chưa đầy nửa tiếng đã chuẩn bị xong ba món một canh đặt lên bàn, cầm đũa và bát nói với Lục Cẩn Thừa đang đi tới: "Chỉ là bữa ăn gia đình bình thường, mong anh không chê."

Lục Cẩn Thừa ngồi xuống, cầm đũa khen ngợi: "Sao vậy được? Nhìn rất ngon."

Lục Cẩn Thừa bình thường hay ăn đồ Tây hơn, nhưng anh vẫn rất kinh ngạc trước tài nấu nướng của Chu Hoài Sinh: "Tay nghề này đủ để trở thành đầu bếp chuyên nghiệp rồi."

Lâm Tri Dịch nghĩ đến công việc của Chu Hoài Sinh ở căn tin của khu dưỡng lão, cậu gắp sườn vào bát Quyển Quyển rồi nói: "Tôi cũng nghĩ anh có thể làm việc trong nhà hàng."

Chu Hoài Sinh vẫn im lặng, một lúc sau mới nói: "Làm việc trong nhà hàng thì không thể mang con theo được, nên tôi thấy việc giao đồ ăn cũng tốt. Mùa đông hơi khó khăn một chút, nhưng may là có thể kiểm soát được thời gian của mình."

Lục Cẩn Thừa liếc nhìn Lâm Tri Dịch, tiếp tục nói với Chu Hoài Sinh: "Trong ấn tượng của tôi, núi Nhạn Mông nằm ở phía bên kia của Nham Bình, cách thành phố Vọng khá xa, chắc phải cách đây hơn nghìn km."

"Đúng vậy."

"Thành phố Vọng giá cả mặt bằng còn khá cao, thật ra nếu trở lại Nham Bình mà nói, áp lực tài chính cũng sẽ không lớn như vậy, sao cậu không nghĩ tới việc quay về?"

"Quyển Quyển sức khỏe kém, trình độ y tế ở quê tôi cũng không cao bằng các thành phố lớn. Tôi không còn cách nào khác ngoài ở lại đây."

"Vậy sao, cũng đúng. Ở thành phố lớn thì cũng có cái lợi từ các thành phố lớn, đặc biệt là về mặt chăm sóc y tế và giáo dục."

"Vâng, phải."

Lâm Tri Dịch nhận ra Chu Hoài Sinh chưa hề ăn một miếng sườn nào, từ lúc Lục Cẩn Thừa hỏi, Chu Hoài Sinh cũng không động đũa trên đĩa mà chỉ ăn cơm không. Lâm Tri Dịch đột nhiên nói: "Tự nhiên tôi thấy món sườn có hơi mặn."

Chu Hoài Sinh lập tức ngẩng đầu, gắp một miếng sườn non nếm thử hai lần: "Mặn sao? Tôi nếm thấy vẫn bình thường mà."

Lục Cẩn Thừa nói thêm: "Không mặn, sườn chua ngọt làm sao có thể mặn được?"

Lâm Tri Dịch nhai mấy cái rồi nói: "Vậy hả, ai biết, có lẽ lúc nãy vị giác có vấn đề, giờ ăn thấy bình thường rồi."

Chu Hoài Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Trước mặt Quyển Quyển, ba người không ai đề cập đến quyền nuôi con, sau bữa tối, Lục Cẩn Thừa đang định rời đi, Lâm Tri Dịch tiễn anh xuống lầu.

"Buổi tối em ở lại chỗ này à?" Lục Cẩn Thừa hỏi.

Lâm Tri Dịch ho hai lần rồi nói: "Không, em chỉ ở lại với Quyển Quyển một lúc rồi về."

"Khi nào em định đưa Quyển Quyển đi?"

"Chờ thêm một lúc nữa, dù sao anh ta đã nuôi đứa nhỏ này hai năm, em không thể cứ thế mang thằng bé đi được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp toàn diện."

Lục Cẩn Thừa mỉm cười nói: "Trông cũng ra dáng lắm."

"Ra dáng gì?"

"Làm ba."

Lâm Tri Dịch lập tức cảm thấy khó chịu: "Đừng chọc em nữa."

"Bây giờ em có suy nghĩ gì về Chu Hoài Sinh?"

Lâm Tri Dịch nheo mắt lại, thản nhiên nói: "Em không biết."

"Thật sao?" Lục Cẩn Thừa đi đến chỗ đậu xe, "Thật ra hôm nay anh muốn giúp em giành được quyền nuôi con, luật sư cũng đã liên hệ xong xuôi hết rồi. Bây giờ em mới biết tin này, chắc cũng đang cảm thấy rối tung lên. Nhưng chuyện liên quan đến con cái như thế này không thể trì hoãn được. Anh thấy em đang rất rối rắm, nên muốn tới giúp đỡ, nhưng vừa nhìn thấy Chu Hoài Sinh, anh đã hiểu tại sao em lại rối rắm rồi."

"Tại sao?"

"Bởi vì thoạt nhìn cậu ấy không giống người xấu."

Lâm Tri Dịch bối rối, im lặng nhìn bóng người dưới ánh đèn đường.

"Vừa nhìn đã thấy cậu ấy có vẻ là một người lương thiện xuất thân nghèo khó. Dù nhà nghèo nhưng cậu ấy luôn giữ nhà cửa sạch sẽ, ăn nói và cử chỉ rất đúng mực. Quyển Quyển cũng được cậu ấy dạy phải ngoan ngoãn lễ phép, nói thật, anh thực sự không tin rằng cậu ấy có thể làm ra chuyện vi phạm pháp luật đó được, nhưng anh không biết chuyện gì đã xảy ra nên không dám đưa ra kết luận."

"...Chính anh ta đã thừa nhận điều đó."

"Em nên đi xác nhận một chút, em đã điều tra hoàn cảnh gia đình cậu ấy chưa? Sau khi em rơi từ núi Nhạn Mông, cho đến khi được cha em tìm thấy ở cửa bệnh viện, em và Chu Hoài Sinh đã trải qua những gì trong khoảng thời gian dài như vậy? Em nên đi điều tra một chuyến đi, không nên chỉ nghe mỗi lời nói của cậu ấy mà đưa ra quyết định bốc đồng, dù sao cũng có liên quan đến trẻ con."

Lâm Tri Dịch nhìn về phía tầng hai, nơi có đèn sáng.

"Anh cảm thấy em đang phụ thuộc vào cậu ấy, hay nói là, gần gũi với cậu ấy theo bản năng."

"Không thể nào." Lâm Tri Dịch lập tức phản bác.

Lục Cẩn Thừa bước về phía Lâm Tri Dịch một bước, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn lại, Lâm Tri Dịch theo phản xạ lùi lại với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh Cẩn Thừa, anh đang làm gì vậy?"

"Nhìn xem, anh vừa đến gần là em đã phản ứng như vậy, nhưng trước mặt cậu ấy, em lại tỏ ra rất thoải mái, hơn nữa không phải em đã mắc chứng biếng ăn khi còn nhỏ sao? Trong bữa tiệc sinh nhật của cha anh tháng trước, em không ăn một miếng nào, anh còn nhớ rất rõ."

Hơi thở của Lâm Tri Dịch trở nên gấp gáp, cậu cảm thấy như dưới ánh đường này, mọi bí mật của mình đã bị phơi bày.

"Em không thích anh ta, làm sao em có thể thích anh ta được?" Lâm Tri Dịch gần như hét lên.

"Anh không có nói là em thích cậu ấy."

Lâm Tri Dịch vẫn kiêu ngạo, "Tại do có Quyển Quyển, em đã sinh ra Quyển Quyển, còn anh ta là cha của Quyển Quyển, nên đương nhiên là em bị phụ thuộc bởi pheromone của anh ta, cho nên..."

"Cậu ấy là beta. Cậu ấy lấy pheromone ở đâu ra?"

Lâm Tri Dịch sững sờ.

"Anh không nói em thích cậu ấy, anh lo rằng em có tình cảm phức tạp với cậu ấy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến phán đoán của em, em nên hiểu rõ nguyên nhân và kết quả của vấn đề, em hiểu ý anh chứ?"

"Chuyện năm đó đã bị cha em xóa sạch hoàn toàn. Cảnh sát, người trong bệnh viện, trong hai năm qua, em đã thử đủ mọi biện pháp, kể cả ép buộc và xúi giục, nhưng không ai nói cho em biết sự thật."

"Vậy thì hãy bắt đầu từ phía Chu Hoài Sinh, trong thời gian ở bên nhau, em không thể luôn sống ẩn dật, nhất định phải tiếp xúc với mọi người đúng không?"

Lâm Tri Dịch chợt hiểu ra: "Ừ nhỉ, sao em lại không nghĩ ra chứ?"

"Hai ngày nay nhìn em mệt mỏi quá, nhìn xem quầng thâm dưới mắt em kìa, mau nghỉ ngơi thật tốt, chờ em bình phục lại, nhất định có thể giải quyết được sự tình, anh tin tưởng em."

"Cảm ơn anh Cẩn Thừa."

Lục Cẩn Thừa vỗ vỗ vai Lâm Tri Dịch, cười nói: "Anh đã hứa với dì Cố là sẽ bảo vệ em."

"Đều là mấy câu nói khi chơi game hồi còn nhỏ thôi."

"Thời gian trôi nhanh quá, trong mắt anh em vẫn chỉ là một đứa trẻ, hiện tại em đã có con riêng rồi," Lục Cẩn Thừa đi tới cửa xe nói: "Anh đi trước, có cần gì thì nhớ nói cho anh."

"Được rồi, anh đi đường cẩn thận."

Lâm Tri Dịch đứng một mình dưới ngọn đèn đường hồi lâu, mãi đến khi gió lạnh lùa vào cổ áo mới quay về, Chu Hoài Sinh đang thu dọn đồ chơi trên sàn, Lục Cẩn Thừa mua quá nhiều, chiếm hết một phần tư phòng khách, Chu Hoài Sinh đặt đồ chơi trở lại hộp rồi xếp chúng lại gọn gàng theo kích thước, Quyên Quyên ở bên cạnh giúp đỡ.

Quyển Quyển nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Lâm Tri Dịch bước vào, bé kinh ngạc chạy về phía Lâm Tri Dịch, ôm lấy chân Lâm Tri Dịch, ngẩng đầu lên đáng thương nói: "Chú, con tưởng chú về nhà rồi."

Lâm Tri Dịch không muốn xưng 'chú' nữa, cũng không thể thay thế bằng từ gì khác ngay lúc này, cậu chỉ có thể nói: "Chú vẫn chưa tạm biệt Quyển Quyển, sao chú có thể về nhà được?"

Quyển Quyển cười tươi, bé nắm chặt tay Lâm Tri Dịch, không muốn buông ra.

Hôm nay Lâm Tri Dịch mang theo một chiếc máy tính bảng đã lâu không sử dụng từ văn phòng của mình đến. Trong nhà Chu Hoài Sinh không có TV, màn hình điện thoại di động lại quá nhỏ, Lâm Tri Dịch định dùng máy tính bảng để cho Quyển Quyển xem phim hoạt hình.

Cậu ôm Quyển Quyển ngồi ở mép giường, Quyển Quyển bị những bộ phim hoạt hình đầy màu sắc hấp dẫn, cậu chọn một bộ phim hoạt hình mà bé đã xem ở nhà bà Vương. Chu Hoài Sinh thu dọn đồ chơi xong, anh bước vào phòng nói: "Tôi đi giao thêm vài đơn, khoảng chín giờ tôi sẽ quay lại."

Lâm Tri Dịch cau mày, mở điện thoại xem thời tiết, bất mãn nói: "Buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống thấp, nhiệt độ bên ngoài đã âm rồi đấy."

"Không sao đâu. Không mang Quyển Quyển đi cùng, tôi có thể di chuyển nhanh hơn, khi chạy cũng không cảm thấy lạnh."

"Vầy đi, anh thường nhận bao nhiêu đơn vào buổi tối, kiếm được bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cho anh, được không?"

"Không phải vậy," Chu Hoài Sinh nói, tay anh rối bời vuốt ve mép áo của mình, bất lực nói: "Chủ yếu là ở nhà tôi không có việc gì để làm."

Lâm Tri Dịch tức giận đến cúi đầu nói: "Muốn làm gì thì làm."

Chu Hoài Sinh nhìn hai người trên giường, sau đó đóng cửa phòng ngủ rời đi, Lâm Tri Dịch nghe thấy tiếng đóng cửa, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến tủ giày đơn giản ở cửa rồi nhìn vào. Quả nhiên, một đôi đệm đầu gối đã bị đứt dây đai, cậu lao ra ngoài cửa, gọi Chu Hoài Sinh lại, Chu Hoài Sinh đã đến tầng một, nghe thấy tiếng động, anh vội vàng bước tới hỏi: "Sao vậy? "

Lâm Tri Dịch ôm miếng đệm đầu gối đến uy hiếp Chu Hoài Sinh: "Bây giờ, đi mua một đôi bảo vệ đầu gối ngay. Sau khi mua xong, chỉ được đi giao đồ ăn khi đã mang xong xuôi. Khi anh quay về, tôi sẽ kiểm tra chứng từ thanh toán của anh. Chuyển khoản thì phải có bằng chứng giao dịch, mua bằng tiền mặt thì phải có hoá đơn, nếu anh không mua thì tối nay tôi sẽ mang Quyển Quyển đi."

Chu Hoài Sinh hồi lâu không nói một lời, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn Lâm Tri Dịch, đôi mắt chứa đựng nhiều ý muốn nói mà lại không nói. Lâm Tri Dịch hối hận vì đã bày tỏ sự quan tâm trực tiếp như vậy, mím môi, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ không muốn chân của anh có biến chứng gì nặng, mắc công sau này Quyển Quyển sẽ phải chăm sóc lo lắng cho anh."

"Tôi biết rồi, tôi đi mua ngay." Chu Hoài Sinh nhìn Lâm Tri Dịch nói.

Lâm Tri Dịch nghe thấy trong giọng nói của Chu Hoài Sinh có chút vui mừng, cậu nhét miếng đệm đầu gối cũ kỹ vào tay Chu Hoài Sinh, mặt mày nghiêm túc đóng cửa lại.

Đã gần chín giờ, Lâm Tri Dịch tắm rửa xong xuôi, ôm Quyển Quyển, Quyển Quyển ngồi trên giường hỏi: "Sao cha vẫn chưa về ạ?"

"Chắc cha con sẽ về sớm thôi."

Lâm Tri Dịch vừa tắm xong, cậu lau tóc, nhìn thoáng qua tủ nơi có chiếc thảm và chăn mà Chu Hoài Sinh thường sử dụng khi ngủ. Cậu đặt Quyển Quyển xuống, lấy thảm ra rồi trải lên sàn nhà, sau đó đặt chăn lên. Quyển Quyển nằm bò lên chăn hỏi: "Cha có thể ngủ chung giường với chúng ta không?"

"Không được!" Lâm Tri Dịch kinh hãi.

Quyển Quyển có chút buồn, đôi tay nhỏ bé kéo chăn ra, Lâm Tri Dịch giúp bé trải lại chăn, an ủi: "Ý chú là, giường nhỏ, không đủ cho ba người ngủ."

Quyển Quyển vẫn còn buồn bã, chui vào chăn mà không nói gì, Lâm Tri Dịch vỗ nhẹ vào mông Quyển Quyển dưới lớp chăn, "Vậy chú ngủ dưới sàn, cha con ngủ với con, được không?"

Quyển Quyển nhanh chóng bò ra ngoài, ôm lấy Lâm Tri Dịch, lắc đầu nói: "Quyển Quyển muốn ở cùng với chú."

Lâm Tri Dịch hài lòng.

Sau khi Chu Hoài Sinh trở về, trước tiên anh vào phòng tắm tắm rửa, Lâm Tri Dịch nghe thấy tiếng động, cố ý nhấc điện thoại lên, bấm lung tung, tỏ ra mình vẫn chưa ngủ.

Chu Hoài Sinh lặng lẽ đi vào, trước khi lên giường còn nghiêng người đưa giao dịch chuyển khoản trong điện thoại cho Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch liếc nhìn một cái, tỏ vẻ đồng ý.

Trước khi đi ngủ, Lâm Tri Dịch nhớ tới một chuyện khác, Lục Cẩn Thừa bảo cậu tìm ra sự thật từ Chu Hoài Sinh, nhưng Chu Hoài Sinh rất cứng đầu, không chịu nói gì cả, còn có manh mối nào khác không đây?

Phải rồi, những tờ giấy trong hộp sắt.

Lâm Tri Dịch đột nhiên tỉnh ngủ, cậu xuống giường, đi đến phòng khách, mở hộp sắt, đang định lật sang tờ thứ ba thì Chu Hoài Sinh từ phía sau đi tới nắm lấy tay Lâm Tri Dịch.

"Cậu Lâm, quá khứ đã là quá khứ."

Lâm Tri Dịch không hề có chút cảm giác áy náy nào của một kẻ trộm, quay người lại gần Chu Hoài Sinh, hỏi: "Tôi viết mấy cái này à?"

"......Phải."

"Vậy mấy cái tôi viết thì sao tôi không được đọc?" Lâm Tri Dịch khịt mũi, ôm chiếc hộp, "Bây giờ tài sản đã về với chủ, anh không có quyền quản lý."

Cậu kiêu hãnh vác chiếc hộp trở về phòng, đặt chiếc hộp lên bệ cửa sổ rồi tiếp tục ôm Quyển Quyển vào giấc ngủ.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu biết Chu Hoài Sinh sẽ không nhân lúc nửa đêm mà lấy chiếc hộp đi, không có lý do gì cả, cậu chỉ cảm thấy vậy thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play