Nơi này là khu biển công cộng, có người qua lại, có rất nhiều nhà hàng, quán ăn, quán rượu, ven biển về đêm vô cùng náo nhiệt.
Đường Dĩnh vẫn còn chưa đến, Úc Thịnh đi qua trò chuyện với đạo diễn Khánh, có một số chuyện trò quan hệ là điều vô cùng cần thiết.
Các nhân viên của Thịnh Thế Phồn Hoa cũng vô cùng vui vẻ.
Lúc ở thành phố B, Úc Thịnh thỉnh thoảng cũng sẽ tổ chức tụ tập công ty, nhưng khi đó cùng lắm là tan làm cùng đi ăn cơm, sau khi ăn xong thỉnh thoảng đi hát karaoke, cô đều là thanh toán chứ không tham gia.
Giống như hôm nay, Úc Thịnh từ đầu đến cuối đều cùng họ hưởng thụ bữa tối, âm nhạc, bia và gió biển, cơ hội này thật sự là trước giờ chưa từng có.
Tuy Úc Thịnh còn trẻ tuổi, trên người cũng không có khí chất cao ngạo lạnh lùng của bá đạo tổng tài. Nhưng dẫu sao thì cô cũng là tổng tài, là chủ của họ. Thường ngày đối với chủ, dù xem như là thích đùa thì cũng phải thu liễm vài phần.
Nhưng tối nay thì khác, họ không ở thành phố B mà là ở thành phố ven biển nhiệt tình và lãng mạn, Úc Thịnh đã thay bộ đồ công sở, xõa mái tóc dài, cả người trong nhẹ nhõm và thoải mái.
Sự thay đổi tương phản như thế làm nhân viên công ty cảm thấy thoải mái và vui vẻ, có rất nhiều lời thường ngày không dám nói, không dám nói, tối nay hình như cũng không còn bị giới hạn nữa.
Dưới tiếng hát nhanh nhẹ của ca sĩ, họ từ chỗ ngồi trong nhà hàng hải sản chuyển sang chỗ ngồi trên bãi cát ở bên ngoài, trong nhà hàng đương nhiên cũng sẽ có kèm theo quán bar là vì muốn để khách du lịch có thể hưởng thụ kỳ nghỉ dưỡng.
Đồng Phi ngồi ở vị trí giữa nhóm người, sau khi cười nói một trận với mọi người, cậu ta đi đến chỗ một nhân viên nữ quen thân ở Thịnh Thế Phồn Hoa, nói vài câu với đối phương.
Sau đó, người nọ chạy đến bên cạnh Úc Thịnh: “Sếp Úc, chị đừng ngồi ở đây nữa, chơi trò chơi với bọn em đi?”
“Chơi gì thế?”
“Thật hay thách!”
“Trò cũ rích.” Úc Thịnh không dao động.
“Đừng mà, hiếm khi có cơ hội, mọi người đều muốn thấy chị chơi trò chơi!” Nhân viên nữ bắt đầu quấn lấy.
Bên cạnh, đạo diễn Khánh mỉm cười lên tiếng: “Nhân viên công ty cô thật sự rất năng động, đi đi, người trẻ tuổi đừng cứ ngồi mãi, thường ngày làm việc là một chuyện, bây giờ là nghỉ dưỡng, vậy thì nên chơi thật vui! Người già như tôi ngồi ở đây thêm chút nữa, nếu như Tiểu Đường không đến, có thể tôi sẽ quay về nghỉ ngơi.”
Úc Thịnh lại trò chuyện với đạo diễn Khánh thêm một lúc, lúc này mới theo nhân viên nữ kia đi đến chỗ chơi trò chơi với những người khác.
Ở giữa đặt một đĩa lớn trò bằng gỗ, người chơi ngồi vây thành vòng, ở giữ có đặt đĩa xoay, hình như là ông chủ nhà hàng để cho khách chơi trò chơi.
Một người xoay đĩa, mũi tên chỉ đến ai thì đến người đó xoay đĩa chọn ra người thứ hai, sau đó người đầu tiên sẽ bốc thăm quyết định nội dung thật hay thách của người phía sau.
Thật ra trò chơi vốn là như vậy, người sau có thể chọn là nói thật hoặc là thách thức.
Nhưng vì có người đoàn phim, cũng có người của Thịnh Thế Phồn Hoa, còn có diễn viên quần chúng, dù sao cũng không được xem như là người quen nên trực tiếp cắt đi phần nói thật, trực tiếp chơi thách thức.
Đương nhiên, nôi dung trong ống thăm thawcsh thức những hoạt động kia cũng không kết thúc nhanh như vậy, loại hình gì cũng có, trò chơi người trẻ tuổi, chính là phải k.ích thích.
Chỉ là mọi người bàn bạc xong vẫn cho một bậc thang đi xuống, nếu như nội dung thách thức đọc ra, người sau không muốn thực hiện thì uống cạn một ly bia xem như là hình phạt, cũng có thể qua ải.
Người vây quanh chiếc bàn không được xem như là nhiều, ước chừng mười người, đều là người trẻ, dường như cũng quen cách chơi này.
Nhất thời mọi người liên tục vì nội dung thách thức mà thét lên, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng như thoát y chốn đông người thì họ đều phóng khoáng hoàn thành nội dung.
Đương nhiên Úc Thịnh biết loại trò chơi này nhưng cô chưa từng chơi qua, bây giờ ngồi quanh đây nhìn họ cười nói, cảm thấy khá thú vị.
Lúc tưởng chừng cô có thể mãi ngồi xem thì người bên cạnh hưng phấn hét lớn: “Sếp Úc! Sếp Úc!”
“Không phải, Sếp Úc, chị là người bị phạt.” Có người ngồi đó chỉ sợ thiên hạ không loại lên tiếng, chính là người may mắn vừa rồi xoay đĩa.
Úc Thịnh nhìn người nọ một cái, gương mặt không quen lắm, chưa từng gặp qua.
Đối phương bị cô nhìn như thế, dáng vẻ sợ thiên hạ không loạn lập tức thu liễm lại, thậm chí còn có hơi rụt rè, thầm nghĩ chẳng trách còn trẻ đã lợi hại như vậy, khí thế thật sự quá tuyệt.
“Rút đi, rút trúng nội dung nào tôi sẽ thay Sếp Úc hoàn thành thách thức.”
Đồng Phi ngồi cách Úc Thịnh hai ba chỗ bỗng nhiên lên tiếng, cậu ta thấy Úc Thịnh nhìn sang, mỉm cười với cô, “Không sao Sếp Úc, có người tự nguyện cũng được.”
Ý tứ thiên vị bảo vệ quá rõ ràng, những người khác đều không kìm được mà ồ lên.
Dù sao đi nữa, một người là tổng tài, một người là nghệ sĩ mới trẻ tuổi đẹp trai, đặt hai người ở một chỗ đã đủ loại dưỡng mắt mập mờ. Hơn nữa lời này của Đồng Phi lúc này, mọi người không ồ lên mới lạ.
Úc Thịnh vẫn không lên tiếng, thay thì thay đi, có người thay là tốt rồi, cô mới không thèm đi ôm người qua đường nào đó nói lời nhảm nhí hay là đứng trước sân khấu múa điệu nhảy gợi cảm gì đó.
Cô luôn cảm thấy những chuyện này không phù hợp để cô đi làm, hoặc nói là trước giờ chưa từng phù hợp.
Cô thích xem náo nhiệt hơn là bị người ta xem náo nhiệt.
Cô cũng không thích trở thành trung điểm của mọi người, vì dù cô không làm gì thì cô vẫn mãi là người thu hút ánh nhìn của người khác trong nhóm người.
Đồng Phi thấy cô đồng ý, cũng vui vẻ, giục người kia vội rút thăm.
Chiếc thăm được rút ra, trên đó ghi: Hôn cuồng nhiệt một phút với người bạn chọn.
Trong đôi mắt lam biếc xinh đẹp của Đồng Phỉ dường như sáng lên, cậu ta quay đầu nhìn Úc Thịnh, trong mắt trên mặt đều là mong đợi thiết tha.
Úc Thịnh:...?
Mọi người thấy cậu ta nhìn về phía Úc Thịnh đều hiểu cả, nhất thời mọi người đều không lên tiếng, ai nấy đều mang theo căng thẳng và mong chờ nhìn về phía hai người họ.
Thời gian trò chơi, bất kể là làm chuyện quá đáng hơn cũng không ai trách móc.
Đạo lý này dường như là quy tắc vĩnh hằng của trò chơi.
Vậy nên mỗi lần trong trò chơi như thế này đều có thể nhìn thấy mập mờ bị che giấu trong ngày thường, đây chính là nơi thu hút người khác của trò chơi này.
Đồng Phi đứng dậy, sải bước về hướng Úc Thịnh.
“Sếp Úc…” Cậu ta dừng trước mặt cô, gò má hình như có hơi đỏ lên, đôi mắt kia chăm chú nhìn cô, dường như mang theo thâm tình, “Có thể không?”
“Có thể cái gì?” Úc Thịnh không cười cũng không giận, chỉ là hơi động mí mắt, nhìn đối phương.
“Em muốn tìm chị hoàn thành nội dung thách thức.” Đồng Phi chậm rãi lên tiếng.
Mọi người bên cạnh xem kịch hay đều đè nén tiếng thét trong họng.
Quá dũng cảm rồi! Đồng Phi dũng cảm lắm!
Chỉ là cậu ta đẹp trai thế này, hơn nữa vì trò chơi mà được thêm một lớp bộ lọc, có đầy đủ lý do, cơ hội trời cho như thế này, có lẽ Úc Thịnh sẽ không từ chối đâu nhỉ?
Đương nhiên Úc Thịnh biết cậu ta muốn làm gì, cô chỉ muốn cho đối phương một cơ hội sửa miệng mà thôi.
Nhưng xem ra, đối phương không muốn sửa lại, thậm chí vô cùng mong đợi.
“Nếu Úc Thịnh không dám, vậy trò chơi thay thế lần này không tính, chỉ đành uống rượu.” Có người thấy Úc Thịnh không lên tiếng, sợ cô không vui, vội lên tiếng làm hòa.
Lúc này, Úc Thịnh bỗng nhiên phì cười: “Cũng không phải không dám.”
Mọi người:...???
Đồng Phi vô cùng mừng rỡ nhìn cô, nhưng sau đó cô vẫn còn một câu khác.
“Nếu vốn là trò thách thức của tôi, vậy vẫn nên là để tự tôi hoàn thành, tôi cũng không muốn đến cả trò chơi cũng tìm người chơi thay.”
“Ý gì thế?” Mọi người không nhịn được thì thầm, “Ý của Sếp Úc là cô ấy không muốn Đồng Phi hôn cô ấy, cô ấy muốn chủ động hôn Đồng Phi?”
“Tôi cảm thấy cô ấy muốn đổi người!”
“Ai thế? Là tôi sao? Tôi có cơ hội không?”
“Khốn kiếp, nghĩ hay ghê…”
Mấy thanh niên có mặt đều nghĩ rất đẹp.
Mà Úc Thịnh đột nhiên đứng dậy, cô đưa tay về hướng Đồng Phi, trực tiếp đẩy cậu ta ra, sau đó đi nhanh về hướng bãi cát bên kia.
Cô đi rất nhanh, chưa đến mấy bước đã ôm lấy người đến, sau đó ôm lấy cổ anh, phủ môi lên.
Những người chơi trò chơi đều ngây ra, không chỉ vì tướng mạo vô cùng điển trai của người đến mà còn là vì Úc Thịnh thà hôn một người đàn ông xa lạ cũng không hôn thiếu niên lai tây đứng trước mặt cô.
Thu Tự hoàn toàn bị hôn ngây ra, anh chỉ là thử đến đây tìm người, đến điện thoại còn chưa gọi, vì vừa mới đến, còn chưa đến gần nên cô đang ở đâu anh cũng không nhìn thấy.
Nhưng Úc Thịnh lại từ một bên xuất hiện, không nói hai lời đã chạy nhào đến hôn anh.
Mùi hương thanh ngọt quẩn quanh chóp mũi, tuy đột ngột còn ở trước mặt đám đông nhưng Thu Tự vẫn không nỡ đẩy ra.
Cô quá nhiệt tình rồi, càn quét tới lui trong miệng anh, chưa đến mấy giây đã làm anh bị hôn đến hít thở nặng nề.
Nhưng cô không dừng lại, vẫn hôn tiếp, cách một lúc sau mới chậm rãi rời khỏi môi anh, ôm lấy cổ anh cười hỏi: “Xong việc rồi?”
“Ừ.” Thu Tự để ý bên kia có mười mấy ánh mắt rơi lên người họ.
Trong nhóm người, mấy nhân viên trong công ty đang nhìn họ lộ ra nụ cười của dì, mà những người anh không biết đều lộ ra biểu cảm sửng sốt.
Trong nhóm người, còn có một gương mặt lai quen thuộc, đối phương đứng một bên nhìn hai người, không biết vì sao mà ánh mắt cực kỳ u oán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT