Thu Tự đã không nhớ rõ đây là người thứ mấy ở trước mặt anh dám tiếp cận Úc Thịnh.
Trước đây những người kia vẫn còn chút chừng mực, biết lễ nghĩa, chỉ là vờ như tình cờ gặp, khách khí chào hỏi, sau đó đi cùng thang máy hàn huyên đôi câu.
Đương nhiên trong quá trình hàn huyên không tránh khỏi việc tự giới thiệu bản thân, bày tỏ sùng bái với Úc Thịnh, thậm chí còn xin wechat.
Giống như cậu con lai này, không nói hai lời trực tiếp đâm đến thì vẫn là người đầu tiên.
Thật ra Thu Tự là một người công tư phân minh, chức vụ trong công ty của anh là trợ lý đặc biệt, nên đa số tình hình anh sẽ không cố ý ở trước mặt người khác tỏ rõ quan hệ cá nhân với Úc Thịnh vượt qua quan hệ trợ lý đặc biệt.
Trước đây Chung Lộc khiêu chiến thành như vậy, anh cũng chỉ là thể hiện chút rồi dừng lại. huống hồ với những người vờ như vô tình gặp mặt tiếp cận chào hỏi, anh vốn dĩ không thể nào ở trước mặt đối phương tỏ rõ quan hệ với Úc Thịnh.
Nhưng đây không có nghĩa anh nhìn thấy những chuyện này nhưng không có hành động.
“Cẩn thận chút.” Thu Tự một tay chặn đối phương, tay còn lại đã kéo Úc Thịnh ra sau lưng, bảo vệ cô thật kỹ.
Thân hình cao lớn của anh ngăn ở giữa, Úc Thịnh gần như hoàn toàn bị che chắn, đến cả một sợi tóc cũng không lộ ra.
“Thật sự rất xin lỗi.” Đối phương lần nữa xin lỗi, trong giọng nói đều là chân thành, áy náy. Gương mặt xinh đẹp sâu thẳm kia như tượng tạc, còn là một chàng trai rất trẻ.
Thu Tự ừ một tiếng, không lên tiếng nữa, nhưng anh vẫn đứng ở đó, vô hình trung che đi người sau lưng.
Úc Thịnh vừa rồi thật sự bị chàng trai xông đến kia làm sững sờ, đối phương là con lai có tướng mạo thiên về người phương đông, ngũ quan ngoài lập thể sâu hơn chút, cơ bản giống với người phương đông, chỉ có đôi mắt xanh đậm kia.
Đôi mắt ấy thật sự rất đẹp, vừa nhìn vào trông như biển sâu không thấy đáy lại trong vắt sạch sẽ.
Cũng không biết đối phương có phải là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Thịnh Lạc Quang Ảnh hay không, lát nữa cô có thể hỏi thử Nhạc Đống.
Trong lòng Úc Thịnh nghĩ vậy, tầm mắt lại không nhịn được nhìn người đằng trước. Cô có hơi buồn cười, che kỹ như vậy là sợ đối phương tiếp tục dán vào sao?
Thang máy dần dần lên cao, Úc Thịnh đưa ngón tay chọc vào sau lưng tây trang của anh, sau đó dùng hai ngón tay dùng tư thế bước đi đi dọc từ lưng lên bờ vai rộng của anh.
Thu Tự sợ nhột.
Trước đây cô không biết điểm này, vì anh nhịn giỏi, có lần cô quyến rũ anh, trêu đùa anh, vì còn cách một lớp áo nên anh vẫn có thể nhịn được.
Sau đó, sau khi cởi áo ra, anh liền có hơi không nhịn nỗi, sau một lần tránh né bị cô phát hiện, cô mới biết rằng hóa ra anh sợ nhột.
Vành tai sợ, cần cổ sợ, trên hông cũng sợ, đâu đâu đều sợ…
Ngón tay nghịch ngợm cuối cùng bị chàng trai bắt lấy, Thu Tự nghiêng đầu nhìn người sau lưng, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
Thang máy rất nhanh đến tầng Thịnh Lạc Quang Ảnh, chàng trai lai kia mang ba lô, quả nhiên chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi rời đi cậu ta vẫn không quên chào hỏi hai người, vì lúc đi ra cậu ta cố tình dời sang bên cạnh một bước nên Úc Thịnh nhìn sang nhìn thẳng vào đối mắt xanh biếc của cậu ta.
Đối phương thấy cô nhìn mình, nheo mắt lại tặng cô một cái wink.
Cửa thang máy lần nữa đóng lại, Úc Thịnh ngẩng đầu, chàng trai bên cạnh đang nhàn nhạt nhìn mình, giống như đang hỏi, thiếu niên vừa rồi đẹp trai không, wink của đối phương đẹp không?
Úc Thịnh thích nhất là bộ dạng ghen tuông rõ ràng này của anh nhưng lại không nói gì.
“Người kia hình như là nghệ sĩ Thịnh Lạc mới ký hợp đồng, cũng không biết ai có mắt nhìn ký với cậu ta, có gương mặt đó chắc hẳn rất nhanh sẽ nổi tiếng.”
Cô cố ý khen đối phương hai câu, được như ý nguyện nhìn thấy đầu mày của anh khẽ nhíu lại.
“Nhưng mà…”
Ngữ điệu Úc Thịnh thay đổi, giọng nói trở nên mềm mại dịu dàng, cô đưa tay dán vào lồng ngực anh, đẩy anh ra sau mấy bước, cuối cùng để lưng anh dựa vào vách thang máy: “So sánh với A Tự nhà em thì vẫn còn cách xa lắm. Nếu như anh cũng ký hợp đồng debut thì phỏng chừng một đêm sẽ nổi tiếng. Nhưng em không thích như thế, em muốn A Tự mãi mãi đều là người của một mình em thôi…”
Cô nói, trong lúc ánh mắt anh càng lúc càng nhu hòa, đôi chân mang giày cao gót của cô kiễng lên. hôn lên cằm và môi anh.
Anh bị đôi môi mềm mại của cô dán vào, cõi lòng dao động nhưng vẫn nhớ đến đây là trong thang máy, ở góc trên đỉnh đầu của họ còn có camera, nhất cử nhất động trong đây của hai người đều bị ghi lại.
Úc Thịnh hôn hai cái, thấy anh không tập trung, có hơi giận cắn môi dưới của anh.
Anh ôm lấy eo cô, an ủi hôn lên chóp mũi cô giải thích: “Có camera.”
Úc Thịnh không hề để ý: “Không sao, lát nữa anh về công ty xóa đi đoạn đó là được.”
Thu Tự:...
Nhân lúc anh buông lỏng, Úc Thịnh đưa tay ôm lấy cổ anh, chủ động dán lên môi anh, đưa môi mình đến, cuối cùng anh không nhịn được, ôm chặt lấy eo thon của cô, phối hợp cúi đầu.
Tiếng thang máy ting một tiếng vang lên, đã đến tầng lầu của Thịnh Thế Phồn Hoa, nhưng Úc Thịnh còn chưa hôn đủ, ôm chặt gáy anh, khăng khăng muốn đưa lưỡi mình vào trong miệng anh.
Tiểu Thải đang cầm báo biểu tài chính muốn xuống Thịnh Lạc Quang Ảnh đưa tài liệu nghìn vạn lần không ngờ bản thân lại đụng trúng một màn này, cô ấy sững sờ đến mức da đầu tê dài, vội vàng đưa tay che mắt lại không nhịn được từ trong khe hở ngón tay nhìn trộm.
Mẹ ơi! Lại là Sếp Úc nhà họ chủ động!
Đây là dồn vách tường sao?
Không ngờ Sếp Úc lại A như vậy, rõ ràng chiều cao chênh lệnh với trợ lý Thu như vậy nhưng động tác dồn vách tường này trông không hề hàm hồ.
Úc Thịnh dù muốn trêu Thu Tự hơn cũng không thích bên cạnh có khán giả đứng đó mang vẻ mặt hóng hớt.
Cô thấp giọng ho khan một tiếng, nắm tay Thu Tự kéo anh ra khỏi thang máy, lúc đi qua người Tiểu Thải đang che mắt nhìn trộm, cố ý dọa cô ấy: “Đã nhìn thấy cả rồi? Không được phép nói bậy đâu đấy, nói bậy sẽ trừ tiền thưởng của em.”
“Sếp Úc…” Tiểu Thải uất ức.
Úc Thịnh mỉm cười với cô ấy, cùng Thu Tự đi vào công ty.
***
Chàng trai lai tây mắt xanh kia tên là Đồng Phi, tên tiếng Trung vô cùng đặc biệt, nghe nói là cậu ta tự đặt.
Năm nay cậu ta mười chín tuổi, con lai ba dòng Trung - Pháp - Ý, từ rất nhỏ đã định cư ở Trung Quốc nên tiếng Trung rất tốt.
Trước khi ký hợp đồng với Thịnh Lạc Quang Ảnh, cậu ta làm người mẫu cho một công ty ở thành phố H, trước đây từng đến thành phố B quay quảng cáo cho một nền tảng, trùng hợp là lần quay quảng cáo đó là quay cho “Nghê Thường”.
Hôm đó Nhạc Đống cũng có mặt, để ý đến chàng trai này, sau khi hẹn đối phương trò chuyện vài lần, đã đào cậu ta đến Thịnh Lạc.
“Vẫn thật sự là người mà Nhạc Đống đích thân ký à.”
Úc Thịnh nhìn tài liệu trên tay, lên tiếng nói với tổng biên “Nghê Thường” ngồi đối diện, “Chị Thất, em thấy cậu ta khá phù hợp, chị cảm thấy như thế nào?”
Sở Thất cũng nhìn ảnh chụp và video của đối phương trong laptop: “Kinh nghiệm người mẫu cũng khá phong phú, cảm giác ống kính cũng không tồi. Khí chất trước ống kính lúc làm qua người mẫu sẽ tốt hơn chút, hơn nữa cậu ta cao gầy, rất có cảm giác thiếu niên, còn mang theo chút khí chất quý tộc, thật sự rất dưỡng mắt. Chỉ là bây giờ hình như vẫn còn hơi sớm, nhãn hiệu này của em vẫn chưa thấy bóng đâu?”
Thật ra Úc Thịnh là cố ý, cô biết Sở Thất và Hồ Dữu trước đây vì chuyện phong cách mới mà đã cãi nhau hai lần nên lần này nghe bà ta chủ động nhắc đến, thế là thở dài: “Vậy cũng cần bên chị Thất và chị Dữu Dữu giúp đỡ nhiều hơn mới được, sao có thể chỉ dựa vào bản thân em chứ? Em lại không hiểu thời trang, càng không hiểu về thiết kế thời trang…”
Giọng điệu đáng thương này làm Sở Thất có chút không đành lòng, thế là tỏ ý bà ta sẽ cố gắng hơn làm việc ổn thỏa, sẽ nhanh chóng định hình phong cách mới xuống.
Sau khi đưa ra hứa hẹn, bà ta mới nhớ ra đối phương mới là ông chủ, bây giờ bà ta đang làm công cho đối phương đấy!
Tức quá, lại bị đối phương xoay mòng mòng rồi.
Úc Thịnh chống cằm mỉm cười nhìn đối phương, nhưng không lên tiếng nữa.
Tuy cô là chủ, nhưng đối mặt với những nhân vật có năng lực nhưng tính tình kỳ lạ, cô biết lúc tỏ ra yếu đuối thích hợp mới có thể đặt được hiệu quả cao nhất.
Sở Thất lắc đầu.
Một nhãn hiệu thời trang cần phô bày trận thế lớn cần công ty mới toàn lực thúc đẩy.
Nghe nói cô còn đang kế hoạch tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang, ngoài mặt là vì show thời trang năm sau của “Nghê Thường”, nhưng bà ta đoán, có lẽ là Úc Thịnh muốn tìm nhà thiết kế chính cho nhãn hiệu thời trang.
Nhưng bất kể thế nào, chuyện của công ty mới cũng được, cuộc thi thiết kế thời trang hay là dự án kế hoạch có lợi cho “Nghê Thường”. Tất cả những thứ này Sở Thất đều không phản cảm, thậm chí còn có chút mong đợi.
Lúc Úc Thịnh rời đi, Sở Thất đích thân tiễn người ra ngoài.
Ở ngoài bãi đỗ của tòa soạn, một chiếc xe SUV nhãn hiệu khiêm tốn đang chờ.
Người ngồi trên ghế lái nhìn thấy Úc Thịnh bước ra, đẩy cửa xuống xe, đôi chân dài vô cùng nổi bật.
Sở Thất biết người đó, là trợ lý đặc biệt của Úc Thịnh, năng lực công việc giỏi giang, cô đi đến đâu cũng mang theo, trước giờ chưa từng bỏ bê,
Nhưng bà ta bỗng nhớ đến, mấy lần này cùng đối phương họp về công ty mới, chuyện liên quan đến nhãn hiệu mới, cô chưa từng dẫn người vào trong phòng họp.
Sở Thất cảm thấy hơi lạ, nhưng dù sao đây là chuyện của bà chủ, bà ta cũng không hỏi nhiều, thế là mỉm cười dùng mắt tiễn đối phương lên xe, lúc đang chuẩn bị quay về lại phát hiện Úc Thịnh ngồi trên ghế lái ghé lại gần người lái xe, hôn lên gò má của anh.
Một động tác ngắn ngủi, nếu như không phải Sở Thất trùng hợp quay đầu, vốn không thể nhìn thấy được.
Xe đối phương đã lăn bánh rời đi, Sở Thất nhướng mày, luôn cảm thấy Hồ Dữu có thể đã biết.
***
Trong công ty Thịnh Thế Phồn Hoa, nhân viên ngồi trong gian phòng lớn lặng lẽ nhìn bóng người cao gầy bước vào, sau đó đối phương gõ cửa bước vào trong phòng họp, mọi người không nhịn được thì thầm.
“Đây là lần thứ tư trong tuần này cậu ta đến rồi, tân sủng sao, là tân sủng phải không? Vậy có phải trợ lý Thu thất sủng không?”
“Nhỏ thôi, tai của trợ lý Thu rất tốt đấy, cách một vách tường cũng nghe thấy lời tám chuyện của cậu!”
“Nếu tôi là Sếp Úc, tôi cũng khó thoát ải mỹ nhân! Cậu con lai này quá đẹp luôn, đặc biệt là đôi mắt kia, thật sự rất rất đẹp!”
“Đừng nói bừa, Sếp Úc của chúng ta không phải loại người đó, người ta đến đây vì chuyện công việc! Nếu như thật sự có việc gì, còn có thể phóng khoáng đến công ty như vậy để cậu có thể nhìn thấy sao?”
…
Chung Lộc bước ngang qua hành lang phòng lớn, đi qua phòng trà nước, nhìn thấy Thu Tự đứng trước cửa kính yên tĩnh chờ cà phê, trong lòng có chút hận sắt không rèn thành thép.
Một tuần đến bốn lần, dù là vì công việc thì cũng hơi nhiều rồi, huống hồ dưới lầu lại không phải không có ai, một hai lần trước vì công việc nên cùng người đại diện lên đây họp cũng thôi.
Còn hai lần này?
Lại chưa nói đến cần cậu ta đích thân lên đây, lại còn hết lần này đến lần khác chạy qua đây, làm đến rõ ràng như vậy là sợ người khác không biết?
Chuyện mà anh ta và những người khác nhìn thấy, anh ta không tin Thu Tự không nhìn thấy.
Chung Lộc nhớ đến ban đầu lúc mình có mưu đồ nhận được đối đãi bên này của Thu Tự, bỗng nhiên cảm thấy rất không công bằng.
Anh ta đứng đó nhấp hai ngụm nước, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Sao mấy ngày nay anh không có động tĩnh nào vậy?”
Thu Tự đang mở tủ lạnh lấy sữa đổ vào cà phê, nghe thế quay đầu nhìn Chung Lộc một cái, đôi mày dài khẽ nhíu.
“Anh nhìn tôi làm gì, nghe không hiểu? Cả công ty đều biết thằng nhóc kia ý đồ bất chính, anh không đi tuyên bố chủ quyền sao, sao để loại yêu tinh nhỏ này tự nhảy nhót lâu như vậy?”
Nếu đổi lại là anh ta, bạn gái giống như miếng thịt mỗi ngày bị nhiều người nhìn chằm chằm, còn có yêu tinh nhỏ không mọc mắt nhảy trái nhảy phải xoát hảo cảm, anh ta sớm đã tuyên bố chủ quyền rồi.
Còn ở đây pha cà phê gì chứ, đối phương chân trước bước vào, anh ta chân sau đi theo, không chỉ theo sau mà còn thân mật ngồi bên cạnh cô ấy, dùng tư thế thân mật nói với đối phương, cậu nhìn xem miếng “thịt” này sớm đã là hoa đã có chủ rồi!
Không biết có phải vì biểu cảm trên mặt Chung Lộc quá mức sinh động hay không, Thu Tự luôn cảm thấy mình đọc hiểu được những lời phía sau mà anh ta không nói ra.
“Tuyên bố chủ quyền?”
Thu Tự mở tủ lạnh, đổ sữa vào, sau đó dùng thìa khuấy với cà phê, “Cần dựa vào tuyên bố chủ quyền mới có thể duy trì quan hệ, anh không cảm thấy rất đáng buồn sao?”
Chung Lộc:...
Đại gia anh! Anh ta đang nói chuyện giúp anh, anh còn mắng anh ta!?
Đáng buồn? Anh ta đáng buồn ở đâu?
Chung Lộc tức đến không nhịn được: “Anh rõ ràng là nhìn mặt đối xử, tại sao trước đây ở trước mặt tôi lại đủ loại tuyên bố chủ quyền?”
Ánh mắt Thu Tự nhìn anh ta giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Có sao?”
“Đương nhiên có!” Chung Lộc nhịn xuống bất kham, bắt đầu tỉ mỉ kể mấy lần bị nhồi đầy miệng cơm chó.
Anh ta nhắc đến chuyện hai lần mình đưa Úc Thịnh về nhà, đối phương lập tức quay lại phòng làm việc, còn vừa quay lại chính là mười phút.
Rõ ràng là anh ta và Úc Thịnh đi công tác nhưng anh khăng khăng xuất hiện, trò chuyện công việc lại đút bánh kem còn lau môi.
Ba người ở chung một khách sạn, anh ta tốt bụng gọi hai người ra ngoài ăn, kết quả anh sớm đã gọi bữa ăn hai người đưa đến phòng còn không mang cho anh ta…
Lúc Chung Lộc nói chuyện, Thu Tự cũng chưa đi, chỉ đứng đó yên tĩnh lắng nghe.
Có lẽ vì hơi nóng nên anh uống một ngụm cà phê lại đặt xuống, đưa tay gỡ cúc tay áo, xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay thon dài hữu lực, kết hợp với gương mặt điển trai, đẹp trai quá mức.
Chung Lộc bị gương mặt đẹp trai này làm bỗng nhiên không muốn nói nữa, cảm thấy rất vô nghĩa, rốt cuộc chuyện này cũng không liên quan gì đến anh ta, anh ta chỉ đơn thuần là bất bình mà thôi.
“Nói xong rồi?”
Thu Tự nhìn anh ta một cái, cầm hai ly cà phê chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại quay đầu nhìn Chung Lộc, “Còn nữa, anh hiểu lầm rồi, trước đây tôi chưa từng cố ý ở trước mặt anh tuyên bố chủ quyền, nếu như anh có cảm giác này, chỉ có thể nói trái tim anh quá mỏng manh.”
Chung Lộc:...
Sau đó Thu Tự gõ cửa bước vào trong phòng họp, anh đặt một ly cà phê đến trước mặt Úc Thịnh, bản thân cầm ly còn lại ngồi vào vị trí của anh, cũng không cố ý chọn chỗ gần chỗ cô nhất.
Trong phòng họp ngoài Úc Thịnh và Đồng Phi, còn có người của bộ phận tuyên truyền dưới lầu.
Thật ra Úc Thịnh chỉ đơn giản là lười, cuộc họp như thế này, cô đều đích thân đến Thịnh Lạc Quang Ảnh họp, mà mỗi lần như thế đều cần ở cả ngày, nên tập trung mấy cuộc họp, mấy công việc cùng nhau giải quyết một lần.
Nhưng bây giờ hai công ty ở lầu trên lầu dưới, bên Thịnh Lạc có công việc, cô trực tiếp bảo đối phương lên đây, đỡ cô chạy đi chạy lại.
Vậy nên bất kể Đồng Phi tìm cớ tham gia cuộc họp, ở bên này của Úc Thịnh, cô thật sự chỉ là đang làm việc, lúc làm việc, trước giờ cô đều nghiêm túc, vốn không để ý đến chuyện ngoài phạm vi công việc.
Vậy nên, dù Đồng Phi đã vào mười mấy phút, lên tiếng mấy lần, dùng gương mặt kia và đôi mắt lam xinh đẹp để thu hút ánh nhìn của mấy người bộ phận tuyên truyền nhìn về phía cậu ta nhưng Úc Thịnh vẫn không có cảm giác gì, chỉ tập trung công việc, biểu cảm nhiều hơn cũng không.
Mà bộ phận tuyên truyền phát hiện ra, Úc Thịnh hoàn toàn tập trung vào công việc, sau khi Thu Tự bước vào thì lại có chút thay đổi.
Vị trợ lý Thu ở Thịnh Thế Phồn Hoa vô cùng nổi tiếng, theo tình báo nhỏ thì tuy vị trí của anh ấy là trợ lý đặc biệt nhưng thực tế, quyền lực của anh trong công ty chỉ dưới Úc Thịnh.
Từ lúc anh vào trong, đưa cà phê rồi ngồi xuống, chẳng qua chỉ tầm mười giây, trong quá trình đó anh không lên tiếng, cụp mắt, dường như không muốn quấy rầy đến công việc của họ.
Dù anh im lặng khiêm tốn nhưng nhất cử nhất động đều vô tình thu hút ánh nhìn của người khác.
Không biết là vì sau khi áo sơ mi của anh sơ vin vào quần tây lộ ra đường hông hẹp hay là vì sau khi xắn tay áo lộ ra một đoạn cánh tay, hoặc là lúc anh sải bước lộ ra đôi chân dài quá mức, cũng có thể là xương quai xanh trắng ngần trên cổ áo anh, hoặc là lúc anh cụp mắt có thể nhìn thấy hàng mi quyến rũ như cách bướm…
Tóm lại, cả người anh mang theo hơi thở hormone lạnh lùng, khiêm tốn lại mê người.
Thành thục và thanh lạnh, đẹp trai đến mức không thể dời mắt.
Lúc mấy người của bộ phận tuyên truyền phản ứng lại mới phát hiện ra bản thân đã nhìn đối phương hơi lâu, bọn họ sợ Úc Thịnh nổi giận, quay đầu phát hiện Sếp Úc vốn đang tập trung công việc cũng đã nghỉ ngơi một chút.
Cô vừa uống cà phê, ánh mắt không dấu vết rơi trên người Thu Tự, đánh giá từ trên xuống dưới, từ hàng mi đến cánh môi, từ xương quai xanh đến đầu ngón tay, quét qua một lượt, càng tùy ý hơn bọn họ nhiều…
Hôm nay lúc kết thúc cuộc họp, Sếp Úc lên tiếng, bảo một mình trợ lý Thu ở lại.
Người trong bộ phận tuyên truyền lúc ra ngoài còn đưa tay giúp Sếp Úc đóng cửa phòng họp, Đồng Phi quay đầu nhìn chàng trai bị gọi ở lại một mình, thậm chí khẽ hừ thấp một tiếng, đáy mắt xuất hiện ý chí ắt phải có được.
Cách một lớp cửa, Úc Thịnh ngồi trên bàn lại việc, đưa tay kéo chàng trai trước mặt về hướng mình, đặt hai tay anh lên hai bên cơ thể mình, sau đó dùng mũi nhọn của giày cao gót ngoắc về hướng mình.
Anh bước lên trước hai bước, cô bị giam vào giữa cánh tay anh, mà anh cũng đồng thời bị cô giam lại.
“Sao thế?” Anh cúi đầu nhìn cô.
Úc Thịnh kéo cổ áo anh, kéo đầu anh hạ thấp, lộ ra nụ cười xấu xa: “Thì bỗng nhiên nhớ ra, chưa từng hôn anh ở trong này.”
Lần này, không cần cô chủ động, môi anh đã phủ lấy môi cô khi cô dứt lời.
Hơi thở nặng nề phủ lên môi cô, anh chủ động lạ thường, đôi môi cọ lên môi cô, sau đó xâm nhập sâu vào trong khoang miệng.
Úc Thịnh bị hôn đến khí huyết nóng lên, cô ôm chặt cổ anh, nóng bỏng đáp trả,
Tổng tài vốn chỉ muốn trêu ghẹo trợ lý nhà mình một chút trực tiếp bị hôn đến thở hổn hển, anh giữ eo cô, rũ mắt nhìn người trong lòng, đôi môi mềm mại rơi lên mi tâm cô: “Hôm nay sau khi tan làm, anh có một nơi muốn đưa em đến.”
“Nơi nào?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Nếu đổi lại là thường ngày, cô nhất định sẽ truy hỏi đến cùng, không hỏi rõ sẽ không chịu rời đi.
Nhưng bây giờ cô bị anh hôn đến não thiếu oxi, cũng đành theo anh.
Đợi đến ngày mai lúc đi làm, nhân viên tinh mắt phát hiện trên cổ Sếp Úc bọn họ đeo dây chuyền kim cương dát vàng mới ra của nhà C.
Dây chuyền và mặt dây chuyền này là kiểu dáng tình nhân, kiểu nam và kiểu nữ vốn được khảm cùng nhau, hơn nữa mỗi sợi có đường khảm góc độ riêng biệt, dù tách ra cũng không thể ghép đôi với mặt dây chuyền khác.
Người độc thân có thể đeo cả mặt dây chuyền khảm cùng nhau, đợi đến khi nửa kia xuất hiện, nếu có nhu cầu có thể tách thành hai mặt dây chuyền, mỗi người đeo một nửa.
Cũng vì thiết kế đặc biệt này nên loại dây chuyền này có giá trị đắt đỏ, dẫu sao thì góc độ khảm của từng sợi đều khác nhau, là duy nhất.
Mà nay trên cổ Úc Thịnh đeo mặt dây chuyền chỉ có một nửa, vậy còn một nửa kia đâu?
Mọi người vô thức nhìn sang trợ lý Thu, quả nhiên, ở giữa xương quai xanh trắng ngần của chàng trai cũng đang đeo một nửa mặt dây chuyền giống hệt của Úc Thịnh.
Dây chuyền tình nhân nổi bật như thế này, có một số chuyện không cần nói gì, đã lặng lẽ tuyên bố thiên hạ.
Hôm nay có người nhìn thấy Chung Lộc cầm ly trong phòng trà nước không ngừng cảm thán, nhưng đang tự thì thầm gì đó, “lại lừa đảo”, “tự hổ thẹn không bằng”, “trái tim mỏng manh em gái anh”,...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT