Trên màn hình máy tính là một tấm ảnh từ trên cao chụp xuống, có lẽ là chụp lại từ trong camera giám sát nào đó.

Cô gái trong ảnh rất trẻ, mặc một bộ đồ thể thao đen, đội mũ lưỡi trai, chiếc mũ che đi nửa gương mặt của cô ta nhưng vì động tác quay đầu mà lộ ra gương mặt của cô ta dưới camera giám sát, mắt phượng môi mỏng, một gương mặt rất lạnh lùng.

“Là cô ta!” Úc Quý Đông nhận ra đối phương, lập tức nổi giận lôi đình.

“Ông Úc, nếu như ông biết tên của cô ta, vui lòng nói với chúng tôi, có thể sẽ tiết kiệm thời gian điều tra của chúng tôi.”

Úc Quý Đông ôm ngực, ôm ngực bình phục một lúc mới lên tiếng: “Cô ta tên là Tần Nghệ Nùng, là… chị gái của vợ tôi.”

Ông ta thấy đối phương dùng ánh mắt khác lạ nhìn mình, trong lòng không vui: “Không phải mẹ của chúng, là vợ tôi mới cưới. Cô ấy… có chút mâu thuẫn với tôi, trước đó có một lần chị cô ấy đến thăm cô ấy, sau đó hai người cùng nhau rời đi, tôi mãi không liên lạc được với họ.”

Chuyện bí mật của nhà người ta, các hình cảnh không có hứng thú nghe ngóng nhưng vì đề cập đến họ hàng mới, quan hệ nhân vật trong đây nhất định cần biết rõ. Nên hai hình cảnh lần nữa đưa Úc Quý Đông đến bàn ăn lại bắt đầu hỏi chuyện.

Úc Thịnh nhìn gương mặt của cô gái trẻ tuổi trên máy tính, chợt nhíu mày.

“Sao thế?” Thu Tự để ý sự khác thường của cô.

“Em từng gặp người này.” Cô vừa lên tiếng, hình cảnh bên cạnh lập tức nhìn về phía cô. Úc Thịnh nhìn Thu Tự: “Cô ta chính là một trong những người trước đây bắt cóc em trên trạm dừng chân cao tốc.”

Cuối cùng cô cũng nhớ ra cái tên Tần Nghệ Nùng mà trước đó Úc Hữu Phong từng nhắc đến, tại sao cô cảm thấy quen thuộc, đó là vì hai kẻ bắt cóc khác bị sa lưới từng gọi đối phương là “chị Nùng”.

Xa hơn chút, là trước lúc Tần Nghệ Tâm và Úc Quý Đông kết hôn, cô từng ở đối diện đường của tiệm váy cưới nhìn thấy bóng lưng gầy quen mắt, hẳn cũng là cô ta.

Nếu như là cô ta bắt cóc Úc Hữu Phong, nói không chừng giờ đây hai đồng bọn đang ngồi trong ngục kia sẽ biết được gì đó.

Năng lực hành động của hình cảnh rất nhanh, sau khi lần nữa hỏi chuyện mấy người giúp việc nhà họ Úc và Úc Quý Đông, rất nhanh từ đó tra ra dây dưa của hai chị em Tần Nghệ Tâm, Tần Nghệ Nùng với nhà họ Úc.

Tần Nghệ Tâm đội mũ xanh cho Úc Quý Đông, đứa con trong bụng hiện vẫn không biết là của ai; Tần Nghệ Tâm sau khi kết hôn mâu thuẫn không dứt với Úc Quý Đông, lại bị giam lỏng trong nhà họ Úc, nên Tần Nghệ Nùng nghĩ cách đưa cô ta ra ngoài.

Tối hôm trước sau khi Úc Hữu Phong cãi nhau với Úc Quý Đông bỏ nhà ra đi, chạy đến quán bar uống rượu, ở quầy bar vô tình nhìn thấy Tần Nghệ Nùng, cậu ta theo đối phương rời đi, lần cuối cùng xuất hiện trong camera giờ đây, cậu ta đã đuổi theo Tần Nghệ Nùng hơn nữa còn nói chuyện với cô ta, hình như xảy ra tranh chấp và mâu thuẫn tay chân.

Tối qua Úc Quý Đông nhận được cuộc gọi báo Úc Hữu Phong bị bắt cóc, nhưng bị ông ta cho rằng Úc Hữu Phong tự biên tự diễn, sau đó Úc Thịnh cũng nhận được cuộc gọi như vậy nhưng vì cô để chế độ im lặng không nghe máy.

Sau đó, sáng nay Úc Thịnh nhận được cuộc gọi và video của bọn bắt cóc, xác định Úc Hữu Phong đã mất tích hai ngày, sau đó cô báo cảnh sát.

Trong chuyện này, ngoài hai chị em Tần Nghệ Tâm, Tần Nghệ Nùng còn có người thứ ba, người đó chính là bạn trai trước khi cưới của Tần Nghệ Tâm, cũng cực kỳ có khả năng là ba của đứa nhỏ trong bụng cô ta.

Hình cảnh chia đội thành mấy đường, mấy người đi đến trường đại học trước đây của Tần Nghệ Tâm tìm bạn trai của cô ta; mấy người đến ngục giam tìm đồng bọn của Tần Nghệ Nùng từng bắt cóc Úc Thịnh; những người còn lại ở lại nhà họ Úc, đợi cuộc gọi bất kỳ lúc nào của bọn bắt cóc gọi đến.

Nhưng tình hình điều tra tiếp theo không thuận lợi như vậy, bạn trai của Tần Nghệ Tâm không có ở trong trường, đồng bọn Tần Nghệ Nùng cung cấp ngôi nhà cấp bốn sớm đã không còn ai ở.

Tầm bốn giờ chiều hôm đó, Úc Quý Đông lần nữa nhận được cuộc gọi của bọn bắt cóc, đối phương rất kích động, thu về thời hạn hai mươi bốn giờ ban đầu, yêu cầu ông ta lập tức trả tiền chuộc, chuyển riêng biệt vào tài khoản ngân hàng của Úc Hữu Phong và một tấm thẻ ngân hàng khác mà bọn họ cung cấp, tiền chuộc cũng từ ba mươi triệu hạ xuống còn tám triệu, nếu như trong một giờ không chuyển tiền thì sẽ lập tức trừ khử con tin.

Úc Quý Đông vừa sốt ruột và giận, lửa giận lên cao ba trượng, trách phía cảnh sát làm việc bất lợi, đánh rắn động cỏ.

Bên phía cảnh sát không thèm để ý đến cơn giận của úc Quý Đông, từ giây phút ông ta nghe máy họ đã bắt đầu làm việc, đồng thời ra hiệu bảo Úc Quý Đông kéo dài cuộc gọi, sau khi kết thúc cuộc gọi, các hình cảnh ở lại trong biệt thự cũng lập tức rời đi chỉ để lại một người điều độ.

Lần này, đối phương gọi đến dưới toàn bộ kiểm soát, cũng đồng nghĩa với việc tự bại lộ bản thân.

Lực lượng mấy bên hành động chớp nhoáng, thế là sau hơn một giờ đồng hồ, trong một ngôi nhà cấp bốn cũ rách ở lưng núi ngoại ô thành phố B, họ đã bắt giữ nghi phạm Tần Nghệ Tâm và bạn trai của cô ta.

Trong một căn phòng khác của ngôi nhà, là nơi họ giam giữ Úc Hữu Phong, địa điểm Úc Hữu Phong bị trói bị đấm đá trong video cũng là nơi này, trên đất còn có cơm hộp ăn thừa tán loạn và mấy sợi dây thừng bị đứt, trên dây còn có vết máu.

Dẫu hai người Tần Nghệ Tâm có kêu oan, với những chứng cứ xác thực này, hai người họ lập tức bị còng tay đưa đi.

Sau đó bên phía cảnh sát lục tìm xung quanh, nhưng không tìm thấy Úc Hữu Phong và một nghi phạm khác Tần Nghệ Nùng.

Vị trí ngôi nhà này hẻo lánh, ra vào chỉ có một con đường, xung quanh cũng không có hộ dân nào khác.

Sau đó theo lời khai của Tần Nghệ Tâm, thật ra trước lúc họ gọi điện giục tiền chuộc, Tần Nghệ Nùng và Úc Hữu Phong đều đã mất tích, họ nghi ngờ Tần Nghệ Nùng muốn độc chiếm tiền chuộc mới hoảng loạn gọi điện yêu cầu giao nộp trước tiền chuộc mới làm cho cảnh sát thuận lợi dựa theo manh mối tìm được bọn họ.

Bọn bắt cóc bị bắt, Úc Hữu Phong lại mất tích, Úc Quý Đông ở trong biệt thự nổi giận bắt đồ đập đồ đạc, chỉ trích Úc Thịnh dẫn đến chuyện bắt cóc lần này.

“Tần Nghệ Nùng kia là nhắm về hướng mày! Nếu không sao lần đầu lại bắt cóc mày, lần thứ hai lại bắt cóc Hữu Phong! Nếu như em mày xảy ra chuyện gì, mày cũng đừng hòng sống tốt!”

Úc Thịnh vốn đang lo lắng cho Úc Hữu Phong, nghe thấy lời này của ông ta, cô trực tiếp đưa tay đập vỡ đồ cổ mà ông ta yêu thích nhất: “Ông nói tiếp đi, nói thêm một câu tôi đập thêm một cái. Mỗi lần nổi nóng chỉ đập thứ không có giá trị, đập ly thủy tinh có ý nghĩa gì, muốn đập thì đập đồ cổ này! Đập đi đồ cổ đáng giá nhất, ông yêu thích nhất, mới có thể thể hiện cơn giận giờ đây trong lòng ông.”

Úc Thịnh nói xong, lại đưa tay đập một món đồ cổ có giá trị liên thành khác.

Úc Quý Đông muốn bước lên nhưng lại bị Thu Tự ngăn lại, giận đến mức ông ta chỉ đành phí sức quát mắng: “Mày điên rồi à! Cái vừa rồi tốn của tao tám trăm nghìn đấy!”

“Vợ ông cưới cắm sừng ông, vợ ông cưới bắt cóc con trai ông, chị vợ của ông dẫn con trai ông đi, có liên quan gì đến tôi chứ! Úc Quý Đông, nếu như không phải ông thấy sắc nổi lòng tham, khăng khăng muốn cưới một cô vợ có thể làm con gái ông thì hôm nay sẽ đến nước này sao? Ông cũng không tự đi soi gương, với dáng vẻ vừa già vừa phát tướng vừa lăng nhăng như ông, cô gái xinh đẹp còn nhỏ hơn cả tôi sao có thể thật lòng thật dạ yêu ông?

Cô ta muốn gì ở ông? Tham luyến ông ở bên ngoài có một đống bà ba, bà tư, bà năm? Tham luyến cái bụng bia và quả đầu hói của ông à? Ngày kết hôn ầm ĩ xấu hổ cũng thôi, ông là một người làm ăn mà không hiểu cái gì là ngưng tổn thất kịp thời sao? Không đi làm xét nghiệm ADN lại còn giam lỏng người ta trong nhà! Ông cho rằng ai cũng để mặc ông nắn? Đạo lý con thỏ giận dữ cũng biết cắn người, chó cùng rứt giậu mà ông cũng không hiểu?

Úc Quý Đông, ông không cảm thấy ông rất thất bại sao? Bây giờ con trai ông tung tích không rõ, ông lại chỉ biết ở đây vô năng quát mắng tôi, phát tiết cơn giận vô năng của ông, che giấu nội tâm bất lực của ông, nhưng lại đến cả một món đồ đáng giá cũng không nỡ đập.”

Úc Thịnh nói rồi, ngón tay lần nữa buông bỏng, tiếng đồ cổ đáp đất vỡ vụn vang lên.

“Nghịch nữ! Nghịch nữ mày!” Úc Quý Đông ôm ngực, không biết là đau lòng hay là lại bệnh tim tái phát.

Úc Thịnh không thèm để ý đến ông ta nữa, cô đi đến một bên nói chuyện với cảnh sát trẻ ở lại biệt thự đang há hốc.

Hai kẻ bắt cóc hiềm nghi đã sa lưới, người còn lại đang bị truy nã, cô cũng không cần tiếp tục ở đây nữa. Cô đưa số di động của mình cho cảnh sát, nhờ đối phương nếu có tin lập tức thông báo cho mình, sau đó dẫn Thu Tự rời khỏi biệt thự nhà họ Úc.

Một ngày dài đằng đẵng cũng kết thúc, chào đón màn đêm buông xuống, đây không phải là nhà cô, cô sẽ quay về nhà mình, đợi kết quả tìm người.

Chiếc xe SUV màu đen dừng dưới lầu chung cư, Thu Tự xuống xe mở cửa cho cô, cô ngồi vào trong xe, ngẩn người nhìn đèn đường cách đó không xa và băng ghế dài dưới ngọn đèn.

Lúc mùa đông, chàng trai thanh tú hơi gầy đã mấy lần ngồi đây chờ cô về, có lúc mang theo gương mặt ai oán bất mãn bước lên, có lúc sẽ mỉm cười làm nũng với cô/

Nếu như hôm nào cô đồng ý để cậu ta ở lại căn hộ của cô ăn cơm, cậu ta sẽ vui vẻ thật lâu.

Cô vẫn còn nhớ lần cuối cùng gặp cậu ta, trước lúc cậu ta rời đi cô đã hất cậu ta cả mặt nước cam ép, cô nói với cậu ta, một nửa quan hệ huyết thống kia của bọn họ không hề có ý người gì.

Đến thành phố B bao năm nay, hồi ức liên quan đến Úc Hữu Phong đều không quá tươi đẹp. Phần lớn thời gian luôn là cậu ta tính tình kì lạ, đến cả lúc cười đáy mắt cũng mang theo châm chọc.

Cô cũng không chỉ một lần vì cậu ta mà bị Úc Quý Đông trách mắng, trừng phạt.

Cô luôn cho rằng cậu ta là người hạnh phúc, từ lúc chào đời đã có một gia đình hoàn chỉnh, tuy rằng sau đó mẹ cậu ta tai nạn xe qua đời nhưng ít nhất ba cậu ta vẫn luôn ở cạnh.

Về sau cô mới hiểu, thật ra cậu ta cũng giống như cô, vẫn luôn quạnh quẽ cô đơn nên mới hết lần này đến lần khác dùng đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của cô.

Có xấu, có tốt, dẫu cô mắng cậu ta, chán ghét cậu ta, đối với cậu ta mà nói vẫn tốt hơn là hoàn toàn làm lơ.

“Sếp Úc.” Giọng Thu Tự vang lên bên tai cô.

Úc Thịnh hồi thần, cô khoác chặt áo khoác nỉ mỏng tây trang, bước xuống xe.

“Anh cùng em lên trên.” Anh níu lấy cánh tay cô.

“Không cần đâu.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười nhẹ, “Anh cũng mệt cả ngày rồi, sớm chút về nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi, cô tự bước vào tòa chung cư cao ốc.

***

Úc Thịnh rất mệt nhưng lại hoàn toàn không buồn ngủ.

Cô ngồi trên thảm nhung dài màu trắng bên cạnh cửa sổ sát đất một lúc, vừa ngắm nhìn cảnh đêm thành phố bên ngoài ô kính, vừa dùng tay ma sát di động, rất lâu sau cô mới nhớ ra mình vẫn còn mặc đồ bên ngoài chưa thay.

Cô thở ra một hơi, đứng dậy bước lên lầu, vào phòng lấy đồ ở nhà sạch sẽ chuẩn bị tắm rửa.

Bấy giờ Thu Tự gọi điện đến, cô vừa nghe máy vừa mở vòi nước bên cạnh.

“Sao thế A Tự, anh đến nhà rồi à?”

“Đến rồi.” Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, giọng anh cũng đặc biệt dịu dàng, “Vừa rồi cơm tối em không ăn được bao nhiêu, nếu như đói thì trong ngăn đông có bánh chẻo đã gói sẵn, một túi vừa đủ khẩu phần mà em có thể ăn hết.”

“Không sao, em không đói, tối nay phía cảnh sát có thể gọi đến bất kỳ lúc nào nên em định sẽ ngủ trước một lúc.”

Cô nói rồi dùng chân thử độ ấm của nước, sau đó phát hiện dầu gội đã dùng hết, lại kiễng chân đưa tay lấy trên tủ treo.

“Được, vậy em sớm nghỉ ngơi chút…” Lời của Thu Tự bị tiếng thốt khe khẽ bên kia cắt ngang, sau tiếng tốt khẽ là tiếng lộp bộp, sau đó là một tiếng cạch, cuộc gọi bị ngắt.

Anh alo hai tiếng, cũng không chờ nữa mà trực tiếp xoay người bước ra cổng căn hộ mình.

Anh không nhấn thang máy mà trực tiếp dùng thang bộ, khoảng cách hai tầng lầu với anh mà nói chẳng qua là chớp nhoáng đã đến.

Đương nhiên anh biết mật mã căn hộ của Úc Thịnh, đèn tầng một mở sáng trưng nhưng không có ai, anh trở tay đóng cửa, nhíu mày nhìn về phía trên lầu.

“Sếp Úc?”

Anh chân dài, một bước bước hai bậc, rất nhanh đã lên đến lầu trên, khu vực làm việc cũng không có ai, cửa ở phòng sau mở toang, ánh đèn vàng hơi tối, anh bước nhanh vào trong phòng, vì cửa phòng tắm trong phòng đã mở cửa bên trái, cho đến khi anh bước vào trong phòng mới phát hiện ra cửa phòng tắm cũng mở toang.

Trên sàn gạch nhám màu xám khói của phòng tắm, Úc Thịnh đang nghiêng người vừa ngồi vịn lấy thành thùng gỗ, đưa tay khuấy gì đó.

Nước vẫn đang mở, từ vòi sen chảy xuống, hơi nóng tản ra khắp phòng.

Giây phút Thu Tự nâng mắt, anh giật mình nghiêng đầu tránh đi.

Dẫu trong đây mờ mờ hơi nước, cũng che đi không ít làn da trắng ngần mềm mại, gần như trắng đến phát sáng.

Thu Tự sợ mình né tránh không đủ, cả người hoàn toàn quay lưng ngược về phía cô, còn nhắm mắt. Chỉ có một ánh nhìn công kích đó, dường như có một chiếc ô tô chạy đến làm cảm người anh bị đụng đến choáng váng.

Thu siết chặt ngón tay, bên tai dường như nghe thấy tiếng máu đang chảy ngược: “Sếp Úc… Em không sao chứ?”

Trong phòng tắm vì có tiếng nước nên hơi ồn, Úc Thịnh bị ngã không nhẹ, mà điều làm cô càng cạn lời hơn chính là di động của mình lần nữa gặp nạn, lại rơi xuống nước.

Giờ đây cô thật sự có chút phục bản thân dự đoán như thần, đã bảo Đường Thần trong lúc sửa di động lại mua cho cô một cái mới, bây giờ chỉ cần vớt ra thay sim thì tạm thời có thể dùng được.

Đầu gối cô bị đau, nhất thời không bò dậy nổi, tay vừa vớt được điện thoại, nhất thời dường như truyền đến giọng của Thu Tự.

Úc Thịnh:...?

Đây là chuyện vô cùng vi diệu, di động của cô đã rớt xuống nước, nhưng vẫn có thể tiếp tục gọi điện?

Rất nhanh Úc Thịnh phát hiện, giọng của Thu Tự không phải truyền từ di động mà là từ sau lưng cô.

Cô chậm rãi quay đầu, phát hiện không phải là ảo giác của mình, chàng trai hai phút trước còn đang gọi điện nói với cô rằng mình đã về nhà, giờ đây đã đứng trong phòng nhà cô.

Những thứ nên nhìn, không nên nhìn, hiển nhiên anh đều đã nhìn thấy, nếu không bây giờ anh cũng sẽ không quay lưng lại với mình, tai và cổ anh cũng sẽ không đỏ thành như vậy.

Úc Thịnh cúi đầu nhìn bản thân trần tr.ụi, lặng lẽ đưa tay túm lấy một bên áo choàng ngủ.

Gần đây cô thật sự quá có duyên với trống trải trần tr.ụi…

Thính lực của Thu Tự trước giờ đều rất tốt, đặc biệt là sau khi Úc Thịnh đưa tay tắt vòi nước, tiếng quần áo sột soạt khe khẽ, tiếng cô chống vào thành thùng gỗ dùng sức bò dậy, còn có lúc cô vì đau mà phát ra tiếng kêu thấp… Tất cả mọi thứ đều tự động chui vào trong tai anh, làm vành tai vốn đã nóng bừng giờ lại như bị lửa thiêu đốt.

Sau đó, anh nghe thấy cô khẽ gọi anh: “A Tự, anh vào đi.”

Anh xoay người, cụp mắt nhìn mặt đất dưới chân, đi từ sàn gỗ trong phòng đến sàn gạch nhám màu xám khói, chưa từng ngẩng đầu.

Úc Thịnh ngồi trên thành bên thùng gỗ, bất đắc dõ: “A Tự, em đã mặc đồ rồi.”

Ít nhất, cũng đã quấn người đàng hoàng rồi.

Anh nhìn áo choàng rũ xuống dưới chân cô, đồng thời cũng nhìn thấy vết thương rách da trên đầu gối cô, còn mang theo một mảng bầm tím lớn.

“Sao lại ngã thành như vậy?” Anh đau lòng không thôi, ngồi xổm trước mặt cô, nắm lấy cổ chân thon nhỏ, gác chân cô lên đầu gối mình, cẩn thận kiểm tra vết thương.

“Nhẹ chút, A Tự.” Giọng cô mềm mại từ bên trên truyền đến, “Chân cũng bị trật rồi, đau lắm.”

“Em chờ chút, anh đi lấy hộp thuốc.” Thu Tự nhanh chóng xuống lầu, lấy hộp thuốc trong tủ, lại nhanh chóng quay lại, lần nữa ngồi xổm trước mặt cô, bắt đầu xử lý vết thương trên gối cô.

Úc Thịnh nhìn vẻ mặt chuyên chú kiểm tra vết thương cô của anh, không nhịn được nói: “Anh nói đi, vừa rồi đều đã nhìn thấy hết rồi phải không?”

Động tác khử trùng của Thu Tự chợt khựng lại, bông tăm trong tay xuýt rơi xuống đất.

Anh nhìn bắp chân trắng ngần nhỏ nhắn đang gác trên gối mình, hít thở nặng nề dần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play