Ngày đầu tiên đi thực tập của Hạ Thụy khá thuận lợi, đàn anh cậu quen biết kia tuy không làm cùng bộ phận, cũng chẳng giúp được gì nhiều nhưng được cái là mấy anh chị đồng nghiệp khá thân thiện.
Ngày đầu tiên đi làm như vậy là ok rồi!
Nửa buổi đi học, nửa buổi đi làm, cộng với bài tập trên lớp cũng nhiều, nhiều khi Phùng Duệ Hiên muốn lái xe qua thăm Hạ Thụy cũng chưa chắc đã gặp được cậu, toàn phải đợi đến cuối tuần mới có thể gặp được nhau.
Đương nhiên là Hạ Thụy cũng biết mình bận rộn thì sẽ để Phùng Duệ Hiên phải chịu thiệt thòi, vậy nên lúc nào cậu sắp xếp được thời gian, nếu như ở trường thì sẽ video call với anh, về nhà thì sẽ ở với anh cả ngày.
"Dạo này nhà hàng không nhiều việc như trước, nhưng em thì lại bận rộn quá!"
Hạ Thụy gối đầu lên chân Phùng Duệ Hiên, nghe ra được ý giận dỗi của anh, cậu bèn đưa tay lên sờ sờ mặt anh.
"Thôi mà, em cũng đâu có muốn bận rộn như vậy đâu.

Với lại, ai còn trẻ mà chẳng phải trải qua những lúc vất vả như thế."
Phùng Duệ Hiên: "Ý em là chê anh già chứ gì?"
"Em nào có, em chỉ đang nói đến những người tầm tuổi như em mà."
Phùng Duệ Hiên nhéo nhéo chóp mũi cậu: "Nhưng mà anh hơn em 10 tuổi lận."
Hạ Thụy: "Giờ anh biết để ý đến tuổi tác rồi cơ đấy? Anh già hơn em 10 tuổi, đến khi anh thành ông chú trung niên rồi, em vẫn là chàng trai trẻ đẹp."
Hạ Thụy nói đùa vậy thôi mà Phùng Duệ Hiên tưởng thật, suy nghĩ rất đăm chiêu.
Hạ Thụy thấy anh tội tội nên đành an ủi: "Em nói đùa thôi, nghĩ nhiều thế làm gì? Nếu như tương lai bọn mình vẫn còn ở bên nhau thì anh yên tâm đi, anh có già em vẫn sẽ yêu anh."
Thế nhưng Phùng Duệ Hiên lại để ý đến cái khác, anh bảo: "Em không được nói nếu như tương lai bọn mình vẫn ở bên nhau, ngay từ đầu lúc yêu đương với em, anh đã xác định rồi sẽ bên em rất rất lâu rồi!"
Hạ Thụy định nói chuyện gì cũng có thể thay đổi, nhưng lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phùng Duệ Hiên, cậu thôi không nói nữa.
Mà bởi vì những ngày Hạ Thụy bận rộn, thời gian hai người ở bên nhau không nhiều nên mỗi lúc có thể gặp nhau, cả hai đều rất trân trọng, không tranh luận, cãi vã hay than phiền, chỉ có ở bên cạnh nhau mãi như thế.
***

Hạ Thụy đi làm được gần hai tháng thì đã chiếm được lòng tin và sự yêu quý của anh chị nhân viên trong phòng ban, dù cậu không hay thể hiện cảm xúc trước mặt người ngoài nhưng có trách nhiệm trong công việc, hơn nữa còn rất chăm chỉ nên mọi người đều quý.

Chỉ có mấy người Hạ Thụy không tiếp xúc nhiều nên không biết ra sao thôi.
Đôi lúc gặp áp lực công việc, cậu sẽ gọi điện cho Phùng Duệ Hiên, nếu anh rảnh sẽ nghe cậu nói chuyện, sau đó nói: "Em vất vả rồi! Yêu em!"
Còn nếu bận rộn, Hạ Thụy sẽ gửi tin nhắn thoại, Phùng Duệ Hiên đọc được cũng gửi lại bằng tin nhắn thoại, có khi anh nói là: "Tặng em ngàn nụ hôn! Cố lên nhé!"

Yêu đương với bạn trai lớn tuổi cũng rất ngọt ngào, không hề khô khan, tẻ nhạt như Hạ Thụy tưởng, mà cũng có thể vì người đó là Phùng Duệ Hiên nên cậu mới nghĩ như vậy!
Nhưng ở trong công ty, không ai biết Hạ Thụy có người yêu rồi, vì cậu cũng là người rất phân minh, ở công ty không nói chuyện riêng, tan làm rồi muốn nói gì thì nói.

Đương nhiên với tính cách này sẽ chiếm được tình cảm của nhiều người nhưng ngược lại, cũng sẽ có những người không ưa cậu.
Hạ Thụy để ý và biết rằng trong phòng ban cậu làm, có một cậu thực tập sinh cũng học quan hệ công chúng giống cậu, nhưng ở trường đại học khác, tên là Đại Minh, người này hình như không ưa cậu lắm thì phải!
Thế nhưng nếu chỉ thể hiện sự không thích ra mặt, Hạ Thụy đương nhiên sẽ có biện pháp đối phó, hơn nữa những người thể hiện ra mặt đó đôi khi còn khiến người ta thấy có thiện cảm hơn những người tẩm ngẩm tầm ngầm sau lưng.
Tiếc là Đại Minh lại là kiểu người thứ hai.

Trước mặt mọi người, cậu ta luôn cười thân thiện, cũng rất hay nói chuyện với Hạ Thụy, nhưng lúc chỉ có hai người, đột nhiên thái độ lại thay đổi, đương nhiên là chưa làm chuyện gì xấu, nhưng Hạ Thụy hay để ý mấy hành động nhỏ mà người khác không để ý, cậu cảm thấy Đại Minh không như những gì cậu ta thể hiện ra bên ngoài.

Môi trường công sở là như vậy, hơn nữa cậu chỉ thực tập có mấy tháng, Đại Minh không làm gì quá đáng thì cậu cũng sẽ để yên.

Thời gian thực tập của Đại Minh lâu hơn Hạ Thụy, nhưng có lẽ do trình độ cá nhân mà khi Hạ Thụy được quản lí đồng ý cho tham gia cuộc họp đầu tiên có cả sếp lớn, thì Đại Minh cũng mới được tham gia cùng cậu.
Hạ Thụy không để ý chuyện này, cậu chỉ về nhà chuẩn bị kĩ tài liệu, giọng nói, trang phục chỉnh tề cho buổi họp đầu tiên.
Nhưng buổi sáng hôm ấy, khi chỉ còn cách giờ họp 20 phút nữa, Hạ Thụy nhận được một cuộc gọi điện thoại, là số lạ.
"Xin hỏi, đây có phải số của cậu Hạ Thụy không ạ?"
"Dạ vâng, là tôi.

Xin hỏi, chị là ai thế ạ?"
"Tôi là bác sĩ của bệnh viện đa khoa XX, anh có phải người nhà của anh Phùng Duệ Hiên không, anh ấy vừa được đưa vào cấp cứu trong bệnh viện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play