Một tuần sau, Hạ Thụy nhập học.

Trường đại học tuy ở ngay trong thành phố A nhưng cách nhà cậu cũng phải hơn 20km nên hôm nhập học, cậu đăng kí ở kí túc xá, dự định mỗi cuối tuần sẽ về nhà.
4 người một phòng kí túc, bạn cùng phòng Hạ Thụy mỗi người một ngành nhưng ai cũng rất thân thiện, hòa đồng.
Hạ Thụy trải qua tuần học đầu ở trường với tâm trạng vui vẻ.

Những câu lạc bộ mới tuyển thành viên, cậu liền đăng kí vào câu lạc bộ nhiếp ảnh, làm quen với anh chị đàn trên.
Trong phòng kí túc của cậu cũng có một cậu bạn tên Triệu Du ở cùng câu lạc bộ, Hạ Thụy nghe bảo để chào mừng thành viên mới vào câu lạc bộ, các anh chị chủ nhiệm sẽ tổ chức party ở một nhà hàng có cả dịch vụ karaoke, có người quen ở đó nên giá ngon bổ rẻ.
Hạ Thụy trước giờ không hay quan tâm đ ến mấy hoạt động này lắm, cậu định không tham gia nhưng Triệu Du bảo: "Ở câu lạc bộ có nhiều người học bên truyền thông lắm, mình đi giao lưu một tí, không sao đâu."
Hạ Thụy ở kí túc thì có lẽ do sở thích tương đồng nên cậu thân với Triệu Du hơn hai người kia, nghĩ một hồi, cảm thấy đi như vậy cũng không có gì xấu, mà cậu cũng không đi một mình, cuối cùng cũng đành đồng ý.

Cuối tuần về nhà, ba cậu bận đi tiếp khách các thứ, không ở nhà nhiều nên sáng chủ nhật Hạ Thụy lại bắt xe ra trường, chuẩn bị đi party buổi tối.
Gọi là party nhưng thực chất chỉ là bữa ăn nho nhỏ để mọi người làm quen với nhau, có gì sau này có thể tiện giúp đỡ nhau.
Triệu Du tính tình hoạt bát, sôi nổi, chẳng mấy chốc đã xung phong cầm mic hát hò, có vài đàn anh thấy Hạ Thụy ngồi một mình nên tiến đến tán gẫu vài câu, hỏi chuyện học hành rồi thì đã làm quen với cuộc sống mới chưa.
Hạ Thụy lịch sự đáp lại từng câu một, đến khi mấy người đó hỏi chán rồi đi hết, cậu dựa vào lưng ghế sofa, nghĩ đến lời ba từng nói.
Ba nói trưởng thành rồi, có những chuyện dù con không muốn cũng phải chấp nhận, chẳng hạn như con là người không thích giao tiếp, nhưng sẽ không tránh khỏi những lúc phải xã giao với người khác.

Lúc đó, dù có không thích đến mấy cũng phải mỉm cười.
Hạ Thụy thì không phải kiểu người sợ giao tiếp, chỉ là cậu có hơi không quen khi người khác chủ động đến làm quen mình.
Bữa ăn đến 10 giờ mới kết thúc, Hạ Thụy và Triệu Du đứng trước cửa nhà hàng nhẩm tính xem nếu mà giờ bắt xe về kí túc xá thì liệu kí túc xá đóng cửa chưa nhỉ.

Kết quả đang tính dở thì một người bạn ở kí túc gọi điện, nói là ở ngoài luôn đi, kí túc xá mất điện rồi.
Hạ Thụy với Triệu Du nhìn nhau, cuối cùng cả hai quyết định sẽ thuê khách sạn ngủ qua đêm.
Hạ Thụy đang tính mở map tìm xem có khách sạn nào gần đây không thì Triệu Du vừa bấm điện thoại vừa nói: "Từ từ, tao biết gần đây có một khách sạn 5 sao của người quen.

Ba tao là đối tác thân thiết của ông chủ khách sạn."
Triệu Du và Hạ Thụy đều là con nhà khá giả, ba Triệu Du thì có một công ty thực phẩm, chủ yếu cung cấp rau cho các nhà hàng khách sạn.
"Khách sạn nào thế?"
"Shine."
Hạ Thụy nghe cái tên này xong, lập tức nghĩ đến Phùng Duệ Hiên.

Đây là nhà hàng của anh ta nhỉ? Mà hình như 2 tuần rồi mình chưa có gặp anh ta?!
Hạ Thụy không định nói mình quen Phùng Duệ Hiên, mà thuê phòng thôi chứ làm gì phải gọi điện cho ba cho mất công.
"Bọn mình đến đó thuê một phòng là được mà."
Triệu Du: "Tao hỏi ba xem ở chỗ nào ấy mà."
Ba Triệu Du rất nhanh đã trả lời lại, khách sạn cách nhà hàng bọn họ đang đứng khoảng 800m, bắt xe thì không bõ, thế là hai người liền đi bộ cho tiêu cơm.
Triệu Du làm Hạ Thụy nhớ đến Tiêu Lam nên ngay từ đầu cậu mới có chút cảm giác thân thiết.

Hai người vừa đi vừa nói rất nhiều chuyện trước kia của mình, chỉ là Hạ Thụy không nhắc nhiều đến gia đình.
Vừa đi vừa nói chuyện nên đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thấy khách sạn ở trước mặt.

Hạ Thụy và Triệu Du đặt đại một phòng thường trên tầng 6, sau đó nhận chìa khóa, đứng đợi thang máy.
Lúc lên đến tầng 6, đợi Triệu Du mở cửa phòng thì Hạ Thụy nghe thấy có tiếng người vọng lại ở thang máy.

Cậu quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Phùng Duệ Hiên.
Vấn đề là, Phùng Duệ Hiên đang ôm một người con trai!
Hạ Thụy đi tiến lên vài bước để nhìn kĩ, cậu thấy rõ mặt người con trai kia còn Phùng Duệ Hiên thì đang quay mặt đi để mở khóa phòng.
Cậu trai đó da trắng, mặt nhỏ, mặc chiếc sơ mi lụa, dáng người nhỏ nhắn, có vẻ uống kha khá rượu rồi, cả người cứ dính sát lên người Phùng Duệ Hiên, sờ s0ạng lên người anh.
"Anh à, em sắp không chịu nổi nữa rồi, nhanh lên đi mà!"
Hạ Thụy đứng đó, cả người chấn động, cậu vội quay mặt đi.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng mình, cậu liền chui vào ngay lập tức.
Hình như Phùng Duệ Hiên thích đàn ông?!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play