Phó Tư Diễn bế Dung Hoan lên đi đến cửa, Kế Sâm vốn làm người vô hình ở phía sau lập tức tiến lên, mở cửa ra.

Phó Tư Diễn đi vào huyền quan, xoay người nhìn về phía Kế Sâm đang cúi đầu cực thấp, đỉnh mày nhăn lại, giọng điệu lạnh lùng: “Anh trông người thế à?”

Trán Kế Sâm đổ mồ hôi: “Xin lỗi ngài Phó. Cô Dung uống đều là rượu cocktail, tôi cho rằng…”

Phó Tư Diễn dời ánh mắt, cho anh ta về.

Kế Sâm như được đại xá, vội chuồn mất.

Phó Tư Diễn đi lên lầu. Cô bé trong ngực vóc dáng hơi thấp, bế lên quả nhiên nhẹ như không có trọng lượng.

Anh cúi đầu, tầm mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô, cười bất đắc dĩ.

Tửu lượng cô nhóc này đúng là cực kỳ kém.

Đi vào phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, cởi giày của cô ra, lại vào phòng tắm lấy một cái khăn lông lau mặt cho cô.

Dung Hoan ngồi ở đầu giường, bị động tác của anh làm cho ý thức tỉnh táo, cô mở mắt nhìn anh, giọng nói từ môi đỏ tràn ra: “Chú Phó...”

“Làm sao vậy?” Anh dừng động tác.

Cô cúi đầu, đôi mắt trong veo dưới hàng mi run rẩy, giọng nói rất mềm: “Chú giận à?”

Anh nửa ngồi xổm trước mặt cô, nhếch mày nhiễm ý cười: “Hoan Hoan không nghe lời chỗ nào mà làm chú giận?”

Cô bẹp miệng: “Cháu không nên đi ra ngoài chơi mà không báo với chú một tiếng...”

“Biết sai rồi?” Anh nhếch môi.

“Dạ.”

“Nếu Hoan Hoan chủ động thừa nhận sai lầm, chú không tha thứ chẳng phải là có vẻ rất hẹp hòi?”

Cô dường như nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Anh cười, khẽ nhéo mũi cô, giọng điệu dịu dàng như nước: “Đúng là cô nhóc nghịch. Ngồi ở đây, chờ chú một lát.”

Anh xuống lầu, pha một cốc nước mật ong đi lên, giám sát cô uống hết sạch.

Cô uống xong, liếm liếm môi, trả cái cốc cho anh. Anh để cô nằm xuống, cũng chỉnh chăn cho cô, rồi điều chỉnh điều hòa đến độ ấm thích hợp.

Anh tắt đèn bàn ở đầu giường đi, thấy cô còn đang nhìn anh giống như đứa bé, anh sờ sờ đầu cô: “Ngủ đi.”

-

Sáng sớm hôm sau.

Dung Hoan trở mình ở trên giường, ý thức dần dần tỉnh táo. Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc, đầu óc tự động bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua.

Cô nhớ lại, tối hôm qua cô về, không tìm thấy chìa khóa...

Ngồi ở cửa nhà, Phó Tư Diễn về...

Sau đó ôm cô về phòng...!

Nghĩ vậy, mặt Dung Hoan lập tức tràn lên màu đỏ ửng. Cô quay đầu vui mặt vào gối đầu, sau một lúc lâu, mặt đã bị nghẹn thành tôm luộc.

Sớm biết vậy thì tối hôm qua cô sẽ không uống nhiều rượu thế rồi...

Bình tĩnh lại, cô phát hiện đã 9 giờ. Cô xuống giường, lặng lẽ mở cửa phòng, thò đầu ra.

Thấy bên ngoài không có người, cô nhón mũi chân, khẽ khàng đi ra ngoài vài bước, nhìn xuống dưới lầu.

Dưới lầu cũng không có người!

Cô khẽ thở phào, về phòng lấy bộ quần áo sạch sẽ, định đi tắm rửa một cái.

Cô thảnh thơi đi đến phòng tắm, nhưng lại phát hiện cửa phòng tắm đóng chặt.

Giữa lúc cô đang nghi hoặc, cửa phòng tắm bị đẩy ra, bên trong có một người đi ra.

Người đàn ông để trần nửa người trên, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp nhấp nhô, đường nhân ngư cơ bụng nhìn không sót gì, quần đen còn tôn đôi chân dài đến nghịch thiên của anh. Tóc ngắn sạch sẽ lưu loát còn dính bọt nước, cả người như mờ mịt ở trong hơi nước.

Dung Hoan theo bản năng kinh hãi hô lên một tiếng, sau khi thấy rõ mặt anh thì cô vội xoay người sang chỗ khác, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng.

Sao Phó Tư Diễn lại ở...

Anh cũng không ngờ cô sẽ đột nhiên xuất hiện. Phó Tư Diễn lập tức mặc áo sơ mi trắng trong tay vào rồi sau đó đưa mắt nhìn thấy cô nhóc đang đưa lưng về phía anh, trong tay ôm quần áo, bên tai đỏ lựng.

Nhớ đến dáng vẻ hốt hoảng luống cuống như thỏ trắng nhỏ của cô, anh không khỏi nhếch môi.

Dung Hoan ý thức được mình đứng trơ ra ở đây càng xấu hổ, nâng chân muốn đi thì cổ tay lại bị nắm lấy.

“Cô nhóc, nhìn thấy chú chạy cái gì?”

Anh vòng đến trước mặt cô, hơi cúi người nhìn thẳng vào cô. Trái tim cô nhảy dựng, rời mắt: “Cháu không có...”

Nhưng mà lời nói ra không có chút tự tin nào.

Anh nhếch đôi mắt đào hoa, giọng điệu hơi cao lên: “Còn nói không có? Hoan Hoan nhìn thấy chú mà căng thẳng như vậy, có phải trộm làm chuyện xấu rồi không?”

“...”

Thấy cô không trả lời, anh không trêu cô nữa: “Đầu có đau không?”

“Không đau.”

Anh gật đầu, nhìn về phía quần áo trong tay cô: “Muốn đi tắm à?”

“Vâng.”

“Đi đi. Tắm rửa xong thì ra ăn sáng. Sáng nay trong nhà vừa có một thùng cherry đưa đến, chút nữa cháu xuống nếm thử xem có ngọt không nhé?”

“Vâng...”

Anh đi rồi, cô vào phòng tắm, còn tràn ngập mùi sữa tắm nhàn nhạt, là mùi vừa rồi cô ngửi được trên người anh.

Gương dính hơi nước phản chiếu khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của cô, cô nhìn bản thân trong gương, khóe miệng vậy mà không kiềm được nhếch lên.

Trong lòng cô vốn tưởng rằng Phó Tư Diễn sẽ mắng cô, dẫu sao tối hôm qua cô không nghe lời như vậy, nhưng anh lại không hề nhắc một câu.

Mà lần trước, cô tưởng anh thuận miệng nhắc tới cherry, vậy mà anh lại thật sự mua về.

Cô cụp mi, nhếch môi.

-

Tắm rửa xong, Dung Hoan xuống lầu, Phó Tư Diễn cũng ở đó. Cô chủ động nhắc với anh chuyện cuối tuần phải về thành phố Giang tảo mộ cho mẹ. Phó Tư Diễn đồng ý, bảo cô chú ý an toàn.

Lần này Dung Hoan về thành phố Giang, cũng không báo cho người nhà họ Vương. Nếu không phải nhớ ra mẹ còn có mặt dây chuyền còn để lại nhà họ Vương, cô muốn lấy về, cô thậm chí sẽ không về căn nhà đó.

Buổi chiều đến thành phố Giang, trời đột nhiên đổ mưa to. Cô không mang ô, kéo valy, bóng dáng nho nhỏ chạy vội ở trong màn mưa.

Cuối cùng cũng tìm được xe taxi, cô báo địa chỉ cho tài xế. Tài xế quay đầu nhìn về phía cô gái sắp bị ướt thành gà rớt vào nồi canh, không khỏi đau lòng: “Cô bé à, cháu không sao chứ? Trời mưa to quá, cháu chỉ có một mình à?”

Đuôi tóc cô ướt bọt nước, cánh tay và trên mặt đều là nước mưa, nghe được tài xế hỏi, cô chật vật cười: “Không sao ạ, cháu lau qua là được. Nhưng mà chú ơi, làm phiền chú tăng điều hòa hộ cháu ạ...”

“Được, được.”

Một tiếng sau, xe tiến vào khu biệt thự Ôn Viên, tài xế nói giỡn: “Cô bé ở chỗ này à, có tiền quá nha.”

Khu biệt thự Ôn Viên là khu biệt thự xa hoa, lấy sự yên tĩnh trong nội thành ồn ào, khu đất hoàng kim, có thể mua nổi chỗ này đều là kẻ có tiền.

Dung Hoan biết, Vương gia không mua căn biệt thự ở chỗ này, mà nhà lầu ở đây là địa sản dưới tên công ty Vương Thị.

Cô không trả lời. Sau khi xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh quen thuộc chung quanh, lại không cảm nhận được tí vui sướng khi trở về cố hương nào, ngược lại làm người cảm thấy áp lực đến khó chịu.

Sau một lúc lâu cô ngẩng đầu, nâng bước chân đi đến cửa nhà, ấn chuông cửa.

Đợi vài giây, có người mở cửa.

“Ôi, là cô chủ Dung Hoan!” Mở cửa là má Triệu - bảo mẫu trong nhà, nhìn thấy Dung Hoan đột nhiên trở về, bà ấy vui mừng đón cô vào: “Sao cô chủ Dung Hoan lại về rồi, mau vào đi.”

Nếu nói nhà nào còn có người hoan nghênh cố, vậy người duy nhất đó chính là má Triệu. Từ khi Dung Hoan vừa sinh ra, bà ấy đã ở bên cạnh cô.

Dung Hoan nở nụ cười, còn chưa hàn huyên với má Triệu được hai câu, trên tầng hai đã truyền xuống một giọng nữ yêu kiều: “Trong nhà có khách à?”

Dung Hoan ngẩng đầu nhìn thấy Vương Hi Hi từ trên lầu đi xuống, cô thu lại ý cười trên mặt.

Vương Hi Hi nhìn thấy bóng dáng ở cửa kia thì cực kỳ sửng sốt. Cô ta không ngờ Dung Hoan lại đột nhiên trở về, cô ta nhanh chóng hoàn hồn, cười chạy xuống lầu, nhiệt tình khoác tay Dung Hoan, giọng kích động đến run rẩy: “Chị, cuối cùng chị đã về nhà!”

Má Triệu nhìn, thật là cảnh chị em gặp nhau cảm động đất trời.

Nhưng mà Dung Hoan chỉ rút tay về, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là trở về lấy đồ thôi.”

Bị vẻ lạnh lùng đáp trả của cô đâm lại, ý cười trên mặt Vương Hi Hi không giữ nổi. Cô ta vội vàng quay đầu, gọi về phía trên lầu: “Bố ơi, chị đã trở lại rồi!”

Bàn tay nắm valy của Dung Hoan chợt siết chặt. Cô thu lại cảm xúc, Vương Hi Hi nhìn thấy khẽ cười, đáy mắt hiện lên chút cảm xúc vi diệu.

Vương Thịnh đi xuống, nhìn thấy Dung Hoan đột nhiên xuất hiện, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ khinh thường, tiếp đó cười lạnh: “Không phải bảo không về à?”

Vương Hi Hi kéo ông ta một cái, yêu kiều khuyên giải: “Bố à, khó khăn lắm chị mới về nhà một chuyến. Bố đừng hung dữ vậy mà.”

“Con gái ngoan, con coi người ta là chị. Người ta có coi con là em không?” Ông ta nhìn về phía Dung Hoan: “Đã sớm không phải người nhà họ Vương chúng ta, nhà của chúng ta cũng không chứa nổi nó.”

Dung Hoan cười nhạt một tiếng, sắc mặt lạnh lẽo: “Nếu không có việc gì, tôi cũng không muốn bước vào nơi này. Hôm nay tôi đến là muốn lấy mặt dây chuyền của mẹ tôi lúc còn sống. Tôi nghĩ các người không để bụng, nhưng tôi muốn lấy đi.”

Vương Thịnh tức giận: “Đồ của mẹ cô? Cô còn có mặt mũi nói về mẹ mình?! Nếu không phải vì cô, mẹ cô sẽ...”

“Ông Vương,” Dung Hoan gọi ông ta: “Trước sau gì bà ấy cũng là mẹ tôi, trước sau gì tôi vẫn là con gái của bà ấy. Đưa mặt dây cho tôi, tôi sẽ đi luôn, không làm ông chướng mắt.”

Dung Hoan đi nhà họ Dung mấy tháng, trở về như mọc móng sắc biết cào người. Vương Thịnh vừa kinh ngạc vừa tức giận, mắng vài câu, cuối cùng để Vương Hi Hi lên lầu lấy: “Cô lấy được thì nhanh cút đi!”

Vương Thịnh đi rồi, Vương Hi Hi lên lầu lấy đồ, Dung Hoan đứng ở tại chỗ. Cô ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng mình từng ở, trong mắt lên men.

Cô khịt mũi, nắm chặt lòng bàn tay.

Vương Hi Hi xuống lầu, đưa mặt dây của mẹ cho cô. Dung Hoan duỗi tay định lấy, Vương Hi Hi lại đột nhiên buông tay, mặt dây rơi xuống mặt đất.

Dung Hoan hơi khựng lại, cô ngồi xổm xuống nhặt, đỉnh đầu truyền đến giọng nói khoa trương của Vương Hi Hi: “Xin lỗi chị nhé, em trượt tay.”

Cô nói rồi cúi đầu nhìn Dung Hoan, đáy mắt mang theo cao ngạo.

Dung Hoan khinh thường nhiều lời với cô ta. Vương Hi Hi lại gọi cô: “Chị ơi, đêm nay ở lại nhé? Em bảo má Triệu thu dọn phòng khách cho chị, đã trễ thế này chị ở đâu được?”

“Không cần.”

“Thật ra bố chỉ tức giận ngoài miệng, trong lòng vẫn coi chị là con gái. Chị thông cảm cho ông một chút, được không?”

Dung Hoan khinh miệt cười, giương mắt nhìn cô ta: “Vương Hi Hi, cô không thi vào diễn xuất chuyên nghiệp thật đáng tiếc. Chỉ sợ người không hi vọng tôi tồn tại nhất là cô đấy. Ở đây chỉ có hai ta, cô giả vờ cho ai nhìn thế?”

Vương Hi Hi cười gượng hai tiếng: “Chị nói gì vậy...”

Dung Hoan không nói tiếp, xoay người dứt khoát đạp cửa mà đi. Vương Hi Hi tức giận đến nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta cười thầm một tiếng.

Thỏ trắng nhỏ trước kia “mặc người xâu xé” hiện giờ đã thay đổi dáng vẻ rồi, thật là làm người ta không quen mà.

-

Ngày hôm sau, Dung Hoan dậy sớm đến nghĩa trang. Cô đứng ở trước bia mộ, vuốt ve tên mẹ, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Con xin lỗi mẹ, là con không đủ ưu tú, vẫn luôn làm mẹ thất vọng...”

Cô hứng gió lạnh, suy nghĩ rất nhiều chuyện. Mười mấy năm trước, cô sống cũng không vui vẻ. Tuy rằng cô từng oán hận mẹ nghiêm khắc với cô, nhưng trong lòng bà thật ra rất yêu cô.

Nhưng mà mẹ không cho cô cơ hội báo đáp lòng hiếu thuận.

Từ nghĩa trang ra, di động trong túi vang lên.

Nhìn thấy tên, Dung Hoan hơi kinh ngạc rồi nhận máy: “A lô, chú Phó…”

Nghe thấy giọng mềm nhẹ của cô, anh dịu dàng hỏi vài câu tình hình của cô: “Bây giờ tảo mộ xong rồi hả?”

“Dạ.”

“Nghe giọng thì tâm trạng Hoan Hoan không tốt lắm à?”

Dung Hoan bị nói trúng tâm tư còn chưa trả lời, đầu bên kia đã tiếp tục khoan thai nói: “Tâm trạng không tốt thì chú Phó nên làm sao mới có thể làm tâm trạng cháu tốt lên đây?”

Cô ngây ra: “Dạ?”

Đầu kia truyền đến tiếng cười khẽ của anh: “Vậy chú Phó đến thành phố Giang thăm Hoan Hoan, thì tâm trạng của Hoan Hoan sẽ tốt hơn chứ?”

Dung Hoan: “... Chú sắp tới thành phố Giang à?!”

“Đã đến rồi nhưng mà đang xử lý chút chuyện. Chờ chú xong việc rồi sẽ đến đón Hoan Hoan, nhé?”

Cô không muốn thừa nhận, vào lúc nghe thấy chú ấy bảo đến tìm cô, trong lòng cô thật sự có chút nhảy nhót, tâm trạng mông lung mịt mờ cũng thả lỏng.

“Vâng.”

Cúp máy rồi, cô ôm di động nhẹ nhàng nhếch môi, vui mừng đến mũi chân điểm hai cái trên mặt đất.

-

Chạng vạng, Dung Hoan nhận được tin của Phó Tư Diễn, bảo cô đến khách sạn Gesla chờ anh, anh đến ngay.

Gesla là khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố Giang, cũng kiến trúc cao nhất của thành phố, nhà hàng Tinh Không ở tầng đỉnh cực kỳ nổi tiếng, đến nơi này tiêu pha một chuyến, giá cả xa xỉ.

Dung Hoan đến sau đó đi vào sảnh lớn ở tầng một chờ. Cô ngồi chờ, tâm trạng giống như chiếc trống bỏi nhỏ, nhưng mà chờ được không phải là Phó Tư Diễn.

Mà là Vương Hi Hi.

Hôm nay Vương Hi Hi đến đây ăn với mấy người bạn. Có người bạn nhìn thấy Dung Hoan bèn chỉ cho Vương Hi Hi thấy: “Ô, kia không phải là chị cậu à?”

Cô ta sửng sốt, không ngờ ở chỗ này có thể gặp được Dung Hoan.

“Không phải chị ta đã rời khỏi nhà cậu rồi à, còn có tiền đến đây á?” Người bạn nói.

Dung Hoan nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu thì thấy Vương Hi Hi dẫn bạn cười đùa đi đến.

Vương Hi Hi ra vẻ sửng sốt: “Chị! Đúng là chị này. Sao chị lại đến đây?”

“Đi ăn.”

Bạn Vương Hi Hi đánh giá Dung Hoan, mặt lộ vẻ châm chọc. Vương Hi Hi mở miệng: “Chị à, đến đây ăn cơm... Nơi này chi phí cấp bậc cao như vậy, có phải chị và bạn hẹn nhầm chỗ rồi không? Chỗ này đều yêu cầu đặt trước, cũng không phải là quán ăn nhỏ bên đường đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play