Cô vừa nói xong, tim anh như bị ai đó nhéo lấy, Phó Tư Diễn nhíu mày hỏi: "Sao lại bị trẹo tay thế?"

Cô gái nhỏ kể chuyện vừa xảy ra cho anh nghe, anh lập tức ngồi dậy, đi lấy quần áo, miệng thì dịu dàng trấn an cô: "Hoan Hoan chịu đau chút nhé, bây giờ anh lập tức đến thành phố B, em ngoan ngoãn ở đấy chờ anh, hay là anh gọi người đưa em đến bệnh viện trước có được không?"

"Anh muốn đến đây sao?" Cô liếc mắt nhìn đồng hồ: "Đã trễ thế này rồi hay là thôi đi, ngày mai em đến bệnh viện là được rồi."

"Nghe lời nào, không qua đấy anh không yên tâm."

Tim của Dung Hoan được hơi nóng của anh bao quanh nên nóng bừng lên: "Em muốn ở khách sạn chờ anh, trễ rồi em không muốn đến bệnh viện."

"Được, vậy chờ anh."

Anh lại nói chuyện với cô một lúc nữa, ý muốn dời đi lực chú ý của cô, nhìn cô gái nhỏ đang nhịn đau, anh cũng đau lòng chết được.

Phó Tư Diễn gọi điện cho Kế Sâm, đặt chuyến bay sớm nhất đến thành phố B, còn dặn dò Kế Sâm đặt lịch hẹn với bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình ở bệnh viện tốt nhất nữa.

-

Dung Hoan chờ đến nửa đêm, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, sáng sớm hơn bảy giờ một chút, cô đã tỉnh lại, việc đầu tiên là xem xét vết thương trên cổ tay.

Vết sưng đỏ đã tiêu mất một chút, nhưng nhìn trông vẫn có chút kinh khủng. Cô giật giật cổ tay, vẫn còn đau...

Lúc này chuông điện thoại reo lên, Dung Hoan nghĩ là Phó Tư Diễn nhưng không ngờ lại chính là Malloy.

Cô nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói kèm chút áy náy: "Tối hôm qua tôi uống say, phiền cậu rồi, xin lỗi nhé Hoan Hoan."

"Sau này có thể uống ít một chút, với tửu lượng này của cậu, lần sau sẽ vứt thẳng cậu vào nhà hàng đó." Cô nói đùa.

Malloy sờ đầu một cái, ngại ngùng nói: "Cậu ở đâu? Tôi đến tìm cậu, đưa cậu đi ăn sáng xem như bồi thường."

"Tôi ở ngay phòng 1802 sát bên cậu đấy, nhưng mà có thể tôi chưa ăn sáng được... Cổ tay trật khớp rồi."

Malloy hoảng sợ, nói lập tức thu dọn rồi sang, chỉ năm phút sau anh ta gõ cửa phòng cô.

"Tay cậu không sao chứ cho tôi nhìn thử một chút!" Anh ta kích động nói: "Ngày mai cậu biểu diễn thế nào đây." Người đàn piano đều biết chuyện bảo vệ bàn tay tương đối quan trọng, tay bị thương là việc khó khăn nhất.

Hai người đi vào phòng khách, Dung Hoan ngồi trên ghế sofa, lắc đầu nói: "Chắc là không biểu diễn được rồi."

"Tôi dẫn cậu đi xem thử nhé?"

"Không cần, chờ lát nữa bạn trai tôi đến rồi."

Malloy ngây người: "Bạn trai cậu qua à?"

"Ừ, chắc anh ấy sắp đến rồi." Nói đến Phó Tư Diễn, Dung Hoan lại nghĩ đến một chuyện, chất vấn anh ta: "Tối hôm qua cậu nghe điện thoại của bạn trai tôi, rồi nói bậy bạ gì với anh ấy thế hả?!"

"Hả?"

"Cậu nói với anh ấy tôi là bạn gái cậu."

Malloy như bị sét đánh, mấy giây sau lại điên cuồng giải thích: "Tôi uống say thật đấy, tôi không nhớ được chuyện này! Chờ lát nữa bạn trai cậu đến có phải sẽ muốn đánh tôi một trận không thế?"

Dung Hoan cười: "Cậu chuẩn bị sẵn tinh thần đi."

"..."

Lúc này Phó Tư Diễn gọi điện thoại đến, nói đã đến khách sạn rồi, sau khi cúp máy, Malloy lập tức đứng lên nói: "Tôi tránh trước nhé."

Dung Hoan dở khóc dở cười, đợi một lát quả nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cô đi mở cửa, đập vào mắt cô là áo choàng dài màu đen và khí chất lạnh lùng của người đàn ông.

"Tư Diễn ---"

Anh bước đến gần cô, cúi đầu lúc nắm lấy cổ tay sưng đỏ của cô ánh mắt như bị người ta đâm vào, một tay anh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô, một tay khác kéo cô vào trong lòng, ôm nhẹ lấy gáy cô nói: "Không sao rồi cục cưng à, anh đến rồi."

Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, đầu chóp mũi ê ẩm, tựa vào ngực anh nói: "Bây giờ còn đau ---"

Ở trước mặt anh, cô không cần cười nói không sao, không cần giả vờ, cô có yếu ớt thế nào đi nữa cũng chẳng sao cả.

Anh kéo cô đi vào phòng, ôm lấy cô đặt lên ghế sofa, để cô ngồi vào lòng mình. Mượn ánh sáng trong phòng, cẩn thận ngó nhìn vết thương của cô: "Có chút nghiêm trọng đấy."

Cô sờ đầu: "Còn có chỗ này."

Anh đưa tay sờ lên, chạm vào được một khối u ngay sau gáy, mắt cũng đen lại, cô nhỏ giọng giải thích: "Đập đầu vào bồn tắm."

Anh thở dài nói: "Sao lại bất cẩn như thế."

Cô níu lấy cổ áo của anh, ngẩng đầu nhìn anh, đáy lòng anh thoáng mềm đi, hôn lên môi cô.

Cực kỳ dịu dàng, cực kỳ lưu luyến.

Một cái hôn này khiến tim của hai người đều nóng lên, anh không dám hôn quá lâu, đúng lúc thả cô ra, cười xoa đầu cô nói: "Nhóc con bây giờ anh không đành lòng ức hiếp em."

"Này..."

Anh ôm cô đứng lên, đi đến phòng ngủ: "Thay quần áo đi, anh đưa em đến bệnh viện, chuyện này không thể kéo dài nữa."

Cô gật đầu, thay xong quần áo ra ngoài, cô nhìn anh nói: "Em nói với Malloy một tiếng nhé?"

Thấy anh không trả lời, cô ngoan ngoãn đi đến, lắc tay anh, cong mi cười nói: "Mới vừa nãy anh ta nghe thấy anh muốn đến có lẽ bị dọa sợ rồi đấy, tối hôm qua anh ta không phải cố ý đâu mà, chúng ta quân tử đừng để bụng tiểu nhân nhé?"

"Ừ, đi gặp một chút."

"Hả?"

"Chẳng lẽ người này không thể để anh liếc nhìn được sao?" Anh nhíu mày.

"... Được, đi nhìn thôi."

Cô bị anh nắm tay dắt ra khỏi phòng đến gõ cửa phòng Malloy. Mấy giây sau, cửa mở ra, Malloy nhìn thấy người đàn ông đang đứng cạnh Dung Hoan, bỗng ngây người.

Má nó, quả thật có chút đẹp trai...

Dung Hoan giới thiệu với anh ta: "Malloy, đây là bạn trai tôi."

Vẻ mặt Phó Tư Diễn chẳng chút gợn sóng nào, đưa tay ra, nhưng khi mở miệng giọng nói có chút chèn ép người khác nói: "Xin chào, Phó Tư Diễn."

"Xin chào... Tôi là Malloy, lần đầu gặp mặt, xin chào."

Phó Tư Diễn nhẹ cong khóe môi: "Tối hôm qua đã gọi điện thoại rồi."

Malloy: "..."

Dung Hoan: "..." Người này còn nhớ chuyện này luôn à.

Malloy hoảng sợ lập tức kể lại chuyện tối qua, cũng cẩn thận nhận sai, nên Phó Tư Diễn không so đo nữa. Dung Hoan nói phải đến bệnh viện một chuyến nên rời đi cùng Phó Tư Diễn.

Lúc vào thang máy, Dung Hoan ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh: "Tin em không?"

"Ừ." Mắt anh nhìn về phía trước, giọng thờ ơ nói: "Yên tâm."

"?"

"Dáng vẻ ấy không bằng anh."

"..." Dung Hoan chọc chọc cánh tay anh, cười híp mắt lại nói: "Anh Phó này, anh cũng tự luyến quá rồi đấy."

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Anh nắm lấy cằm cô, híp mắt lại, hỏi.

"Vâng vâng vâng." Chớp mắt biết điều.jpg.

Ra khỏi khách sạn, Kế Sâm đã lái xe đợi sẵn rồi, Phó Tư Diễn mở cửa xe giúp cô, hai người ngồi vào hàng ghế phía sau, sau khi lên xe anh dặn dò: "Lái chậm một chút." Anh chỉ sợ thắng gấp, sẽ tạo nên thương tổn lần hai cho Dung Hoan.

"Vâng."

Phó Tư Diễn nhìn cô gái nhỏ ngoắc tay: "Ngồi sang đây."

Cô nghe lời dán sát đến cạnh anh, anh giơ tay lên giúp cô xoa nhẹ "Đồi nhỏ" phía sau gáy, trong miệng không nhịn được mà "Trách mắng": "Tối hôm qua nếu không phải anh gọi điện cho em, em muốn gạt anh chuyện này luôn phải không?"

"Không có em chỉ sợ anh lo lắng."

"Không sợ anh giận sao?"

Cô bĩu môi, nói sang chuyện khác: "Thế hôm nay anh đến đây, DC phải làm sao giờ?"

"Đã giao cho cấp dưới xử lý rồi, em yên tâm để anh ở đây chăm sóc em đi."

Cô hôn lên cằm anh một cái như lấy lòng, trên mặt còn là vẻ tinh ranh của hồ ly, anh cũng không tức giận được nữa, dịu dàng nói: "Sau này nếu anh không thể ở bên cạnh cùng với em, em phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để anh phải lo lắng, tối hôm qua nghe nói em bị thương, anh chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh em."

Cô ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào vai anh.

-

Sau khi đến bệnh viện, hai người đã đặt lịch trước, nên đến thẳng phòng chờ khám bệnh. Khi đọc đến tên Dung Hoan, Phó Tư Diễn cùng vào với cô.

Khi đi vào phòng khám, bên trong bác sĩ nữ đang cúi đầu viết, nghe thấy giọng nói, cô ấy ngẩng đầu nhìn, ánh mắt rất kiên định.

Dung Hoan ngồi xuống, nhưng phát hiện ánh mắt của bác sĩ nữ này cứ mãi rơi xuống người bạn trai cô là sao thế?

"Bác sĩ..." Cô kêu lên, bác sĩ nữ lấy lại tinh thần, giọng nói có chút run run: "Anh là Phó Tư Diễn sao?"

Dung Hoan: Hai người quen nhau sao??

Nữ bác sĩ thấy Phó Tư Diễn không phản ứng gì, bỏ khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt thanh tú nói: "Quên tôi rồi? Bành Nghênh, chúng ta từng là bạn cùng bàn hồi học cấp ba đấy."

Người đàn ông vẫn chưa kịp phản ứng lại, mở miệng nói: "Ừ, nhớ ra rồi, cậu đi làm ở đây sao?"

"Đúng đó, thật khéo nha." Bành Nghênh học đại học y, còn trẻ đã lên làm bác sĩ chính, mắt cô ấy lúc này mới liếc nhìn Dung Hoan, ngạc nhiên, có chút khó tin được hỏi: "Người này là..."

"Bạn gái tôi." Phó Tư Diễn nói.

Dung Hoan nhìn Bành Nghênh cười cười, nụ cười trên mặt Bành Nghênh không thay đổi gì, nhưng đáy lòng lại dâng lên chút đau buồn và chua xót: "Xin chào. Thế Phó Tư Diễn, bây giờ cậu ở..."

"Bác sĩ Bành, trước tiên xem bệnh giúp bạn gái tôi quan trọng hơn." Giọng anh lạnh lùng cắt ngang lời cô ta đang muốn ôn lại chuyện cũ.

Bành Nghênh cười khan hai tiếng: "Xin lỗi." Cô ta kéo khẩu trang lên, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra vết thương cho Dung Hoan, vì lý do an toàn, nên Bành Nghênh vẫn để Dung Hoan đi chụp X-quang.

Khi chụp hình xong trở về, Bành Nghênh nhìn xuống, nói: "Không có thương tổn về xương cốt, chỉ là trật khớp thôi, nhưng vẫn rất nghiêm trọng."

"Tôi có thể đàn piano được không?"

Bành Nghênh ngạc nhiên: "Đàn piano sao? Sao được chứ, bây giờ tay cô tốt nhất là không được dùng sức."

Dung Hoan ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tư Diễn, trấn an anh nói: "Không sao, buổi biểu diễn này em sẽ lùi xuống."

"Cô Dung là nghệ sĩ piano sao?"

"Vâng."

"Vậy càng phải chú ý một chút, nghỉ ngơi cho khỏe trước đã."

Bành Nghênh kê toa, sau khi rời khỏi phòng, Phó Tư Diễn nói để anh đi lấy, để Dung Hoan ngồi đây chờ. Cô đang ngồi đợi, thì nghe được giọng nữ quen thuộc vang lên: "Cô Dung ---"

"Bác sĩ Bành." Cô đứng lên.

"Cô vừa hay đang nghỉ ngơi, tới phòng làm việc của tôi ngồi chút đi, chúng ta có thể... Trò chuyện mấy câu."

Dung Hoan đi theo Bành Nghênh vào phòng làm việc, Bành Nghênh rót cho cô ly nước ấm, cười nói: "Tôi đã rất lâu rồi chưa gặp lại bạn cũ năm cấp ba, sau khi Phó Tư Diễn tốt nghiệp thì cũng không tụ họp với bạn học cũ nữa."

"Trước kia hai người là bàn trước bàn sau à?"

"Ừ, lúc học mười một đấy, lúc đấy tôi trở thành đối tượng được hâm mộ nhất cả lớp." Bành Nghênh nói đùa: "Trước sau trái phải của cậu ấy cũng chỉ có một người nữ sinh là tôi, lúc ấy tôi là bạn học cùng tiến với cậu ấy, xém chút nữa là nơi để các nữ sinh khác chĩa mũi nhọn vào rồi."

Dung Hoan ngạc nhiên: "Thế quan hệ của hai người tốt lắm nhỉ."

"Tạm ổn đi, nhưng mà quả thật tôi không thấy nữ sinh nào khác bên cạnh cậu ấy cả, rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy đều chẳng đáp lại."

"Ừ." Đúng là bạn trai trong ấn tượng của cô.

Bành Nghênh bỏ ly trà lên bàn, tay chống bàn, mỉm cười: "Nhưng mà lúc ấy, mỗi ngày cậu ấy đều mua nước đến cho tôi."

Dung Hoan ngẩn người, thì nghe được cô ta nói: "Bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất ngây thơ, chúng tôi lúc ấy còn rất nhỏ, tình cảm còn mơ hồ, tôi còn không biết đáp lại..."

Lời sau Bành Nghênh còn chưa nói ra là: Nếu lúc ấy tôi đáp lại, thì bây giờ có chuyện của cô sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play