Lời vừa nói xong, cô gái nhà họ Lưu hoảng sợ đến mức hóa đá tại chỗ.

Bạn... bạn gái?!

Nhìn Phó Tư Diễn nắm tay dắt Dung Hoan rời đi, đầu lưỡi của ông Lưu cũng cứng đờ: "Ông Dung, cậu Phó và cháu gái ông..."

Dung Khang Đạt cười, lúng túng giải thích: "Hai đứa trẻ tuổi ở cạnh nhau, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi. Xin lỗi nhé ông Lưu, có thể phải phụ tấm lòng của ông rồi."

Ông Lưu cũng biết Phó Tư Diễn và Dung Khang Đạt không có liên hệ máu mủ gì, nên cũng nhanh chóng hòa hoãn lại: "Hai đứa cũng tốt, đều là người trong nhà cả, cũng không sợ sau này Hoan Hoan bị gả ra ngoài sẽ phải chịu tủi thân." Ông ấy cười trêu chọc.

Dung Khang Đạt cũng cười, gật đầu.

Bên kia, Phó Tư Diễn dắt Dung Hoan đến phòng ăn, anh ngồi xuống bên cạnh cô, bỏ hộp bánh ngọt xuống trước mặt cô.

Cô liếm môi, muốn đi lấy nhưng lại bị anh cản lại: "Bây giờ ăn thì lát nữa sao ăn cơm tối được?" Anh buồn cười nhìn cô.

Cô méo miệng: "Thế ăn cơm tối xong thì sao mà ăn được?"

"..." Anh gõ nhẹ vào gáy cô: "Thế thì tối nay ăn trễ một chút."

"Không được, ăn trễ như thế em sẽ mập mất."

Ánh mắt anh đảo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nói: "Em đã gầy thành thế này rồi, anh cảm thấy em mập lên một chút cũng ổn."

Cô chu môi ra, nằm ở trên bàn, ngước mặt nhìn anh, giọng nói dịu dàng: "Chỉ ăn một chút thôi mà."

Trong lòng anh ngứa ngáy, nhéo vào gáy cô, hôn cô một cái, sau đó nói: "Cho phép em ăn một chút đấy."

Cô vui vẻ mở hộp ra, thuận miệng nói chuyện khi nãy: "Chị gái ở bên ngoài kia, hình như là muốn làm quen với anh một chút đó. Ông nội chị ấy muốn giới thiệu chị ấy cho anh đấy."

Chân mày Phó Tư Diễn nhíu lại: "Lại đang làm cái gì thế."

"Không phải ý của ông nội đâu, là người kia tự chủ động tìm đến." Cô cười an ủi anh: "Huống chi anh đã từ chối rồi, vừa nãy chẳng phải anh đã nói em là bạn gái anh sao?"

Cuối cùng anh cũng sờ đầu cô: "Yên tâm, cho dù có thế nào, sau này xảy ra chuyện này nữa thì anh sẽ từ chối đầu tiên."

-

Sau khi ăn cơm nước xong, Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan trở về Quan Hải Cư, ở nhà ông cụ Dung, anh không tiện "Khi dễ" cô.

Ngày hôm sau, Dung Hoan bị tiếng đồng hồ báo thức của Phó Tư Diễn đánh thức, hôm nay anh có lớp trên trường.

Dung Hoan trở người, lại bị người đàn ông kéo trở vào ngực anh, giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh truyền đến: "Ngủ thêm lát nữa."

Cô dở khóc dở cười, thuận miệng nói: "Thầy giáo à, sao anh lại thích nướng như thế chứ."

Vừa nói xong, anh nghiêng người chặn ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào rồi nắm lấy cằm cô nói: "Vừa gọi anh là gì?"

"..." Cô nào có biết mình lại vừa khơi mào một chút "Thú vị tàn ác" của anh đâu. Cô đẩy anh ra nói: "Đừng lộn xộn..."

"Nào kêu thêm một tiếng nữa đi, cục cưng." Anh cúi người, giọng nói rơi xuống rái tai cô, ngón tay véo vào chỗ non mềm của cô.

Cả người cô chóng mặt không còn chút sức lực nào để phản kháng, cuối cùng không chịu nổi cũng chẳng thể làm gì khác đành phải ngoan ngoãn kêu một tiếng.

Giọng cô nhỏ nhẹ, khiến tâm tình trong lòng đang bị kiềm nén của anh đang ngày càng tăng lên.

Trong phòng vào ngày đầu mùa đông, chỉ có một phòng là sáng rực.

Dung Hoan nghĩ là nghe lời gọi một tiếng anh sẽ có thể bỏ qua cho cô, ai ngờ cô đã tự đưa thân mình vào miệng cọp chứ QAQ.

Sau khi thời gian vui vẻ qua đi, hai người cùng đi rửa mặt, bởi vì trễ chút thời gian, Phó Tư Diễn không thể ăn sáng ở nhà. Sau khi ra ngoài, Dung Hoan lập tức đi đến tủ quần áo, chọn quần áo cho anh.

Anh đứng dựa ở bên cạnh nhìn cô, nở nụ cười đầy cưng chiều, Dung Hoan để ý thấy ánh mắt của anh, mặt đỏ lên nói: "Nhìn em làm gì?"

"Bạn gái quá xinh đẹp, không nhịn được mà nhìn lâu thêm một chút."

Cô lấy áo choàng dài ra, bỏ vào trong ngực anh, thẹn thùng trừng mắt nhìn anh.

Anh thay đồ xong, cô đứng trên giường chỉnh sửa lại cổ áo cho anh, khi chỉnh sửa xong cô vỗ vỗ bả vai anh: "Được rồi, lên đường thôi."

Anh mới vừa ra khỏi cửa, đột nhiên quay đầu lại nói với cô: "Anh vừa làm rơi đồ rồi."

"Hả?"

Cô đi tới trước mặt cô, một tay ôm lấy cô đi ra ngoài: "Đây này."

Dung Hoan: "???"

Cô vòng tay lên cổ anh, không hiểu hỏi: "Anh đang làm gì thế..."

"Đưa em đi học."

"Hả?!"

"Hôm nay không nhiều việc lắm, dù sao em ở nhà một mình cũng không ai nói chuyện cùng, hay là đi cùng anh đi, nhé?"

Cô suy nghĩ một chút, còn thật sự cảm thấy thú vị, gật đầu đồng ý: "Thế chúng ta đi mua bữa sáng nhé?"

"Đi đến quán ăn."

-

Hai người đến đại học S, gần đây có một con đường cách trường học rất gần, hai người cùng nhau đi mua bữa sáng, anh đưa cô đến phòng làm việc, sáng sớm anh có hai lớp vào tiết đầu tiên, anh để cô ở đây ngồi đợi trước.

Dung Hoan tùy ý liếc nhìn mặt bàn của anh, phát hiện màn hình máy tính của anh lại là hình cô và anh chụp chung với nhau, lúc mở ngăn kéo ra, cô phát hiện có một xấp tài liệu, trong góc của tài liệu lại lộ ra một bức ảnh của Tư Tinh Châu.

Cô nghi ngờ lấy ra xem, phát hiện thì ra Phó Tư Diễn lại đi điều tra Tư Tinh Châu, hơn nữa không chỉ một người là anh ấy, mà tất cả mọi người trong tài liệu này cô đều biết, đều là những người cô từng tiếp xúc khi ở nước ngoài!

Cô từ từ suy nghĩ lại, chẳng lẽ khoảng thời gian cô ở nước ngoài, anh đều chú ý đến cô như trước sao? Đối với những người bên cạnh cô anh đều điều tra qua hết để đảm bảo an toàn cho cô sao?

Ngay sau đó, bên trong còn có một tấm vé máy bay thu hút sự chú ý của cô. Cô rút ra xem, nhớ lại thì chính là ngày thứ hai sau khi cô rời khỏi!

Điểm đến là New York.

Ngày đó... Anh ra nước ngoài tìm cô sao?! Nhưng cô không thấy anh mà!

Dung Hoan nhớ lại, đêm đó anh có gọi điện thoại cho cô, cô nói với anh --- Đừng đến làm phiền cô nữa.

Khi đó trong lòng anh chắc rất đau đớn, Dung Hoan không thể tự mình cảm nhận được không phải sao?

Cô vuốt ve nếp nhăn trên vé máy bay, chợt biết ---

Thì ra đau đớn, là chuyện của hai người.

-

Sau khi kết thúc lớp học sáng, Phó Tư Diễn trở về phòng làm việc, lúc tới cửa vừa tính đẩy ra thì nghe được một giọng nữ truyền đến từ phía sau: "Thầy Phó ---"

Một cô gái với mái tóc đen dài đến eo chạy đến, trong tay cầm giáo án, nở nụ cười xinh đẹp nói: "Sáng nay không phải thầy không có lớp sao?"

Người nói chuyện chính là đồng nghiệp của Phó Tư Diễn, và một sinh viên khác.

Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Sáng nay có lớp học thêm."

"Thế à, xém chút nữa quên mất chuyện chính rồi, tôi muốn hỏi thầy xin mượn tài liệu giảng dạy, còn có phần tài liệu của cuộc họp lần trước nữa, giáo sư Vu nói chỗ thầy còn dư một bản." Ánh mắt của cô gái đảo qua đảo lại, cười ngại ngùng.

Phó Tư Diễn đẩy cửa ra: "Vào đi."

Trong lòng cô gái thì đang xây dựng đủ mọi loại kịch bản để lát nữa nói, cô ấy định hẹn Phó Tư Diễn cuối giờ đi ăn cơm, nhưng ai ngờ, khi vừa đẩy cửa ra, cô ấy thấy trên bàn làm việc của anh có một cô gái đang tựa vào, thì ngẩn người.

Vóc người cô gái vừa thon vừa nhỏ, mái tóc dài che đi nửa bên gò má trắng nõn, giờ phút này trông như là đang ngủ, không nhúc nhích gì.

"Cô ấy..."

Ánh mắt cô gái khiếp sợ thu hút Phó Tư Diễn cũng phải nhìn sang bàn làm việc, rồi sau đó khóe môi anh cong lên, nhẹ giọng nói: "Nhỏ tiếng một chút, bạn gái tôi đang ngủ."

Cô gái hoàn toàn cảm giác được cổ họng mình như bị ai đó bóp nghẹn, không thốt nên lời.

Cô ấy nhận lấy giáo án, cười hỏi: "Anh... anh yêu đương bao lâu rồi thế?"

"Được một khoảng thời gian rồi."

"Thế à, chúc mừng chúc mừng nhé."

Cuộc nói chuyện của hai người truyền vào trong tay Dung Hoan, khiến ý thức rả rời của cô dần quay về, cô mơ màng nhổm người dậy thấy Phó Tư Diễn không biết đã về từ lúc nào.

Ánh mắt Phó Tư Diễn lướt qua người cô giáo kia, nhìn cô, cười mỉm hỏi: "Tỉnh rồi sao?"

Cô giáo cũng xoay người lại, thấy rõ vẻ ngoài của Dung Hoan, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật sự không thể so sánh được...

Hai người vẫy vẫy tay, Dung Hoan chợt cảm thấy có hơi ngại ngùng, đang lo lắng không biết có nên tiến lên chào hỏi không thì cô gái đã cầm giáo án đi trước.

Phó Tư Diễn đi đến, ngồi xuống bàn làm việc, giơ tay lên gãi gãi cằm cô: "Còn buồn ngủ không?"

Cô lắc đầu: "Em chỉ cảm thấy chán quá thôi."

Anh cong khóe môi, kéo cô đứng dậy khỏi ghế ngồi rồi ăn ngồi xuống để cô ngồi xuống đùi anh: "Chán nên anh đây không phải đã đến cùng với em rồi sao?"

Cô tựa vào vai anh, miệng chuyển động: "Mới nãy có phải em không cẩn thận nên đã bóp ch.ết một tình địch nữa rồi không?"

Anh cười: "Sao Hoan Hoan biết?"

Cô cong miệng nói: "Đều là con gái như nhau, sao mà không biết được."

"Vậy sau này Hoan Hoan phải thường xuyên đến phòng làm việc của anh để đánh dấu chủ quyền đấy, khiến người khác đều không có cơ hội mơ tưởng."

"Không sao đâu. Em tin anh sẽ xử lý tốt thôi."

Anh vuốt ve gương mặt mềm mại của cô nói: "Hôm nay trông ngoan thế."

Cô nắm quần áo anh, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Lúc đầu khi em đi nước ngoài, có phải anh cũng từng mua vé máy bay sang đó rồi không?"

Anh ngạc nhiên: "Em biết sao?"

"Sao anh không đến tìm em!"

"Ngày đó... Lúc gọi điện cho em, anh ngồi trong xe ở con đường phía đối diện."

Dung Hoan ngẩn người.

Đáy mắt anh thoáng qua chút buồn bã, từ từ giải thích với cô: "Anh muốn đến đón em về, mặc dù anh không thể nói cho em biết anh thích em. Nhưng mà... Lúc ấy giọng nói em kiên định như thế, anh cảm thấy thà để em trở về thấy khó chịu, chẳng bằng để em không nhìn thấy anh."

"Nhưng mà, anh không đau lòng sao?"

"Hoan Hoan, bỏ lỡ ba năm chính là nỗi đau mãi mãi trong lòng chúng ta." Anh cười sờ mặt cô: "Nhưng đổi thành một góc độ khác mà nói, bỏ ba năm đó để chúng ta càng quý trọng nhau hơn."

"Cho nên dù cho cách ba năm chúng ta không gặp nhau, anh vẫn dõi theo em sao?"

Anh không nói tiếng nào, mà từ trong ngăn kéo khác cầm ra một xấp vé máy bay, hai mươi vé, đều bay đến New York, gần như cách hai tháng đi một lần.

Thì ra ở nơi cô không nhìn thấy được, anh cũng đang nhìn cô sao.

"Trách em chẳng lần nào phát hiện anh cả..." Nhưng thật sự có lần cô thấy anh, chẳng qua khi đó cô nghĩ mình uống say rồi.

"Không sao, từ nay về sau, bồi thường tốt cho anh là được."

"Bồi thường?"

Anh ở bên tai cô "Nghiền ngẫm từng chữ", cô nghe xong mặt cũng đỏ bừng lên, đẩy anh ra: "Lưu manh..."

"Không phải em cũng thích lưu manh sao?"

Anh cúi đầu khóa đôi môi đỏ mọng của cô lại, ngón tay luồn vào mớ tóc mềm mại của cô, nắm chặt lấy gáy cô, không để cô tránh về phía sau nữa.

Sau khi khi dễ cô gái nhỏ xong, cô nói muốn sang bên kia, không thể ảnh hưởng đến công việc của anh được.

Vì thế cô đi đến ghế sofa đọc sách, anh cũng nghiêm túc bắt đầu xử lý chuyện công.

Buổi trưa đến, cô đến trước mặt anh, lẩm bẩm: "Em đói em muốn đến nhà ăn..." Nhìn giống như con mèo nhỏ chạy đến trước mặt chủ xin thức ăn vậy."

Anh cầm tay cô: "Hoan Hoan đợi anh thêm 5 phút nha?"

"Được được."

Cô ngồi trên ghế sofa chờ anh, sau một lát thấy anh đi đến chỗ cô, trong tay cầm theo áo choàng dài, anh vươn tay ra nói: "Đi ăn cơm thôi."

Cô được anh dắt khỏi phòng làm việc, lúc này có rất nhiều thầy cô thấy cảnh này, cực kỳ khiếp sợ nói: "Thầy Phó, đây là...?!"

Thầy cô bọn họ trước giờ đều biết Phó Tư Diễn là người không gần nữ sắc lại dắt tay cô gái!

Phó Tư Diễn nắm lấy vai Dung Dung, mỉm cười nói: "Bạn gái tôi, đưa cô ấy đi ăn cơm."

-

Dung Hoan và Phó Tư Diễn đi đến nhà ăn, bây giờ chính là giờ cơm, Dung Hoan nhìn theo đội ngũ xếp hàng dài, mắt nhìn chằm chằm Phó Tư Diễn.

Người đàn ông nhanh chóng hiểu được ý cô, bàn tay xoa nắn sau gáy của cô, dịu dàng nói: "Em tìm chỗ ngồi trước đi, anh đi lấy cơm cho em."

"Được ạ hihi, một mặn một chay."

Giờ phút này trong nhà ăn đâu đâu cũng đông đúc, cô đi khắp một vòng cuối cùng cũng thấy có người vừa mới cất bước đi, cô lập tức sang đó ngồi.

Một lát sau, có một đôi trai gái đi đến, hỏi: "Xin chào, cho hỏi có thể gộp bàn lại ngồi chung không?" Giọng nói của cô gái nũng nịu.

"Không thành vấn đề." Dung Hoan cười nói.

Đợi đôi tình nhân ngồi xuống, cô gái bắt đầu nũng nịu than phiền với bạn trai: "Sáng sớm hôm nay gọi điện cho anh anh cũng chẳng thèm nghe, là anh cố ý không muốn nghe phải không?"

Cậu con trai thì cắt tóc đầu đinh, dáng người trông cũng rất đẹp trai, giờ phút này nghe thấy bạn gái nói như thế thì đôi lông mày đậm nhíu lại, giọng nói xen lẫn sự thiếu kiên nhẫn: "Anh đã nói sáng sớm hôm nay lúc học anh đã nộp điện thoại lên rồi sao?"

"Nhưng trước kia anh đều không nộp, còn chơi game nữa."

"... Anh đã nói là thầy bắt thế, em không tin thì hỏi làm gì?" Nam sinh nói xong lời ày, ánh mắt lướt qua bạn gái nhìn sang Dung Hoan ngồi bên cạnh, dáng người Dung Hoan rất đẹp khiến anh ta không tự chủ được mà ngạc nhiên mấy giây.

Chuyện này cũng nhanh chóng bị bạn gái phát hiện ra: "Sao trong lúc đang nói chuyện với em anh cũng chẳng tập trung gì thế!" Giọng nói cô rất gay gắt, giọng nói nũng nịu như trẻ con, nhưng vào trong tai người nam sinh lại chẳng thoải mái như thế nữa.

Người nam sinh không để ý đến cô gái ấy nữa, nữ sinh lẩm bẩm gì đó trong miệng, sau đó Dung Hoan lại bị Phó Tư Diễn thu hút sự chú ý, cô nhìn anh vẫy vẫy tay.

Phó Tư Diễn để dĩa thức ăn lên bàn, cặp đôi kia cũng lập tức ngẩng đầu nhìn anh, đều sững người một chút.

Thật đẹp trai quá đi...

"Không có sườn xào chua ngọt em thích ăn, nên lấy gà chiên cho em." Anh nói.

Dung Hoan vui vẻ gật đầu hệt như gà con mổ thóc: "Cái này em cũng thích ăn, cảm ơn anh nhé."

Bị sự lễ phép bất ngờ này của cô chọc cười, anh ngồi xuống, nhận lấy đôi đũa cô đưa sang, hai người ăn Dung Hoan lại nói: "Mùi vị thức ăn ở nhà ăn vẫn như cũ, ăn ngon thật."

"Thích thì sau này ngày nào cũng đưa em đến ăn nhé?"

"Được nha, anh cứ xem em là một bé thú cưng nhỏ, mang theo bên người đi."

Anh cong môi: "Được, vậy anh phải nhìn kỹ, không thể để người nào đó chạy đi được."

Nam sinh ở bên cạnh đang nghe lén nghĩ: Mối quan hệ của hai người sao lại hài hòa như thế?!

Nữ sinh đang nghe lén ở bên cạnh: Sao bạn trai của người khác lại nói chuyện dễ nghe như thế chứ?!

Dung Hoan múc một muỗng canh, nhìn Phó Tư Diễn nói: "Đột nhiên em thèm ăn hạt dẻ quá... Hay là em lên mạng mua một ít nhé?"

Anh ngước mắt nhìn: "Không cần, lát nữa trên đường về mua cho em món hạt dẻ rang đường mới."

"Nhưng cái đó không lột được..."

"Anh lột cho em."

Dung Hoan đạt được mục đích, hài lòng cười, lúc này bên cạnh truyền đến tiếng "A" của nam sinh, dường như đang muốn nhảy cẩn lên: "Mẹ nó em đạp anh làm gì?!"

Nữ sinh tức giận trợn mắt lên nhìn anh, mặt nam sinh ngơ ngác nói: "Em điên rồi?!"

Nữ sinh bưng dĩa thức ăn lên, bỏ lại một câu: "Anh nhìn bạn trai người khác xem như thế nào kìa!"

Nam sinh đau đầu chửi lên, nhìn Dung Hoan một cái, lúng túng đuổi theo, Dung Hoan bỉu môi, châm chọc người nào đó: "Một vài người khi sinh ra đã là một sai lầm to lớn rồi nhỉ."

Người nào đó vui vẻ nhướng mày nói: "À? Sai lầm gì?"

"Anh cái người này cưng chiều bạn gái quá, sẽ mang đến những sự so sánh cho người khác đó."

Anh cầm tay cô: "Vốn dĩ bạn gái là để cưng chiều mà."

-

Chiều đến hai người về nhà, đến tối, Dung Hoan cơm nước no nên ngồi trên ghế sofa xem TV, tối nay nhiệt độ chợt giảm xuống, lại lạnh thêm mấy độ.

Phó Tư Diễn từ phòng bếp đi ra, nhìn cô một cái, rồi im lặng không nói gì đi lên lầu.

Lúc Dung Hoan không nghĩ ra anh tính làm gì, thì anh lại cầm một chiếc áo choàng màu xám đen vừa dài vừa rộng đi xuống, sau đó đến trước mặt cô, bế cô từ ghế sofa đứng lên, choàng thêm cho cô, trong miệng dịu dàng nhưng lại chỉ trích: "Lạnh còn không biết đi mặc quần áo sao?"

"Sao anh lại lấy quần áo anh thế."

"Không thích mặc của anh à?" Dung Hoan nói quần áo của anh rộng lớn, mùa đông mặc rất tiện.

Cô cười toe toét, đứng trên ghế sofa cúi đầu nhìn anh, chờ anh giúp cô mặc xong thì hôn anh nói: "Phần thường."

Cô vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy bản thân mình như bay lên trời, giây tiếp theo, thì bị anh ôm ngồi lên đùi, anh ngồi lên ghế sofa, ôm lấy cô.

"Thưởng như thế không đủ." Lần này đến phiên anh cúi đầu hôn cô.

Hai người hôn xong, ngón tay anh vuốt ve cằm cô, nói nhỏ: "Lại ăn cái gì mà cái miệng nhỏ này lại ngọt thế chứ?"

"Ừm... Mứt cam, anh muốn ăn không?"

Ánh mắt anh rơi xuống đôi môi anh đào mềm mại của cô, một lúc sau cười nói: "Anh đã ăn anh đào rồi."

Dung Hoan: "?"

Ngón tay anh vừa khéo ở eo cô, cẩn thận vuốt ve: "Anh cảm thấy bây giờ em mập lên một chút rồi đó."

Dung Hoan hoảng sợ: "Thật sao?! Đều do anh làm em mập đấy! Hu hu..."

"Mập cũng tốt, trước kia ôm cứ như ôm xương vậy."

"..." Cô cũng không gầy đến mức đó chứ???

Cô giơ tay lên sờ mặt anh, miêu tả cân thận đôi chân mày sắc như kiếm của anh, trong miệng thầm nói: "Sao mà đường nét gương mặt anh lại cân đối như thế."

"Thích không?"

"Dạ, lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy rất đẹp trai rồi." Cô tựa vào lòng ngực anh, nhớ lại quá khứ: "Phó Tư Diễn, anh có còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

"Sao anh quên được? Ở DC."

"Lúc ấy lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ gì về em thế?"

"Cảm thấy em rất đặc biệt, nhìn qua thì trông rất lễ phép nghe lời, thật ra chính là một con cáo xinh đẹp ranh ma, lá gan cũng rất lớn, mấy cái chai bia như thế nói đập người ta là đã đập ngay như thế." Ngón tay anh quấn quanh mái tóc dài của cô.

Cô cười hì hì: "Em là Hề Phán là bạn học chung từ nhỏ, có lần hai đứa em ra ngoài đi chơi bị một nam sinh bắt nạt, Hề Phán dạy dỗ họ như thế đấy. Thế anh thích dáng vẻ thế nào của em?"

"Dáng vẻ nào cũng thích, chỉ cần là em anh đều thích." Cho dù lúc đầu hay bây giờ, anh cũng yêu nhất dáng vẻ đơn thuần của cô.

Dung Hoan bị lời ngon tiếng ngọt của anh dụ dỗ khiến tâm trạng cực kỳ tốt, chủ động hôn anh, anh nắm quyền chủ động đè cô dưới người, hai người hôn nhau không rời trên ghế sofa.

Cuối cùng anh ngừng lại, dùng ngón tay vuốt ve tóc cô, cười nói: "Tối nay lại tiếp tục ở trên giường nhé."

"..." Cô đỏ mặt, mắng anh "Lưu manh."

"Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

"Được ạ."

Anh kéo cô đứng lên, hai người thay giày ra của. Mặc dù phương Nam không có tuyết rơi nhưng thời thiết vẫn lạnh đến tận xương tủy, cũng khiến người khác thấy khó chịu.

Cô đeo bao tay, quấn khăn quàng cổ, một tay được anh nắm bỏ vào trong túi áo lớn, hai người thong thả bước lên trước.

"Tư Diễn, anh muốn nghe một chút về cuộc sống ở nước ngoài của em không?"

Anh nhìn đôi mắt sáng rực của cô, gật đầu.

Vì thế cô kể với anh rất nhiều chuyện thú vị ở nước ngoài, thật ra thì cuộc sống ở nước ngoài có rất nhiều niềm vui, không đơn thuần là đối mặt với hoàn cảnh mới không thích ứng kịp, còn có vết thương trong tim cô từ đầu đến cuối vẫn không khép lại được.

"Cuộc sống ở nước ngoài rất thú vị, thứ không tốt duy nhất, chỉ là không có anh."

Anh ôm lấy bả vai cô, giọng nói dịu dàng đầy lưu luyến: "Bây giờ có, sau này cũng có."

Sau khi hai người ở bên nhau, đều tự hỏi lẫn nhau, sao lúc chia xa nhau ba năm đó không thử bắt đầu một đoạn tình cảm mới, hai người đều nói tính năng thích người khác trong đầu đã bị tắt điện mất rồi, đến tận bây giờ cũng không ai có thể vào lòng được.

Như thế nên sau khi gặp lại nhau, chốt điện lại mở ra, giống như thời gian bị chia cách, hai tính mạng lại lần nữa về bên nhau.

Hai người đi đến chợ đêm, anh hỏi: "Bây giờ còn muốn ăn hạt đẻ ngào đường không?"

"Ăn ăn!"

Anh dắt cô đi tìm khắp nơi, cuối cùng nghe thấy tiếng rao: "Hạt dẻ ngào đường nóng hổi đây, vừa ngọt vừa thơm, một cân chỉ 18 tệ, 18 tệ một cân thôi!"

Hai người lập tức bước đến, Phó Tư Diễn nói: "Ông chủ, lấy một cân đi."

"Được đấy, tên nhóc này đối xử với bạn gái tốt thật đấy, trời lạnh ăn hạt dẻ xào đường, khiến lòng bạn gái cũng nóng thêm được một chút."

Hai người đều bị lời giải thích này của ông chủ chọc cười, cầm lấy hạt dẻ, rồi đi đến nơi phía trước nghỉ ngơi.

Dung Hoan tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, đôi mắt nhỏ bé của cô cứ nhìn chằm chằm vào túi hạt dẻ nóng hổi trong tay anh. Anh gõ nhẹ vào gáy cô nói: "Nhóc con tham ăn."

Anh đứng trước mặt cô, cầm một hạt bóc cho cô, hạt vẻ màu vàng kim, Dung Hoan nhìn chằm chằm, anh đưa hạt dẻ đến cô vừa tính há miệng ăn thì anh lại rút tay về.

"Này!"

"Muốn ăn sao?"

"Vâng."

Anh cúi đầu nói bên tai cô: "Lại gọi cái gì đó dễ nghe chút nào."

"Anh Tư Diễn." Giọng cô dịu dàng, ngẩng đầu ngước mắt nhìn anh.

Cuối cùng anh cũng không kiềm lại được nụ cười trên khóe miệng, bỏ hạt dẻ vào miệng cô, phát hiện cô gái nhỏ này cũng dễ "Lừa gạt" thật, chút đồ ăn ngon đã thu phục được cô.

-

Hai người về đến nhà, Phó Tư Diễn đi rửa mặt trước, Dung Hoan đang tính chơi game, thì vừa khéo nhận được điện thoại của Hồ Hinh, cô ấy nói mấy ngày nữa có buổi biểu diễn ở thành phố B, chỗ phòng nhạc mời cô đến. Dung Hoan đồng ý, dù sao khoảng thời gian này cô thật sự rất rãnh rỗi.

Phó Tư Diễn tắm xong đi ra, Dung Hoan nói chuyện này cho anh biết, anh liếc nhìn lịch trình của mình, phát hiện đụng giờ với anh.

"Không sao, đến lúc đó Hồ Hinh đi cùng em là được rồi."

"Đi bao lâu thế?"

"Ba ngày là về."

Anh gật đầu, nói cô đi tắm, Dung Hoan đưa điện thoại cho anh: "Giúp em chơi một chút."

Anh chơi xong một ván, vừa khéo WeChat nhảy ra một tin nhắn: Cục cưng, mấy ngày nữa tôi bay đến thành phố B, chúng ta gặp nhau nhé? Đã bao lâu không gặp rồi.

Phó Tư Diễn nhíu mày.

Dùng tiếng anh để gửi tin nhắn, tên trong danh bạ của người đàn ông này là Tiếng anh--- tên là Malloy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play