Khuôn mặt Dung Hoan đầy những dấu chấm hỏi màu đen...
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Phó Tư Diễn vòng tay ôm Dung Hoan rồi di chuyển, hoàn mỹ mà tuyên bố chủ quyền, anh quay đầu nhìn Tư Tinh Châu đang ngoác mồm kinh ngạc, lạnh nhạt mở miệng: “Ngài Tư muốn ở lại ăn tối sao?”
Những lời này rất khách sáo, nhưng mà giọng nói và vẻ mặt của Phó Tư Diễn lúc này giống như đang muốn nói cho Tư Tinh Châu một câu... khuyên anh nên lập tức rời khỏi đây...
Tư Tinh Châu cũng là người có mắt nhìn, lập tức thu hồi sự kinh ngạc trên mặt, cười nhạt nói: “Không được rồi, tôi chỉ tới chơi một chút, tôi đi trước.”
Dung Hoan lúng túng nói: “Để em tiễn anh.”
Tư Tinh Châu đi tới cửa, Dung Hoan đẩy Phó Tư Diễn ra, “mạnh mẽ” nguýt anh một cái rồi đi theo.
Dung Hoan đi cùng Tư Tinh Châu đến gara, anh ấy do dự mở miệng: “Người đàn ông vừa nãy không phải là chú của em à...”
“Không phải chú ruột.” Cô gãi đầu một cái: “Em cũng không biết nên giải thích với anh như thế nào.”
“Anh ta tên là Phó Tư Diễn sao?” Anh ấy đột nhiên hỏi làm cho cô sửng sốt: “Sao anh biết?”
Thực ra Tư Tinh Châu đã nghe thấy cái tên này từ lâu rồi, đó là vào một buổi tối ba năm trước, Dung Hoan đi ăn tối cùng mấy người bạn, sau đó cô uống say, Tư Tinh Châu đưa cô về nhà, trên đường bỗng dưng cô bật khóc, trong miệng vẫn nói: “Em không muốn yêu Phó Tư Diễn nữa...”
Tư Tinh Châu nhìn Dung Hoan, ánh sáng trong mắt chậm rãi mờ đi, một lát sau anh ấy chỉ lắc đầu. Dung Hoan rất nghi hoặc.
Khi đi đến bên cạnh xe, anh ấy xoay người nói với cô: “Dung Hoan. Có vẻ như anh đã xuất hiện quá muộn, nếu như có thể quen biết em từ hai năm trước, liệu kết quả có khác không.”
Dung Hoan ngẩn người, không hề trả lời.
Anh ấy cười, vỗ bờ vai của cô: “Em đã đợi lâu như vậy rồi, anh hi vọng người có tình sẽ nên duyên, đừng để lại tiếc nuối.”
“Cảm ơn anh, Tinh Châu.”
Anh ấy lên xe, xe chạy ra khỏi gara, Dung Hoa nhìn xe biến mất khỏi ánh tà dương.
Cô trở về biệt thự đã nhìn thấy người nào đó đã mặc quần áo tử tế, nhàn nhã thoải mái ngồi trên ghế sofa.
Quá đáng.
Cô cũng không nhìn anh chút nào, đi thẳng vào nhà bếp. Phó Tư Diễn thấy vậy thì nhận ra cô không vui, “vẫy vẫy đuôi” đi theo.
Dung Hoan đi tới tủ lạnh cầm hộp sữa chua, nghe thấy phía sau có người tiến lại gần. Sau đó là tiếng đàn ông vang lên: “Hoan Hoan...”
Anh đặt ngón tay lên khay nước mát, cố gắng đi vòng sang cô nhưng cô gái nhỏ trốn sang một bên, nhìn sang bằng sắc mặt lạnh lùng.
Sự kiêu ngạo đối diện với Tư Tinh Châu của anh vừa nãy bây giờ bay sạch không còn chút nào, anh dịu dàng xin lỗi cô: “Anh sai rồi, anh không nên tùy tiện vào trong nhà.”
Dung Hoan sửng sốt một chút: “Không đúng, sao anh lại có dấu vân tay?”
“Anh không cần có, anh mở bằng mật khẩu.”
Dung Hoan: “???”
“Hơn nữa, đây là nhà của anh, anh đi vào tắm.”
Dung Hoan:?!!
Khá lắm Hồ Hinh, lại dám lừa cô! Còn nói đó là nhà của một bà cụ, cô cũng không biết Hồ Hinh bị Phó Tư Diễn mua chuộc từ bao giờ!
Phó Tư Diễn nắm chặt lấy tay cô, động viên: “Đừng nổi nóng đều là do anh sai, anh thật sự định để em thuê nhà này, nhưng mà anh biết tối nay tên đàn ông họ Tư sẽ tới nhà, nên anh không thể để cho hai người ở một mình với nhau.”
Dung Hoan mở tay anh ra: “Chuyện của em và anh ấy em sẽ giải quyết, không cần anh dùng cách này.”
Anh khép mi: “Xin lỗi, không có lần sau.”
Cô xoay người: “Em muốn ở một mình một lát.” Đối với thái độ này của anh, cô cũng hết giận hơn nửa, nhưng không thể để cho anh cảm thấy cô dễ dỗ như vậy.
Phía sau không thấy động tĩnh gì, mấy giây sau, cô quay đầu lại thì đã thấy anh đi ra.
Cô buông tiếng thở dài, đi nấu bữa tối, cuối cùng vẫn nấu phần của hai người. Nấu mì xong, cô lặng lẽ đi vào phòng khách thì nhìn thấy anh đang ngồi trước bàn uống nước, đang loay hoay làm gì đó.
Khi nhìn kỹ thì thấy anh đang tập trung bóc hạt cho cô.
Trên bàn cô đặt quả hạnh, quả mắc ca, hạnh nhân do cô mua ở siêu thị lần trước. Mặc dù có đồ để bóc nhưng vẫn rất rườm rà, bóc cái này làm móng tay cô hơi đau.
Cô đi tới vừa nhìn đã thấy anh đã bóc được một bát nhỏ, ngón tay cũng đỏ lên.
Bóc xong hạt cuối cùng, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Em chơi đàn piano nên bóc vỏ không tốt cho ngón tay, nếu sau này em muốn ăn thì để anh bóc.”
Nghe vậy, những nơi mềm mại nhất trong lòng cô sụp đổ, đâu còn tức giận nữa, cô cầm lấy bát: “Đủ rồi.”
Cô nhìn về phía anh, khẽ nói: “Anh ăn tối chưa? Nếu chưa thì đi ăn mì.”
“Được, để anh đi rửa tay.”
Anh rửa tay xong đi ra phòng ăn, cô đã ngồi ở đó rồi. Anh nhìn thấy cảnh này, lại hồi tưởng lại mấy năm trước cô cũng nấu cho anh, lúc đó anh không biết là cô làm, lại còn ghét bỏ nữa.
Anh cười nhẹ nhìn cô. “Anh nếm thử đi...” Cô đỏ mặt, cúi đầu vội vàng nói.
Anh nhấp một miếng rồi đưa ra kết luận: “Mùi vị rất ngon, ăn ngon hơn trước đây nhiều.”
Hai người yên tĩnh ăn mì, ăn xong thì anh chủ động ôm việc rửa chén bát, Dung Hoan đi ra ngoài, mở cửa sổ ra, gió biển thổi vào.
Một mình cô nhìn biển, một lát sau, Phó Tư Diễn đi tới bên cạnh cô: “Thích nơi này sao?”
Cô gật đầu: “Vào buổi tối cực kỳ đẹp.”
“Anh rất sợ em đi Mỹ, sẽ không trở về nữa.” Anh không nhịn được nói một câu.
Dung Hoan sững sờ trong chốc lát, quay đầu nhìn anh, thấy cảm xúc của anh nơi đáy mắt, khó phân biệt được đêm ngày, dường như bị cuốn vào vòng xoáy ký ức.
“Em... không phải đã trở về rồi sao?” Trong lòng cô cũng cảm thấy cay đắng.
Anh che giấu những cảm xúc khác bằng nụ cười, đặt lòng bàn tay lên sau gáy của cô, xoa xoa: “Ừm, trở về là tốt rồi.”
-
Ngày hôm sau, Dung Hoan nhận được lời mời của Bạch Ngưng, bảo cô tới nhà chơi. Lúc xế chiều cô đến đó.
“Thật đáng tiếc, hôm nay anh Thừa Chi đi công tác, không có nhà.” Bạch Ngưng trêu ghẹo cô.
“Không sao ạ, đến gặp chị Ngưng là đã vui rồi.” Dung Hoan cười cười.
Bạch Ngưng dẫn cô vào ngồi trên ghế sofa, Dung Hoan nhìn thấy trên bàn có trà và bánh ngọt thì rất kinh ngạc: “Những thứ này đều do chị làm sao?”
“Em có thể nhận ra à, xem ra chị làm vẫn hơi xấu.”
Dung Hoan lắc đầu một cái. Đó là bởi vì mấy ngày trước cô nhìn thấy trên Weibo điên cuồng khoe vợ của Tiêu Thừa Chi đăng bánh ngọt lên, kiêu ngạo nói là do bà Tiêu làm.
Bạch Ngưng và Dung Hoan trò chuyện rất nhiều điều xảy ra gần đây, cuối cùng nói tới Phó Tư Diễn, cô ấy thăm dò hỏi: “Em và Phó Tư Diễn... thế nào rồi?”
Dung Hoan đỏ mặt: “À... thì là thế đó.”
Thấy vẻ mặt đột nhiên khác lạ của cô, Bạch Ngưng nở nụ cười: “Xem ra có chuyện xảy ra rồi? Cậu ấy tỏ tình với em rồi sao? Buổi tối hôm ấy nhìn thấy em hẹn hò với người đàn ông khác, cậu ấy không phát điên lên mới lạ.”
“Vâng...”
“Thực ra cậu ấy cực kỳ thích em, bây giờ coi như tự đối mặt với bản thân mình, dũng cảm bắt đầu theo đuổi em.”
Dung Hoan cụp mắt còn chưa nói gì, Bạch Ngưng nhìn thấy: “Em còn chưa nhận lời cậu ấy đúng không?”
Cô gật đầu, Bạch Ngưng tán thành với cô: “Đúng là phải cho cậu ta nếm được tư vị không có được, ai kêu lúc trước làm em khổ sở như vậy, thích em nhiều năm như thế nhưng lại kìm nén không nói...”
“Nhiều năm như vậy?” Dung Hoan ngây người.
Bạch Ngưng nghi hoặc: “Em sẽ không cho rằng cậu ấy mới thích em không bao lâu chứ?”
Chẳng lẽ không đúng sao?
Cô ấy xua tay: “Cụ thể từ lúc nào chị cũng không biết, nhưng từ lễ đính hôn, lúc đó cậu ấy đã thích em rồi. Ban đầu có thể cậu ấy không tin được mình nảy sinh tình cảm với em, sau đó càng ngày càng không khống chế được.”
Dung Hoan khiếp sợ: “Vậy sao lúc đó anh ấy không nói với em?”
“Lúc đó cậu ấy cũng rất khổ sở, cậu ấy cảm thấy tuổi tác giữa hai người cách biệt quá lớn, sẽ làm chậm trễ em, cậu ấy cũng lo lắng em chỉ nhất thời, cảm thấy em còn nhỏ, không hiểu rõ tình yêu.” Bạch Ngưng thở dài: “Hơn nữa, vào lúc đó... cậu ấy cũng có nỗi khổ trong lòng.”
Cô ấy dừng một lúc rồi nói: “Ông nội em không đồng ý.”
Bạch Ngưng nói cho cô về việc ông cụ Dung ngầm yêu cầu Phó Tư Diễn làm Dung Hoan cắt đứt thương nhớ, bao gồm cả sự xuất hiện của Từ Nhụy Sương, cũng là Dung Khang Đạt lợi dụng Phó Tư Diễn như một con cờ, những việc này đến sau này cô ấy mới biết.
Thế nhưng những đau khổ này, lúc đó chỉ có một mình Phó Tư Diễn gánh lấy.
“Em có hiểu cảm giác yêu nhưng không thể nói ra không? Căn bản cậu ấy không thể nào nói cho em cảm giác của cậu ấy đối với em. Có thể hai người chia cách ba năm làm cho cậu ấy hoàn toàn nhìn rõ được buông tay cũng không phải là cách để tác thành cho nhau.”
Bạch Ngưng nói cho cô vài chuyện về Phó Tư Diễn sau khi cô rời đi, Dung Hoan nghe, nước mắt tuôn rơi.
Những nỗi oán giận và bất mãn của cô đối với anh, khi nghe xong những điều này đều đã tiêu tan hết.
Trước đây cô trách anh không quý trọng tình cảm của cô, nhưng mà lại không biết rằng sau lưng anh cũng đau đớn lắm.
Không phải cô lựa chọn tha thứ, mà là khi cô đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đứng ở góc độ của anh mà suy nghĩ, cô đã cảm nhận được nỗi đau khổ này.
“Cậu ấy lựa chọn không nói cho em là không muốn để cho em có gánh nặng. Nhưng mà chị nghĩ em có tư cách biết những điều này.” Bạch Ngưng đưa khăn giấy cho cô.
Dung Hoan bình tĩnh lại một chút, điện thoại vang lên, vừa nhìn đã thấy là Phó Tư Diễn.
Cô bình phục lại nỗi lòng mình, nhận điện thoại, không ngờ đầu bên kia truyền đến giọng của anh rất suy yếu: “Hoan Hoan, anh bị ốm.”
Dung Hoan: "Bị ốm???”
“Hơi sốt nhẹ.”
Trái tim Dung Hoan nảy lên: “Vậy anh uống thuốc chưa? Anh bảo Kế Sâm đưa anh đến bệnh viện nhé?”
“Không sao đâu, anh chỉ muốn nghe giọng của em một chút.”
“Anh có ở nhà không? Em qua đó với anh.”
Dung Hoan cúp điện thoại, Bạch Ngưng hỏi Phó Tư Diễn xảy ra chuyện gì, Dung Hoan nói anh bị sốt nên cô đi xem xem.
Bạch Ngưng bảo cô chờ một chút, sau đó lên lầu mang mấy viên thuốc hạ sốt đưa cho cô mang đi.
“Cảm ơn chị, chị Bạch Ngưng.”
Cô ấy cười: “Chờ tin tức tốt của các em.”
-
Dung Hoan lái xe, nửa giờ sau đã đến địa chỉ của Phó Tư Diễn.
Cô ấn chuông vừa, chỉ mấy giây sau cửa bị mở ra.
Phó Tư Diễn đứng ở cửa, mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ, chỉ là sắc mặt có chút hốc hác, nhưng khi nhìn thấy cô, anh nhếch môi lên: “Hoan Hoan lo lắng cho anh thế sao?”
Cô không trả lời anh mà đi vào, cô giơ tay sờ đầu của anh để cảm nhận nhiệt độ: “Nóng như vậy mà là sốt nhẹ sao?”
“Một tiếng trước có đo rồi, chưa tới 38 độ.” Anh cũng không biết sao lâu lắm rồi không bị ốm, chẳng hiểu sao đột nhiên lại bị sốt, chắc là mở điều hòa quá thấp.
Cô lo lắng đẩy anh: “Trước tiên anh đi nằm đã, lại đo thử lại một lần.”
Thực ra anh cảm thấy vẫn còn ổn, nhưng thấy cô gái nhỏ lo lắng cho anh như vậy nên cũng làm theo cô. Cô đo nhiệt độ cho anh xong, phát hiện nóng tới 38 độ 5.
Cô vội vàng đi lấy thuốc bảo anh uống vào.
Anh uống xong thuốc thì ngồi trên giường nhíu mày nhìn cô gái nhỏ, dịu dàng nâng mặt cô lên: “Anh gọi cho em chỉ là đơn thuần nhớ em, đừng lo lắng, nhé?”
Cô cụp mi, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô bảo anh nằm xuống nghỉ ngơi, cô đang định đi ra ngoài nhưng anh lại nắm chặt tay cô: “Hoan Hoan, ở lại với anh một lát.”
Anh kéo cô nằm bên cạnh, hai má Dung Hoan ửng hồng, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh ôm vào trong lòng...
“Chỉ ôm một lúc thôi...” Anh thấp giọng dỗ dành cô.
Thấy cô ngoan ngoãn không di chuyển, anh nhếch miệng, ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô.
Tim Dung Hoan đập nhanh hơn, ngón tay nhẹ nhàng bám vào ống tay áo của anh, thời gian tích tắc trôi qua, hai người đều không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Dung Hoan mở miệng: “Phó Tư Diễn, anh còn nhớ em đã từng hỏi anh một chuyện không? Nếu như anh gặp được người mà anh yêu, có thể vẫn ở bên cô không?”
Lúc đó nghe thấy anh muốn đi gặp Từ Nhụy Sương, cô thăm dò hỏi anh vấn đề này.
“Nhớ.” Anh đáp một tiếng: “Sao vậy?”
“Ai cũng muốn ở cùng với người mình thích...” Dung Hoan thả nhẹ giọng nói, cuối cùng nói lí nhí: “Cho nên... anh... có muốn cùng với em không?”
Người đàn ông bất ngờ, nâng mặt cô lên, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng khó có thể tin tưởng: “Hoan Hoan, ý của em là em đồng ý rồi?!”
Sắc mặt cô đỏ lên, thẹn thùng không dám nhìn anh.
Nhưng khẽ gật đầu một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT