Ngày hôm sau cho dù đang bận tranh ngôi báu, nhưng Lê Thành Trung và Lê Hoàng Bách đúng thật dám làm đến cùng, mang kiệu đến trước cổng hầu phủ gióng trống khua chiêng muốn cướp người đẹp đến tay.
Lê Trường Quân thật sự không nghĩ đến bọn cháu trai của mình thực sự dám làm như vậy, hắn muốn xông tới bóp chết bọn họ, nhưng Đoàn Lan Khuê đã ngăn hắn lại.
"Huynh hiện tại không thể ở xuất đầu lộ diện được, cứ để cho ta đi."
Nói rồi nàng sửa soạn đi ra bên ngoài cửa chính.
Thấy nàng đi ra, lão phu nhân và Đoàn Thiếu Khanh đều nhìn sang phía nàng, ánh mắt tối tăm mang theo ý tứ cảnh cáo nàng đừng có gây loạn.
Đoàn Lan Khuê làm lơ trước ánh mắt của bọn họ, nàng dùng thần thái kiêu ngạo xinh đẹp nhất đến cửa chính.
"Hahahaha...! Mỹ nhân, cuối cùng nàng cũng ra đây rồi.

Trang điểm xinh đẹp như vậy chính là muốn đi theo bổn điện hạ có phải hay không?"
Vùa nhìn thấy nàng đi ra, Lê Hoàng Bách đã lên tiếng.
Đoàn Lan Khuê hôm nay trang điểm tỷ mỉ, y phục thêu hoa đỏ rực rỡ, nụ cười cong nhẹ khoé môi.
Những người xung quanh nhìn thấy nàng đi ra đều là hít thở không thông, ngay cả Lê Trường Quân cũng có chút ghen tỵ, nàng xinh đẹp như vậy thật muốn mang người dấu đi.
Lê Hoàng Bách và Lê Thành Trung đồng thời tiến lên.
Lê Thành Trung nhìn nàng chằm chằm, rãi rớt cũng muốn rơi ra.
"Ta đổi ý, ta sẽ nạp nàng là trắc phi.

Chỉ cần nàng đồng ý, ta liền nạp sính lễ..."
Đoàn lão phu nhân và Đoàn Thiếu Khanh nghe Lê Thành Trung nói hai mắt bớt đi mấy phần u ám, dù sao thì làm trắc phi còn hơn là thông phòng, chỉ là đang nội chiến, hươu chết về tay ai còn chưa rõ, nếu Đoàn Lan Khuê gả cho Lê Thành Trung vậy bọn họ khó có thể đứng thế trung lập được.
"À!!!"

Đoàn Lan Khuê nhẹ nhàng à một tiếng.

Lê Hoàng Bách cũng sốt sắng.
"Ta cũng cho nàng vị trí trắc phi..."
"Ồ!!!"
Đoàn Lan Khuê lại tùy ý ồ lên một tiếng.

Những người đứng hóng hớt đều khó hiểu, nàng chỉ Ồ với À một tiếng là có ý gì đây?
Đoàn Lan Khuê khẽ nhếch khoé môi.
"Chỉ bằng các người mà dám ở nơi này của ta hô to gọi nhỏ, ban phát ơn huệ nạp thiếp hay sao?"
Ánh mắt nàng loé lên tia khinh thường.
"Nói cho các người biết, cho dù các người mang mười dặm hồng trang muốn cưới ta làm chính thê, ta còn khinh thường không gả chứ đừng nói là mang mấy cỗ kiệu rách nát này..."
Nàng lạnh lùng rút roi ngựa ra tay.
"Cút..."
Bị triệt để sỉ nhục như vậy, bất cứ nam nhân nào cũng không thể chịu đựng được, nhất là bọn hắn còn là hoàng tử, nếu đại sự thành công sẽ thành hoàng đế thì càng không thể nhịn.
"Được...!Được...!Đoàn Lan Khuê, ta thấy ngươi cũng có một chút nhan sắc nên coi trọng ban phát cho ngươi một chút ân sủng.
Ngươi lại không biết điều, được một tấc lại tiến một thước...!Đã là như vậy..."
Hắn cười lạnh một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo.
"Người đâu, trói người mang đi cho bổn điện hạ, nếu hôm nay người nào dám cản trở...
Giết..."
Lê Thành Trung nghe hắn nói lại không cho là đúng.
"Đại ca, như thế không tốt chút nào, người đẹp này đệ cũng muốn mà..."
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, Lê Hoàng Bách đã xông thẳng đến chỗ Đoàn Lan Khuê muốn bắt lấy nàng.
Những người xung quanh không phân biệt có quen biết hay thân thích với Đoàn Lan Khuê hay không, đều tự động tránh ra thật xa.
Đoàn Lan Khuê siết chặt roi ngựa trong tay, ánh mắt loé lên sự lạnh lẽo thấu xương.
"Vút...!Vút..."
Nàng quất thật mạnh hai roi lên thẳng người Lê Hoàng Bách nhưng hắn né được, đưa tay bắt lấy roi ngựa của nàng...
"Á...áaaa..."
Hắn vừa cầm vào roi ngựa, chưa kịp kéo người về phía mình đã phải vội vàng rụt tay lại sắc mặt xám ngắt, cả người run lên.
Lê Thành Trung nhìn Lê Hoàng Bách ăn quả đắng cũng cẩn thận hơn, nhưng bên ngoài miệng vẫn không nhịn được mà châm chọc Lê Hoàng Bách.

"Đại ca, ngay cả một nữ tử mà huynh cũng không thể bắt được, thật quá là vô dụng rồi."
Nói rồi hắn đắc ý vênh váo dùng móc xích của mình phóng ra hòng dùng nó cuốn bắt lấy người.
Đoàn Lan Khuê nghiêng người né tránh, trong tay phóng ra cổ mẫu.

Cổ mẫu nhận lệnh phóng thẳng đến giữa hai chân của Lê Thành Trung...
"Á!!! Áaaa..."
Lê Thành Trung cảm thấy mệnh căn của hắn hỏng rồi, đau thấu trời xanh, đau đến độ hắn có thể thấy diêm vương đang nhìn hắn cười trìu mến.
Những người xung quanh đứng xem nhìn thấy cảnh này thì cũng hết hồn hết vía, nháo nhào chạy thật xa, thật nhanh.
Hai hoàng tử bị đánh trọng thương, Đoàn Lan Khuê người gây ra sự việc vẫn ung dung đứng ở đó, nhàn nhã nhìn hai người, khoé môi nhẹ nhàng cong lên, nói.
"Ta đã từng nói rồi, nếu còn làm ra trò bắt ép ta thì hậu quả các ngươi phải gánh chính là hoạn, ra nhập đội ngũ thái giám..."
"Ngươi..."
"Ngươi..."
Hai kẻ kia bị đau, chỉ có thể yếu ớt mà chỉ tay vào nàng mà lắp bắp, không thể nói thành lời đã ngất đi.
Hai người bọn họ nhanh chóng được đưa tới Mộng Điệp Y Đường.
Đoàn lão phu nhân nhìn Đoàn Lan Khuê hận không thể một tay bóp chết nàng.
"Ngươi...!Ngươi đúng là cái đồ sao chổi, thiên sát cô tinh mà, ngươi làm như thế là hại chết nhà chúng ta rồi..."
Bà ta gào khóc thảm thiết nhưng Đoàn Lan Khuê cũng chẳng thèm để tâm, nàng lên ngựa đi thẳng tới Mộng Điệp Y Đường.
"Ngươi đứng lại đó cho ta...!Đứng lại cho ta..."
Đoàn Thiếu Khanh tức đến dậm chân, nghiến răng mà hét lên.

Nhưng tuyệt nhiên lại không dám động thủ, bởi vì ông ta biết, đến hoàng tử Đoàn Lan Khuê còn ra tay tàn nhẫn đến như vậy, nếu ông ta hiện tại dám động đến nàng thì chính là tìm chết.
Ông ta hò hét như vậy cũng chỉ là muốn giữ lại một chút mặt mũi mà thôi.
Đoàn Lan Khuê hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa lao đi.

Trong lòng nghĩ thầm, chắc do nàng hiền quá nên để cho những kẻ này mới có thể làm loạn không có một chút cố kỵ nào hết cả, đúng là Hổ không gầm liền tưởng thành mèo bệnh hay sao.
Hai người Lê Thành Trung và Lê Hoàng Bách được đưa tới Mộng Điệp Y Đường, nhưng lại bị chặn ở ngoài cửa.
Khương thúc nhìn bọn họ cười xin lỗi nói.

"Cô nương nhà chúng tôi có lệnh không tiếp kẻ làm việc ác, thất đức, cậy quyền thế bức ép bá tánh..."
"Đây là Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, mau gọi cô nương nhà các người đến đây nhanh lên, nếu hai vị này mà có mệnh hệ gì thì cô nương nhà các ngươi cho dù có mười cái mạng thì cũng không đủ dùng đâu."
Khương Thúc mặt không đổi sắc, lạnh lùng đứng ở đó.
"Không được, cô nương nhà ta đã nói rõ rồi, cho dù bọn họ có chết cũng không cứu."
"Ngươi dám..."
Lúc này Lê Hoàng Bách đã tỉnh, hắn nhịn xuống cảm giác đau ngứa khắp mình mẩy, nghiến răng ra lệnh.
"Điều binh bao vây hết Đoàn An Hầu phủ và Mộng Điệp Y Đường cho bổn điện hạ..."
"À! Vẫn còn hơi điều binh như vậy thì chưa thể chết được..."
Đoàn Lan Khuê ung dung bước từ bên trong Mộng Điệp Y Đường ra, từ trên cao nhìn xuống.
"Ngươi..."
Lê Hoàng Bách kinh ngạc nhiên nhìn Đoàn Lan Khuê.
Khương Thúc khom lưng cung kính cúi người với nàng.
"Cô nương..."
Đoàn Lan Khuê để người bắc ghế ngồi ra chính giữa cửa, tư thế ung dung.
Lúc này sự hiện diện của hai vị hoàng tử, nhanh chóng thu hút sự chú ý của bá tánh xung quanh đến hóng chuyện chỉ trỏ nghị luận.
"Đoàn Lan Khuê...!Ngươi..."
Lê Hoàng Bách khoé miệng máu trào ra, chỉ tay vào nàng nói mãi không nói lên lời.
(còn tiếp).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play