Lê Trường Quân tung tin đồn bốn phía, nói Hoàng đế Mã Quốc bị yêu quái mê hoặc, đánh mất tâm trí.

Ngay cả vậy, Hoàng đế vẫn u mê tin tưởng Vu nữ kia.
Không đến nửa tháng, vùng duyên hải Mã Quốc nổ ra một đội quân khởi nghĩa do dân biển làm chủ.

Bọn họ đốt đi thuyền chiến của Mã Quốc dừng ở cảng khẩu, công bố muốn thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nghiệt.

Đội quân khởi nghĩa vốn không hơn trăm người, qua nửa tháng tăng đến mấy vạn người.

Quân khởi nghĩa chiếm thuyền chiến, dọc theo đường sông đánh thẳng tới dưới chân kinh thành.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, không đến hai tháng, bạo dân nội bộ Mã Quốc nổi lên bốn phía.

Mã Quốc trong nước rối loạn, Hoàng đế Mã Quốc ngồi ôm mộng đẹp bị từng cái chiến báo đánh tỉnh lại.

Nhưng mà cho dù là hiện tại hắn đẩy Vu nữ kia ra cũng đã chậm rồi.
Vốn cho rằng quân khởi nghĩa của dân biển chẳng qua là đám phế vật, nhưng không ngờ bọn họ lại đánh tới dưới chân Kinh thành.

Không đợi quần thần khuyên can, Hoàng đế không chút do dự đẩy Vu nữ kia ra, tưởng rằng chỉ cần đẩy ả ta ra, quân khởi nghĩa mang khẩu hiệu diệt trừ yêu nghiệt có thể lui binh ngay lập tức.
Lê Trường Quân muốn nhân cơ hội này một lần thu phục luôn Mã Quốc về tay, hắn biết những vương gia Mã Quốc còn ẩn nấp thế lực kia, vẫn đang quan sát nhất cử nhất động bên này.
Lê Trường Quân để cho nghĩa quân dùng tốc độ nhanh nhất tiến về áp sát kinh thành Mã Quốc, nhưng khi đến gần kinh thành rồi lại chưa có vội tấn công, chỉ làm một số động tác giả rung cây doạ khỉ, dụ những kẻ kia xuất đầu.
Lúc trước nghĩa quân tấn công những vương gia nắm binh quyền ở đất phong của Mã Quốc đều làm như không thấy, hiện tại khi thấy nghĩa quân muốn tiến đến kinh thành bọn chúng lập tức rục rịch, nhân cơ hội sửa soạn nâng cao cờ hiệu cần vương chạy về kinh thành.
Lê Trường Quân mỉm cười, đứng trên núi cao nhìn xuống từng đoàn quân đội tiến về phía bên này.
"À! Con cháu hoàng thất nơi nào cũng như nơi nào, chỉ chăm chăm leo lên mà thôi, muốn ngư ông đắc lợi!"
Lưu Xương cà lơ phất phơ ngậm một đoạn cỏ trong miệng cười nói.
"Còn không phải hay sao, ở trong cung cấm của hoàng đế Minh Quốc chúng ta, đám con cháu kia của ngươi cũng đang chăm chăm đấy thôi, nói không chừng lần này ngươi trở về lại có tân đế mới ấy chứ!"
"À! Vậy cũng xem như chúng nó có bản lĩnh."
Lê Trường Quân không quan tâm mà nói.

Lưu Xương lại nói.
"Nhìn xem, những kẻ kia gấp gáp như thế cơ mà, bọn chúng là muốn chúng ta giết hoàng đế trong cung kia, sau đó bọn chúng mượn cớ cần vương truy sát chúng ta, quang minh chính đại ngồi lên ngai vàng đó nha.

Cửu gia, huynh định làm sao đây?"
Lê Trường Quân liếc xéo hắn một cái.
"Bọn chúng muốn ngư ông đắc lợi dễ như vậy hay sao."
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, cười lạnh một tiếng.
" Minh Quốc chúng ta đã xuất đầu lộ diện đâu, đây chỉ là nghĩa quân khởi nghĩa của Mã Quốc, vì bất bình cách cai trị của hoàng đế mà khởi nghĩa, nay hoàng đế đã giết chết yêu nữ, vậy chúng ta cũng nên rút lui rồi..."
Lưu Xương nhìn hắn cười lớn.
"Cáo già! Hahahaha...!Để xem những kia có thể cam nguyện chạy đường xa đến mà về công cốc hay không nhỉ?"
Ban đầu Lê Trường Quân trà trộn vào đám dân biển, dẫn đầu khởi quân đều là một số dân biển trung thực an phận, hiểu biết không nhiều, nếu không phải bị ép đến mức không thể sống thì không ai nghĩ đến loại chuyện phản nghịch thế này.

Bây giờ thấy Hoàng đế chém chết Vu nữ kia, rất nhiều người muốn dẹp đường trở về.

Quyết định xong Lê Trường Quân lập tức hạ lệnh bọn họ chia thành các tiểu đội, mượn bóng đêm phân tán bốn phía.
Bên trong kinh thành Mã Quốc cũng đang hoảng loạn vì quân khởi nghĩa vây thành, khi sắc trời hửng sáng, nghe được Tướng quân thủ thành đến báo, nói nghĩa quân bỏ doanh trại rời đi trong đêm, bây giờ dưới thành trừ binh doanh trống không ra thì không còn một binh tốt.
Hoàng đế Mã Quốc còn chưa kịp vui mừng đã nhận được tin tức quân đội của chư vương Cần Vương đi đến ngoài thành.
Mấy vị Vương gia nhìn thấy ngoài thành, binh doanh trống không thì trợn tròn mắt, vốn muốn mượn cớ Cần Vương giết chết Hoàng đế đương nhiệm, tự mình đăng vị.

Nhưng ai ngờ đám quân khởi nghĩa kia lại đột nhiên biến mất?
Bây giờ phải làm cái gì đây? Đoạn đường này bọn họ tốn không ít lương thảo đấy! Thế mà không kiếm được cái gì, chán nản rời đi sao?
Mấy vị Vương gia thương lượng với nhau, nếu như vậy thì cứ đánh thôi! Trước tiên đánh thằng ngốc trong cung kia xuống rồi nói tiếp.
Cứ như vậy, quốc lực Mã Quốc vất vả lắm mới khôi phục được lại lâm vào chiến sự lần nữa.

Mắt thấy Kinh Thành gặp rủi do, Thủy quân Mã Quốc vốn đang đánh Duyệt Châu bất đắc dĩ đành phải lui binh, đi thuyền tiến vào dòng sông nội địa tiếp viện cho Kinh thành.
Nội chiến Mã Quốc kéo dài, Lê Trường Quân ở bên ngoài âm thầm tập trung quân lính, dàn binh bố trận chỉ chờ bọn chúng cắn nhau mệt liền nhảy vào.
Mã Quốc nội chiến, Lê Trường Quân chờ xuất binh.

Nhưng Đàm Quốc và Yến Quốc cũng không phải kẻ ăn chay, nhìn thấy Mã Quốc quốc lực dao động suy yếu từng ngày vì nội chiến, nó có khác nào một miếng bánh đang từ từ chín toả ra hương thơm, vậy là bọn họ cũng thèm thuồng muốn xuất binh chia một miếng bánh Mã Quốc này.

Nhưng Lê Trường Quân cũng như đoán trước được việc Đàm Quốc và Yến Quốc cũng muốn xuất binh, vậy là hắn đã tranh thủ thời gian xuất binh trước.
Khi tân đế Mã Quốc vừa đăng cơ còn chưa đến một ngày, Lê Trường Quân đã xuất mang quân thế như trẻ tre mà đánh thẳng đến kinh thành...
Tân đế vừa đăng cơ, triều chính chưa ổn định, quân đội lại vừa trải qua một trận nội chiến kịch liệt bị hao tổn nghiêm trọng, làm sao có thể trụ được trước thế quân hùng hổ thiện chiến như quân đội Minh Quốc.
Lê Trường Quân đã lên kế hoạch từ trước dùng thế sét đánh không kịp bưng ta mà đánh, tốc chiến tốc thắng, chỉ dùng thời gian hai tháng trời là đã thâu tóm gọn gàng Mã Quốc trong tay.
Tin thắng trận truyền ra Minh Quốc vui vẻ giăng đèn kết hoa ăn mừng.

Đàm Quốc và Yến Quốc binh vừa đến biên quan, đã nhận được tin Lê Trường Quân đã ăn trọn miếng bánh Mã Quốc này.
Đàm Quốc và Yến Quốc đều vô cùng kinh ngạc, cứ tưởng chiến sự sẽ kéo dài, Mã Quốc có thể giằng co cùng Minh Quốc một thời gian, bởi vì bọn họ cũng có tin tình báo, nói Lê Trường Quân lần này xuất binh với số quân binh vô cùng ít, cũng không thấy điều binh, không nghĩ đến khi đánh chiếm Mã Quốc lại từ đâu xuất đầu ra đến 1 vạn đại quân.
Đàm Quốc và Yến Quốc đều không thể hiểu nổi, rốt cuộc 1 vạn đại quân này làm sao thần không biết quỷ không hay tiến vào Mã Quốc.
Bọn họ ngàn vạn lần không biết, Lê Trường Quân đã chia nhỏ quân của mình, giả thành đoàn quân binh cần vương của những vương gia muốn đoạt quyền kia lần lượt tiến vào trong Mã Quốc.
Lúc đó Mã Quốc rối ren tranh đấu kịch liệt thì làm sao có thể phân biệt hay chú ý quá nhiều chứ, hắn chính là lợi dụng cái thế cục này để đánh.
Đàm Quốc và Yến Quốc tập trung binh lực, nghĩ không thể ăn được miếng bánh ngọt Mã Quốc, mà hiện tại Lê Trường Quân vừa thu phục Mã Quốc xong chưa thể trở về, liền trở mũi nhọn hướng đến biên quan Minh Quốc mà đánh.
(còn tiếp).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play