Ở trong lòng lão Hồ, Giang Dao là một người như thế này.

Lúc tức giận, cậu sẽ vừa đánh vừa mắng người, trông cứ y như người phụ nữ đanh đá có vẻ ngoài cực kì xinh đẹp, lão Hồ nghĩ rằng hắn có thể nắm lấy hai cổ tay của Giang Dao chỉ bằng một tay (đây đều chỉ là tưởng tượng của hắn, thật ra chiều cao của Giang Dao và hắn ngang ngửa nhau, cậu cũng không gái tính).

Đôi mắt, chiếc mũi, bờ môi của cậu, không có nơi nào là không đẹp mắt.

Khi cậu ra tay đánh người thật sự rất đau. Tuy nhiên lúc lão Hổ bị cậu đánh thì hắn chẳng thấy có vấn đề gì hết.

Giang Dao chính là như vậy, đối với hắn, cậu xinh đẹp, hung dữ, giống một chú mèo hoang nhỏ khó thuần.

Hắn rất thích bị Giang Dao mắng, cảm giác như bị diễn viên điện ảnh mắng vậy, có hương vị thích thú đến khó tả. Đôi mắt cậu tròn xoe, ánh nhìn sắc như dao, quyến rũ động lòng người, vừa lạnh vừa đẹp, giống hệt mẹ cậu.

Nhưng Giang Dao không dễ đối phó, cậu quá hung dữ, đánh nhau đến bạt mạng như một con chó điên, vì thế nên không ai dám xem cậu là nữ hết.

Lão Hồ chỉ có thể nghĩ những điều này ở trong lòng, lẳng lặng đánh giá người anh em tốt của mình.

Hơn nữa, Giang Dao còn có một ưu điểm tự nhiên khác là: cậu khờ khạo và ngây thơ.

Cậu không thể biết được những người con trai khác nghĩ gì về mình.

Trong lòng cậu, nam nữ ở cùng nhau là chuyện bình thường, cho nên Giang Dao chưa từng sinh lòng cảnh giác với lão Hồ cũng như những thằng con trai khác, đương nhiên cũng không biết đám côn đồ ngày thường đi chơi với cậu, quay lưng lại liền mắng cậu bằng những từ ngữ thô tục.

Bọn chúng một mặt mắng chửi, mặt khác lại lén lút chụp hình cậu để giải quyết dục vọng của mình, vô cùng rẻ tiền.

Lão Hồ bước vào KTV, châm một điếu thuốc, giả vờ thành thạo trò chuyện với lễ tân: "Tìm anh Vương."

Giang Dao cảm thấy lão Hồ là một người khá tự phụ, nhưng cậu ít bạn, lão Hồ cũng đối xử với cậu rất tốt, do đó chỉ cần giả vờ chịu đựng một chút thôi, không phải là vấn đề gì lớn.

Tuy nhiên, miệng cậu hỗn, vẫn phải châm chọc vài câu: "Cậu có bệnh hả."

Lão Hồ rít điếu thuốc một hơi thật sâu, rồi nhả khói thẳng lên mặt cậu, vẻ mặt mê mang hỏi: "Thấy thế nào, tôi đẹp trai không?"

Giang Dao lập tức dùng tay tát vào sau đầu lão Hồ một cái, làm ra vẻ nôn mửa, mắng: "Cút mẹ cậu đi!"

Nhân viên lễ tân dẫn bọn họ đến căn phòng lớn nhất, vừa bước đến cửa, họ đã nghe thấy tiếng Tiểu Mã, đàn em của anh Vương, tru lên một cách ma quái.

Giang Dao là đàn em cấp thấp nhất dưới quyền anh Vương, cậu gặp ai cũng phải gọi người ta một tiếng "anh".

Anh Vương tên thật là Vương Long, ba của gã hy vọng rằng gã sẽ trở thành một con rồng lớn, đáng tiếc là gã không đạt được kỳ vọng của ba. Thay vì trở thành rồng, gã lại trở thành một con rắn đầu đàn ở địa phương. Phụ trách ngôi làng nơi Giang Dao và những người khác sinh sống, tiệm hớt tóc nơi một số người mà cậu thấy ở cổng trường làm việc, đều do Vương Long "đầu tư".

Khi Giang Dao học năm nhất cấp hai, cậu được giới thiệu với Vương Long, rồi trở thành em trai nhỏ thứ mười sáu trong tiểu đội năm của gã.

Nghe thì ngu ngốc, nhưng lúc đó Giang Dao cũng là một đứa ngốc, cậu vẫn nghĩ việc này khá ngầu.

Giang Dao nhìn thấy Vương Long, lại thấy cô nữ sinh cấp ba tóc uốn cúp đang hút thuốc ngồi kế bên Vương Long, cậu nhanh nhẹn gọi một tiếng: "Chị dâu."

Vương Long vui vẻ nói: "Thật là hiểu chuyện nha, tiểu Giang là người được việc nhất bên cạnh anh đó."

Tóc uốn cúp là nữ sinh học lớp mười một, cô nàng là người mẫu của trường trung học dạy nghề may mặc bên cạnh, dáng người chuẩn, máy váy denim, dù trang điểm đậm cũng không che giấu được sự non nớt trên gương mặt cô.

Giang Dao tìm một chỗ ngồi xuống, lão Hồ nghiêng người: "Ồ, không tệ ha, chị dâu mới chỉ lớn hơn tụi mình hai tuổi, còn không cao bằng tôi."

Giang Dao chủ yếu đến đây để ăn ké: "Cậu quan tâm cái rắm."

Lão Hồ cười tủm tỉm: "Cũng khá đẹp mà, cậu không thích à?"

Giang Dao cười lạnh một tiếng: "Không có hứng thú."

Thật ra cũng không phải là không có hứng thú, mà là Giang Dao không thích loại hình này.

Cậu thích nữ sinh trong sáng thanh thuần, có làn da trắng và tính cách ngoan ngoãn, giống như cô gái nhỏ trong lớp cậu, người đứng thứ hai trong kỳ thi – Đỗ Tiểu Đóa, còn người đứng đầu là cậu – Giang Dao.

Giang Dao là rong rêu của xã hội, trưởng thành ở chốn bùn lầy hoang vu, nhưng cũng không ngăn cản được việc cậu khao khát hướng tới đóa hương dương mọc trong nhà kính, Đỗ Tiểu Đóa chính là một ý niệm như vậy. Giang Dao đã luôn tưởng tượng rằng nếu cậu sinh được sinh ra trong gia đình bình thường, nói không chừng cậu sẽ tự tin hơn khi nói chuyện với Đỗ Tiểu Đóa.

Khi nói chuyện với em, cậu toàn giả vờ tỏ ra thờ ơ, thoạt nhìn rất khó gần.

Nhưng thật ra, Giang Dao vẫn luôn muốn trò chuyện với em nhiều hơn.

Phần tâm tình thiếu niên này đã được cậu cất giấu sâu trong lòng, để rồi sau những thăng trầm của số phận, phần tâm tình ấy đã trở thành hồi ức quý giá và đáng nhớ nhất thưở thanh xuân.

Lão Hồ đã uống mấy chai rượu, bắt đầu lải nhải: "Giang Dao, sao không thấy cậu yêu đương gì hết vậy?"

Yêu đương sao? Yêu con mẹ cậu ấy. Con mẹ nó chứ ông đây yêu đương kiểu gì bây giờ?

Giang Dao trả lời trong lòng một cách bực dọc.

Miệng cậu ngậm đầy thức ăn, cậu không rảnh chém gió với lão Hồ, đừng nói đến chuyện yêu đương, bây giờ có cho cậu làm tiêu điểm phỏng vấn cậu cũng không hứng thú.

Thấy cậu vừa nhai vừa nhét thức ăn vào túi, lão Hồ không khỏi cười một tiếng: "Cậu đến đây để ăn thôi hả, uống rượu đi."

Giang Dao hất tay hắn ra: "Không uống."

Lão Hồ kiên quyết bắt cậu uống, Giang Dao chỉ có thể vơ lấy rau cho vào túi nhựa, đồng thời uống vài chén rượu. Tửu lượng của cậu không tốt lắm, hơn nữa da dẻ còn dễ bị nổi mẩn. Da cậu vốn đã trắng sáng, vừa uống rượu vào thì người lại đỏ lên một mảng, bây giờ trông có vẻ trắng hồng nõn nà, dường như nóng lắm.

Giang Dao lắc lắc đầu, cậu đã quơ hết tai heo chân gà trên bàn, đầu óc choáng váng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Anh Vương mở tiệc, người đi vào nhập tiệc không ngừng, còn người ăn no thì đã tản về bớt, coi như là ra mắt chị dâu mới.

Lão Hồ lại uống xong một chai, vội vàng đỡ lấy cậu: "Cậu muốn đi à?"

Giang Dao: "Tôi phải về nhà, em trai tôi chưa uống sữa nữa."

Lão Hồ đứng lên: "Vậy để tôi đi cùng cậu."

Dưới ánh đèn đầy màu sắc nơi hành lang, lão Hồ và Giang Dao gặp chị dâu mới của bọn họ, tóc uốn cúp.

Tóc uốn cúp đi ra ngoài hút thuốc, nhìn thấy Giang Dao liền hỏi: "Thằng bé bị sao vậy?"

Giang Dao lúc vừa bước ra khỏi phòng đã bất tỉnh nhân sự, bây giờ đang được lão Hồ vừa nâng vừa đỡ: "Uống nhiều quá. Chị dâu, xin lỗi chị nhiều nha, lần sau nhất định sẽ nâng thêm vài ly chúc mừng chị."

Chị dâu tóc uốn cúp không thích uống rượu, ngược lại rất có hứng thú với Giang Dao: "Thằng bé học ở đâu? Trường cấp hai phụ thuộc?"

Lão Hồ: "Nào phải trường cấp hai phụ thuộc, là cái trường cấp hai đối diện khu phố ấy, gần lắm."

Tóc uốn cúp "ừ" một tiếng rồi nhường đường.

Lão Hồ cõng Giang Dao trên lưng, rồi lấy mấy túi đồ ăn trong tay Giang Dao để vào cặp xách của mình.

Đồ vừa bị lấy đi, Giang Dao đã kêu lên một tiếng: "Rau của tôi!"

Lão Hồ: "Không làm mất của cậu đâu."

Hắn xốc Giang Dao lên: "Đệt, cậu đừng có nôn lên người tôi, mẹ tôi mà biết tôi đi nhậu bả đánh tôi chết."

Giang Dao dựa vào vai hắn, rồi lặng thinh.

Trên người cậu có mùi thơm, chắc là dùng loại bột giặt không rõ nhãn hiệu não đó, lão Hồ ngửi ngửi rồi cười lớn: "Lớn lên giống con gái thì thôi đi, vậy mà còn có mùi thơm giống con gái nữa chứ."

Lão Hồ cõng cậu về đến nhà, leo lên tầng năm, hắn kèo rèm cửa, Giang Mỹ Lệ và Giang Ngạn đều đang ngủ.

Nhà của Giang Dao rất yên tĩnh, tựa như không có bất kì sự sống nào.

Trong phòng còn có một cỗ quan tài, không khí âm u, mỗi lần lão Hồ đến đây đều bị dọa cho chết khiếp.

Lúc Giang Dao đã nằm lên giường, cậu vẫn đang nghĩ về mấy bó rau của mình.

Lão Hồ đặt rau lên bàn, quỳ xuống cạnh giường: "Giang Dao à, tôi đi đây, rau để trên bàn, sáng mai dậy nhớ ăn đó."

Giang Dao lắp bắp nói mới vài từ không rõ nghĩa, lão Hồ chẳng mong đợi gì việc cậu có thể đáp lời hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào Giang Dao, ngắm đôi mắt nhắm nghiền, lại ngắm đôi môi hồng hồng của cậu.

Đôi môi đầy đặn xinh đẹp hơi hé mở, ẩn ẩn bên trong là đầu lưỡi mềm mại, muốn nói lại thôi, khiến hắn nảy sinh dục vọng sinh lý, muốn làm những việc khinh bạc với người "anh em tốt" của mình.

Đương lúc lão Hồ muốn sờ mó cậu vài cái, thì cửa sổ trên đầu hắn phát ra chút động tĩnh, vừa ngẩng đầu nhìn lên, da đầu hắn liền trở nên tê dại vì sợ hãi.

Bên cửa sổ có một đứa trẻ hung dữ như sói con nhìn đăm đăm vào hắn.

"Mẹ kiếp!"

Ba hồn bảy vía của hắn bị dọa bay đi mất, sau một hồi nhìn kĩ, đây chẳng phải là đứa bé mà Giang Mỹ Lệ mang đến trung tâm y tế sao.

Tại sao nó lại bị nhốt trên mái nhà? Đệt mẹ, nửa đêm nửa hôm định hù chết ai bằng cách treo cổ bên cửa sổ thế hả?

Lão Hồ vỗ vỗ lồng ngực sắp bị tim đập đến nổ tung, mở cửa ra: "Em ra ngoài làm gì? Anh em nhốt em ở ngoài à?"

Tiểu Từ nhanh chóng chạy vào nhà rồi trốn bên cạnh giường của Giang Mỹ Lệ, tiếp tục nhìn hắn bằng đôi mắt hung dữ đó.

Thằng nhóc này...

Lão Hồ thấy nó đang vô cùng sợ hãi.

Gì vậy? Cứ như hắn là kẻ thù giết cha nó ấy?

Hắn vốn muốn tỏ vẻ dịu dàng xoa đầu Tiểu Từ, nhưng xét theo tình hình hiện tại, nếu hắn xoa đầu Tiểu Từ, có lẽ tay hắn sẽ bị nó cắn đứt mất.

Lão Hồ tự giễu cợt mình, Tiểu Từ vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn một cách hung bạo, ngoài ra không có bất cứ động thái nào khác.

Hắn đứng dậy, Tiểu Từ đột nhiên lên tiếng: "Vừa nãy anh mới làm gì?"

Lão Hồ dừng lại một chút, cảm thấy hơi xấu hổ, giống như bị em gái nhỏ tuổi của mình bắt gặp mình đang xem phim khiêu dâm.

"Trẻ con thì biết cái gì." Lão Hồ nói: "Đừng nói cho anh trai em biết, anh giỡn với nó tí thôi."

Ánh mắt Tiểu Từ từ dữ tợn chuyển sang lạnh nhạt: "Anh ta không phải anh trai tôi."

Lão Hồ: "Tùy em, dù sao thì đừng nói cho Giang Dao biết là được. Anh đi đây, tiện thể thì nó uống nhiều lắm rồi, em đừng để nó nằm lăn ra ngủ, kẻo nửa đêm nó nôn ra rồi nghẹn chết."

Tiểu Từ vẫn nhìn hắn lăm lăm như thể hắn là một vị khách không mời mà đến, lão Hồ "chậc" một tiếng, hất cằm chỉ thức ăn trên bàn: "Giang Dao mang đồ ăn về cho em, nó và mẹ nó đều thích ăn cay, đồ ăn mang về tối nay đều không cay, anh cũng không nghĩ là cho anh ăn, nếu tối nay ăn không hết thì ngày mai sẽ hỏng, em mau ăn đi."

Vì câu nói này mà ánh mắt Tiểu Từ đã rời đi trong giây lát.

Lão Hồ đi xuống lầu.

Hắn đứng ở cầu thang lầu năm ngước đầu nhìn lên, Tiểu Từ đã đứng lên rồi đi đến trước bàn.

Không rõ có phải là không biết dùng đũa hay không, nó dùng tay bóc nắm rau xào bỏ vào miệng ăn.

Nó ăn ngấu nghiến, như thể sắp chết đói đến nơi.

Lão Hồ thở dài, đèn cảm biến ở lầu năm tắt ngúm.

Sau khi Tiểu Từ ăn xong, nó đến bồn rửa ngoài sân thượng để rửa tay.

Giang Mỹ Lệ đã từng giặt quần áo và rửa chén ở đây, Tiểu Từ cũng đến chỗ này vài lần. Trong bồn rửa vẫn còn bát mà Giang Dao chưa rửa xong, Tiểu Từ do dự trong chốc lát, lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ rồi bắt đầu ngồi rửa bát.

Đây là nhà của nó, nó rửa bát cho mẹ, không liên quan gì đến Giang Dao.

Nó đi vào phòng, ngồi xổm trước giường của Giang Mỹ Lệ, rồi nhìn thẳng vào Giang Dao.

Tiểu Từ hận Giang Dao chết đi được, hận cậu đá nó xuống cầu thang cao như vậy, hận cậu ném nó ra ngoài một cách tàn nhẫn như thế.

Nó nhớ những gì lão Hồ đã nói, rằng Giang Dao sẽ bị nghẹn nếu cậu nằm ngửa.

Nếu Giang Dao bị nghẹn chết, nó sẽ trở thành anh cả trong nhà, mẹ và em trai đều thuộc về nó. Nghĩ như vậy xong Tiểu Từ liền đứng dậy, đẩy người Giang Dao đang nằm nghiêng đặt thành nằm ngửa, sau đó hung ác chờ đợi Giang Dao tự mình nghẹn chết.

Nhưng ngay sau khi đặt Giang Dao nằm ngửa, nó lại hối hận.

Nó nghĩ đến bàn tay của Giang Dao đút nó uống thuốc hạ sốt, nghĩ đến cái ôm của Giang Dao, còn có cả chiếc giường khô ráo và ấm áp của cậu.

Tiểu Từ lại một lần nữa xoay Giang Dao đang nằm ngửa thành tư thế nằm nghiêng.

Nó không muốn Giang Dao bị nghẹn chết.

Cảm xúc phức tạp cứ đan xen vào nhau, Giang Dao một hồi nằm nghiêng, một hồi lại nằm ngửa, cuối cùng bị thằng nhóc Tiểu Từ chọc phá đến mức nôn hết thức ăn ra ngoài.

Cậu "ọe" một tiếng, nôn hết cả ra sàn, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Tiểu Từ giật mình, lẳng lặng đứng đó, một lúc sau lại bưng nước tới, giúp Giang Dao súc miệng, giúp cậu lau mặt, xoay người Giang Dao trở lại giường, để cậu nằm nghiêng một bên.

Nó dọn dẹp đống nôn mửa trên sàn, lau gạch sạch đến mức có thể nhìn thấy bóng người, thân hình bé nhỏ cao hơn một mét loay hoay tất bật dọn nhà.

Sau khi Tiểu Từ dọn dẹp xong hết, nó thậm chí còn cho Giang Ngạn uống sữa bột, rồi nó từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh giường của Giang Dao.

Nó nhìn Jiang Yao, rồi tự mình nằm trên mặt đất.

Giống như con sói nhỏ đang rình mồi, Tiểu Từ nằm co ro canh gác trên sàn dưới gầm giường của Giang Dao, một lúc sau mới ngủ thiếp đi.

Hết chương 4.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Từ: Nhìn chằm chằm ---

Điên cuồng mê đắm vợ.

Đây là lần đầu tiên tôi viết niên hạ công nhìn bề ngoài như sói con nhưng thật ra lại rất trong sáng...

Nó phải vừa phải để phù hợp với những cuộc tấn công nho nhỏ điên rồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play