Lý Như Nguyệt hỏi liên tiếp ba câu, đều vừa vặn chọc trúng chỗ đau của Cố Văn Quân. Hắn lúc này không khỏi nhìn kĩ nữ nhân này lại một lần.
Lý Như Nguyệt rất giỏi nhìn mặt đoán ý, xem sắc mặt này của Cố Văn Quân, tám phần là đã bị nàng ta đoán trúng rồi!.
"Thế thì sao?". Cố Văn Quân không trả lời, mà chỉ hờ hững phun ra một câu như vậy. Hắn muốn xem xem nữ nhân này đến cùng là có mục đích gì.
"Thật không dám giấu. Hôm nay tiểu nữ đến đây, chính là muốn xin Bệ hạ cho tiểu nữ một cái danh phận.
Tiểu nữ từ nhỏ đã không có quá nhiều hứng thú với nam nhân, hơn nữa còn nhìn qua rất nhiều đôi phu thê không hạnh phúc, cho nên trong lòng cũng không kỳ vọng bản thân may mắn có được lang quân như ý.
Chỉ là, nay tiểu nữ đã đến tuổi cặp kê, gia phụ nhất định sẽ tìm nhà thích hợp để gả tiểu nữ đi. Mà tiểu nữ lại không muốn.
Tiểu nữ lần này vào cung, chính là muốn xin Bệ hạ ban cho tiểu nữ một cái danh phận trong hậu cung, để tiểu nữ có thể tránh khỏi việc bị ép hôn.
Tiểu nữ không đòi danh phận gì cao sang, chỉ cần làm một phi tử nhỏ nhoi trong hậu cung là được.
Tiểu nữ xin hứa sẽ bằng mọi giá không làm phiền đền Bệ hạ, giảm mức tồn tại của bản thân xuống thấp nhất, an phận thủ thường làm một phi tử vô cùng tầm thường.
Tiểu nữ chỉ muốn sống những ngày tháng tĩnh lặng yên bình như vậy thôi". Lý Như Nguyệt cúi thấp đầu, trong giọng nói tràn ngập ý tứ cầu xin, quả thực khiến ai nghe qua cũng phải động lòng.
"Tại sao trẫm lại phải giúp ngươi?". Đối với thỉnh cầu tràn ngập động lòng người của Lý Như Nguyệt, Cố Văn Quân lại chẳng hề dao động. Hắn chỉ từ trên cao nhìn xuống, hờ hững lạnh nhạt phun ra một câu như vậy.
"Nếu Bệ hạ nguyện ý giúp đỡ tiểu nữ, quả thực chính là trăm lợi mà không một hai.
Thứ nhất, hiện tại triều thần đang vô cùng gấp rút muốn ngài lấp đầy hậu cung. Nếu hiện tại ngài lập tiểu nữ làm phi, liền có thể ổn định lòng triều thần.
Thứ hai, như tiểu nữ đã nói. Nếu Bệ hạ phong tiểu nữ làm phi, tiểu nữ nhất định sẽ không can thiệp vào cuộc sống của ngài, càng sẽ không gây phiền phức giống như đám nữ tử tranh sủng suốt ngày chỉ biết gây phiền toái.
Thứ ba, Lý gia căn cơ sâu rộng, đã từng hầu hạ ba đời đế vương. Nếu Bệ hạ nguyện ý kết thông gia, phụ thân tiểu nữ chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp Bệ hạ ngồi vững ngai vàng.
Thứ tư, nếu Bệ hạ đã có người trong lòng, nhưng người đó hiện tại vì lí do nào đó mà không muốn ở cạnh ngài, thì đây cũng là một cơ hội tốt.
Bệ hạ thử nghĩ, nếu Bệ hạ phong phi cho tiểu nữ, người đó có ghen hay không?
Đến lúc đó, chẳng phải sẽ thấy được người đó yêu Bệ hạ đến mức nào? Thậm chí còn có thể xúc tiến tình cảm giữa hai người?
Mà tiểu nữ, tiểu nữ tuyệt đối sẽ không giống đám nữ tử kia chen vào tình cảm giữa hai người".
Lý Như Nguyệt nói đến vô cùng đúng lí hợp tình. Nàng ta không muốn tùy tiện bị gả đi, cho nên tới đây xin một cái phong hiệu.
Sau đó vừa giúp Cố Văn Quân giải quyết vấn đề lấp đầy hậu cung trống vắng, vừa giúp hắn và người tình có thể thuận lợi ở bên nhau.
Nàng ta còn rất thông minh, không ngừng lặp đi lặp lại việc bản thân tuyệt đối sẽ không phiền đến Cố Văn Quân, càng sẽ không chen ngang giữa hắn và người trong lòng của hắn.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng lấy dã tâm của Lý Như Nguyệt, sau khi nàng ta được phong phi há có thể an phận thủ thường?.
Ngôi vị Hoàng hậu, nàng ta muốn ngồi. Tâm của Cố Văn Quân, nàng ta cũng muốn đoạt!.
So với đám nữ nhân giờ phút này còn đang chờ tuyển tú dài cổ ngoài kia thì nàng ta hiện tại đang ở đây, trực tiếp diện kiến Bệ hạ, thậm chí còn đưa ra kế sách đặc biệt như vậy, liền đã ghi được ấn tượng trong mắt Bệ hạ rồi.
Nàng ta gia thế cao quý, dung mạo xinh đẹp, lại còn thông minh hơn người. Đám nữ tử ngoài kia có cái gì để so với nàng ta?.
Đợi nàng ta ngồi vững vị trí Hoàng phi, thì cũng đã đến lúc nàng ta kéo cái vị trong lòng Bệ hạ xuống rồi.
Mà người này, Lý Như Nguyệt cũng đã lờ mờ đoán ra được người đó là ai rồi.
Lý Như Nguyệt vô cùng tự tin, với lí lẽ và lợi ích mà mình đưa ra, nàng ta không tin Cố Văn Quân không dao động.
Cố Văn Quân nhìn chằm chằm Lý Như Nguyệt, thời gian trôi qua từng phút từng giây. Lý Như Nguyệt mặc dù tự tin mười phần nhưng cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy lòng bàn tay.
"Ngôi vị Hoàng hậu chỉ có một, Cố Văn Quân ta cả đời này chỉ lấy một người. Mà ngươi,...không xứng!".
Cố Văn Quân chậm rãi nhếch môi, quăng cho Lý Như Nguyệt đang sụp đổ dưới kia một nụ cười trào phúng.
"Thứ nhất, lấy thân phận của trẫm, lấy ai là do trẫm quyết định.
Thứ hai, trẫm không có lí do gì để giúp ngươi. Lý tiểu thư vẫn là nên trở về tìm một tình lang ưng ý, sau đó gả cho người ta đi thôi.
Thứ ba, ngươi thật sự nghĩ rằng, trẫm cần phải có Lý gia thì mới đủ sức ngồi vững trên ngai vàng?
Cuối cùng, người trong lòng trẫm từ đầu tới cuối đều chỉ có một. Ngoài người đó ra, trong mắt trẫm đều không thể dung thứ bất kỳ một người nào khác cả.
Tâm tư của ngươi, tốt nhất là nên thu hồi lại đi".
Cố Văn Quân nói đến không chút lưu tình. Mặc dù Lý Như Nguyệt tưởng rằng mình che giấu rất kĩ, nhưng ở trong mắt hắn, mọi mưu tính của nàng ta đã sớm bại lộ rồi.
Lý Như Nguyệt cho rằng mình thông minh, đi một vòng lớn, nói còn vòng vo như vậy. Nhưng suy cho cùng, Cố Văn Quân cũng không dễ lừa như vậy.
Hơn nữa tình cảm của hắn đối với Phó Gia Hiên đủ kiên định. Kiên định đến mức quyết cả đời này không lấy ai khác ngoài y ra.
Cho dù y là một nam nhân, hắn cũng muốn kiên quyết lập y làm Hoàng hậu của hắn. Hiên nhi của hắn chính là ưu tú như vậy, chức vị Hoàng hậu kia chỉ y mới có thể ngồi, ngoài y ra thì chẳng ai đủ tư cách cả.
Lý Như Nguyệt khuôn mặt trắng bệch, ngay lúc nàng ta tưởng Cố Văn Quân đã đồng ý, hắn lại quăng cho nàng ta một đòn chí mạng.
Lý Như Nguyệt cũng không biết sau đó bản thân đã dùng tư thái gì để lui xuống, nhưng chắc chắn là thảm hại và nhục nhã bất kham.
Trong đầu nàng ta lúc này chỉ vang vọng mấy từ "ngươi không xứng" kia của Cố Văn Quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT