“Xin chào. Ta có thể ngồi ở đây được không? Huynh nhìn một chút đi, bàn bên kia đều đã kín chỗ cả rồi”. Thiếu niên đi lại bắt chuyện với Cố Văn Quân, sau đó có hơi khó xử mà nhìn xung quanh một vòng.

Đúng thật là trà quán này tương đối đông, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ còn bàn của Cố Văn Quân là còn trống một chỗ.

Cố Văn Quân đánh giá thiếu niên, một đầu tóc đen búi cao, môi hồng răng trắng, đôi mắt tròn xoe đen láy, một thân lam y lay động trông có vẻ anh khí mười phần.

Không nhìn ra điểm đáng ngờ trên người đối phương, cho nên Cố văn Quân cũng không muốn khó dễ y, khẽ gật đầu một cái xem như đồng ý.

“Các ngươi đây là muốn đi đâu vậy?”. Thiếu niên lam y nhìn quanh một vòng, sau đó làm như lơ đãng mà hỏi ra một câu như vậy.

Mắt thấy Cố Văn Quân không có ý định trả lời, cho nên Trương Tam liền lên tiếng đáp thay cho hắn.

"Bọn ta đang trên đường đi tìm thần y để cứu người. Không biết ngươi có từng nghe qua hay chưa, hay là có biết được tung tích của ngài ấy hay không?

Ngươi yên tâm, chỉ cần tìm được người, ngươi muốn hậu tạ thế nào chúng ta cũng sẽ đáp ứng".

Trương Tam nhìn thiếu niên một thân y phục đơn giản, thiết nghĩ cũng không giàu có gì, cho nên vừa thuận miệng hỏi thăm vừa nhả ra một cái mồi câu.

“Có thể nói người kia mắc phải bệnh gì hay không?”. Thiếu niên bày ra vẻ mặt tò mò, sau khi cẩn thận liếc nhìn Cố Văn Quân xong mới quay sang Trương Tam.

“Cái này…”. Trương Tam lập tức không biết nên đáp lời như thế nào. Bởi vì chính hắn còn không biết Bệ hạ đột nhiên gấp rút đi tìm thân y là để làm cái gì nữa.

“Bệnh lạ. Không, đó cũng không phải bệnh. Nhưng nguy hiểm đến tính mạng”. Cố Văn Quân im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, nhưng nói cũng như không nói.

Thiếu niên nghe xong mặt cũng có chút nghệch ra, Trương Tam ở bên cạnh cũng là một bộ dáng mờ mịch.

“Ta biết vị thần y đó hiện tại đang ở đâu”. Thiếu biên lam y nhấp vào một ngụm trà, sau đó đột nhiên trầm giọng nghiêm túc phun ra một câu kinh động.

Cố Văn Quân lập tức đem chén trà trong tay đặt xuống, không thể tin mà ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên. Nhưng còn chưa đợi hắn và Trương Tam kịp nói gì, thiếu niên đã cắt ngang trước.

“Nhưng ta có điều kiện”.

“Chỉ cần tìm được người, điều kiện gì ta cũng sẽ đáp ứng ngươi”. Cố Văn Quân không cần suy nghĩ liền đã đáp ứng điều kiện của thiếu niên kia.

“Vậy hiện tại nói cho ta biết, người nhà của ngươi mắc phải bệnh gì đi”. Thấy hắn sảng khoái đồng ý như vậy, thiếu niên cũng không thèm vòng vo nữa.

Y thật sự tò mò muốn biết bệnh lạ, rồi lại không phải bệnh, nhưng nguy hiểm tới tính mạng kia rốt cuộc là chứng bệnh nan y gì.

“Nam nhân mang thai, ngươi đã nghe qua bao giờ chưa?”. Cố Văn Quân cũng không giấu nữa, dù sao chuyện này dù có truyền ra ngoài cũng chưa chắc đã được mấy người tin.

Thiếu niên có hơi giật mình, ngoài miệng thì nói Cố Văn Quân lại trêu đùa y nữa rồi, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia dao động.

"Được rồi. Từ đây đi thêm một lúc nữa sẽ đến một ngôi làng, ở cuối làng cạnh con sông có một căn nhà gỗ nhỏ, nhà của vị thần y kia nằm ở đó.

Chỉ là ông ta không ở yên một chỗ, có khi đi cả tháng cũng không về, có gặp được hay không còn tùy vào vận may của các ngươi".

Thiếu niên uống cạn chén trà, thanh toán bạc xong liền lập tức rời đi.

Cố Văn Quân trong lòng nghi hoặc, thiếu niên kia dáng vẻ không mấy đứng đắn, giọng điệu cũng rất bỡn cợt. Khả năng nói mấy câu này để lừa hắn là rất cao.

Chỉ là bây giờ đây là hy vọng duy nhất mà hắn có, cứ đi thử một lần xem sao.

Cố Văn Quân và Trương Tam tiếp tục lên đường, nhưng không ngờ là giống như lời thiếu niên kia nói, phía trước thật sự có một ngôi làng.

Ngôi làng này cũng không lớn lắm, chỉ có khoảng vài chục hộ, đi một lúc liền đã đến cuối làng. Và ở cuối làng, thật sự cũng có một căn nhà gỗ cạnh một con sông.

Cố Văn Quân quan sát xung quanh một vòng, phát hiện nhà của vị thần y này có điểm kỳ lạ.

Thường thì nhà của đại phu, trước sân ít nhiều cũng sẽ phơi một ít thảo dược, quanh nhà cũng sẽ trồng một vài loại cây thuốc.

Nhưng nơi này, một chút cũng không tìm thấy bóng dáng của thảo dược, thậm chí ngay cả mùi của dược thảo hắn cũng không ngửi thấy.

Chẳng lẽ thiếu niên kia thật sự lừa hắn?

Hắn cho người lục tung hết kinh thành cũng không thấy bóng dáng thần y đâu. Nhưng vừa ra khỏi thành đã tìm được tung tích. Chuyện này nói thế nào cũng không khỏi quá mức trùng hợp.

Cho nên đối với lời của thiếu niên, Cố Văn Quân cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Nhưng là, tư vị bị lừa cũng không dễ chịu gì.

“Cho hỏi, có ai ở nhà không?”. Trương Tam lúc này tiến lên gõ cửa, ban đầu còn gõ nhẹ mấy cái, nhưng sau đó mãi mà chẳng thấy ai ra, cho nên không khỏi vừa đập cửa vừa kêu.

“Tới đây tới đây. Làm gì mà ồn ào thế hả?”. Không bao lâu, bên trong truyền ra một giọng nói ngáy ngủ.

Cửa gỗ mở ra, đập vào mắt Cố Văn Quân và Trương Tam là một lão già râu tóc bạc phơ, trên mặt tràn đầy nếp nhăn.

Trên người lão mặc một bộ y phục bằng vải thô, hơn nữa còn chắp vá đủ chỗ. Chân thì đi chân đất, cả người trông vừa bẩn vừa xuề xòa.

“Tìm ai? Có việc gì?”. Ông lão xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, nheo mắt nhìn chằm chằm hai người vừa mới đến, sau đó hất cằm hỏi.

Trong thời gian đó, Trương Tam vội vàng mang bức họa của vị thần y kia lôi ra. Hắn nhìn bức họa, rồi lại nhìn vị trước mặt, sau đó trợn tròn mắt.

Gương mặt này, hình như là đúng rồi!.

Bức họa vẽ vị thần y kia, Cố Văn Quân đã sớm xem qua khắc kĩ ở trong đầu. Cho nên vừa nhìn thấy gương mặt người này, tuy rằng bộ dáng lão trông vô cùng lôi thôi, nhưng hắn vẫn là nắm chắc như đinh đóng cột.

Rốt cuộc thật sự tìm thấy người rồi. Thiếu niên kia vậy mà lại thật sự không lừa hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play