Câu chuyện này đang càng ngày càng đi lệch hướng so với những gì mà tôi biết mất rồi!
Lư Hữu Ngọc nhìn cảnh tượng trước mắt mà cực kỳ hưng phấn, anh ta không kiềm chế được mà hứng khởi thốt lên: "Đến lúc rồi!"
Tôi không hiểu được mà quay đầu hỏi lại anh ta đến lúc gì, anh ta đáp: "Đến lúc cô ta chọn phe cho mình rồi!"
Tôi vẫn không thể hiểu nổi lời Lư Hữu Ngọc nói.
Theo tôi thì hiện tại trong mắt Mạc Lăng chẳng còn thứ gọi là phe phái gì đâu, mà chỉ còn lại duy nhất hai khái niệm là "bạn" và "kẻ thù".
Tôi không đáp lại Lư Hữu Ngọc mà chăm chú nhìn về phía bên kia.
Gã đàn ông dùng tốc độ kinh hoàng nhất đến trước mặt Mạc Lăng.
Ngay tại khoảnh khắc tất cả mọi người đều nghĩ rằng chị ấy đã cầm chắc cái chết thì bỗng nhiên, những mạch máu bên dưới lớp da của Mạc Lăng đột ngột rung động dữ dội.
Chúng co bóp không theo bất kỳ một quy luật nào, và màu sắc thì càng ngày càng đậm dần, kích thước cũng to dần, trông cực kỳ đáng sợ.
Và Cảnh Mặc vốn dĩ còn đang yên đang lành bỗng dưng khuỵu xuống, gương mặt trông đau đớn vô cùng.
Một tay em ấy nắm chặt lấy vị trí trái tim, một tay nắm lấy tay tôi, hai mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Tôi nhìn thấy mà không khỏi hoảng hốt, vội vàng cúi người hỏi em ấy đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh Mặc đau đến không trả lời được, nhưng rất nhanh tôi đã biết chuyện gì xảy ra.
Cơ thể của Mạc Lăng đang có sự thay đổi.
Đó là thứ mà tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng nó sẽ thực sự diễn ra trên một con người vẫn còn sống sờ sờ.
Dù rằng đây là một quyển tiểu thuyết mạt thế, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được, thế nhưng từ một con người vẫn còn đang bình thường mà lại mọc ra xúc tu từ những đường mạch máu, làn da trở thành màu xanh xám, mái tóc dài óng ả bết lại rồi dính chặt với nhau tạo thành những sợi dây có kết cấu giống như kim loại phủ dài sau lưng.
Những chiếc răng nanh nhọn hoắc lấp ló phía sau đôi môi màu tím, bộ móng tay dài ngoằng cứng chắc như những chiếc lưỡi cưa.
Đôi tròng mắt dần dần thu nhỏ lại, trong không khác gì mắt mèo.
"Khà khà, thì ra cô cũng có bộ dạng này!"
Gã râu quái nón chợt khựng lại một chút trong không trung trong lúc Mạc Lăng biến hình, nhưng rồi gã lại nhún người lên xông về phía chị ấy.
Thế công nhanh đến đáng sợ, trông cứ như một quả tên lửa đang bắn vào không trung.
Mạc Lăng chẳng gấp cũng chẳng vội, chị từ tốn mở mắt, nhìn cái bóng của gã đàn ông đang tiến về phía mình mà chỉ nhoẻn miệng nở một nụ cười nhạt nhẽo, sau đó búng tay một cái, những cái xúc tu màu xám cứng chắc như kim loại từ khắp nơi trên cơ thể đồng loạt bắn ra, chẳng mấy chốc đã ngăn được sự tiến công của gã đàn ông nọ.
Mạc Lăng chậm rãi mở miệng cất tiếng nói, giọng nói của chị như bị chia đôi, vừa máy móc vừa đáng sợ: "Ta là thí nghiệm 19520, thí nghiệm thành công đầu tiên của chiến dịch.
Ngươi là cái thá gì mà đòi đánh với ta?"
Gã đàn ông nghe xong liền cười lớn, tuy rằng đang vô cùng chật vật với những xúc tu đang không ngừng tấn công của Mạc Lăng nhưng gã vẫn ngạo mạn nói rằng: "Dù là thí nghiệm thành công đầu tiên, nhưng cô cũng chỉ là một phiên bản lỗi! Nếu như cô không bỏ trốn sớm như vậy, thế thì cô sẽ không còn bất kỳ nhược điểm nào!"
Nói rồi gã bắt đầu dồn toàn bộ sức lực trong cơ thể, những đường nứt ngày càng mở rộng, thứ chất lỏng chảy bên dưới không khác gì dung nham tuôn trào.
"Ta sẽ cho cô biết, cái gì gọi là một vật thí nghiệm hoàn hảo!"
Mạc Lăng vẫn không chút mảy may dao động, nhưng tôi thì bực mình dữ lắm rồi!
Trong khoảng thời gian hai người đó giao đấu (chắc cũng tần mười lăm phút hay gì đó) thì Cảnh Mặc ở đây vẫn luôn không ngừng đau đớn.
Em ấy đau đến vặn vẹo, đau đến nỗi sắp ngất đến nơi.
Tôi luống cuống hỏi thăm em ấy, nhưng chạm đến đâu em ấy lại đau như da lóc thịt bong đến đó, khiến tôi cũng sốt ruột đến chết đi được, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may ở đây có một kẻ thông minh đến mức đầu óc không bình thường, vừa quan sát tình hình một chút thì anh ta đã hiểu ra được mọi chuyện, vội vàng hét vào tai Cảnh Mặc rằng: "Cảnh Mặc, mau cắt đứt kết nối đi! Em sẽ chết đó!"
Cũng không biết Cảnh Mặc có nghe được lời của Lư Hữu Ngọc nói hay không, nhưng tôi lại thấy em ấy hình như khẽ lắc lắc đầu, đôi môi đang mím chặt mở ra như muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.
"Rốt cuộc em ấy bị sao vậy?"
Tôi sốt ruột hỏi Lư Hữu Ngọc, anh ta đáp: "Mạc Lăng đang dùng những thứ Cảnh Mặc vô tình để lại trong cơ thể để hút lấy năng lượng của em ấy."
Tôi ngạc nhiên đến không nói nên lời, đôi môi run run hỏi lại: "Sao...!có thể?"
Ánh mắt Lư Hữu Ngọc như một con dao sắc bén lướt qua cơ thể biến dạng của Mạc Lăng ở phía xa xa, hằn hộc nói: "Mặc dù không hoàn toàn biết rõ mọi chuyện nhưng tôi vẫn đoán trúng được một hai phần, thì cô nghĩ đối với một người đã nắm rõ mọi chuyện ngay từ đầu như cô ta có thể không biết gì hết hay sao?"
Vừa nghe xong tôi liền khựng lại, trong đầu như một mớ hỗn tạp không phân rõ được điều gì, thế nhưng có duy nhất một thứ lại vô cùng rõ ràng.
Tôi lắp bắp, lời nói có chút không thể tin nổi: "Vậy ra, ngay từ đầu, kẻ vô tri chỉ có mỗi tôi thôi sao?"
Lư Hữu Ngọc không trả lời, anh ta chỉ thở dài rồi cảm thán: "Chỉ trách cô quá đơn thuần, chuyện gì cũng chẳng nghi ngờ, gặp ai cũng trao trọn sự tin tưởng."
Tôi bị Lư Hữu Ngọc nói mà không phản bác được.
Đúng thế, tôi đã không hề nghi ngờ bất cứ chuyện gì, cũng chẳng để tâm đến bất kỳ ai khi đến bên cạnh tôi có mang theo mục đích gì hay không.
Vì tôi đã quá tin tưởng, tôi quá tin tưởng bản thân mình biết rõ được diễn tiến của thế giới này, cho nên mới sống vô lo vô tư đến như thế.
Tôi hỏi: "Anh nghi ngờ những chuyện này từ lúc nào?"
Lư Hữu Ngọc có vẻ cũng chẳng mấy ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, anh ta đáp: "Từ lần gặp cái tên xác sống có dị năng lần trước.
Trông hắn tuy giống những tên xác sống bình thường, nhưng rõ ràng các mạch máu trên cơ thể vẫn còn đang đập.
Mà xác sống thì không phải thế, bọn chúng là những sinh vật đã chết.
Chúng chỉ đi loanh quanh và tấn công theo bản năng, chứ không hoàn toàn nhắm chuẩn vào bất cứ mục tiêu nào."
"Ý anh là, lần đó, ngay từ đầu hắn đã nhắm vào Cảnh Mặc?"
Lư Hữu Ngọc mím môi quyết đoán gật đầu.
Nhận được câu trả lời chắc nịch từ anh ta xong tôi liền ngửa cổ phá lên cười.
Chả trách, hôm đó rõ ràng hắn ta có rất nhiều cơ hội để tấn công, nhưng lại lựa chọn tấn công khi tôi và Lư Hữu Ngọc đã rời khỏi rất lâu rất lâu.
Có lẽ hắn không phải chỉ đơn giản chờ đợi chúng tôi đi khỏi, mà phía sau còn có một âm mưu nào đó khác.