Ngay lúc Tư Kiều vừa đi được ba bước thì bị Lệ Duy gọi lại, cô ấy nói: "Chúng ta cần có người gác đêm, cô không thể cứ như thế mà đi ngủ."
Tư Kiều khựng lại vài giây, sau đó quay người hỏi: "Cậu nói thế là có ý gì?"
Lệ Duy không đáp lời.

Thấy vậy Trần Giám bèn nói thay: "Hiện tại bên ngoài nguy hiểm, cũng chẳng biết cánh cửa kia có thể chịu được bao lâu.

Nếu có người gác đêm thì dù có chuyện gì chúng ta cũng có thể kịp thời chạy thoát."
Tư Kiều cắn môi nhíu chặt mày, hỏi tiếp: "Cậu muốn phân thế nào?"
Trần Giám đáp: "Mỗi người gác hai tiếng, ca đầu là Hạ Thanh, tiếp theo là Hồng Sâm, Lệ Duy rồi đến cậu, tiếp đó là đến tôi, tôi sẽ gác luôn đến sáng.

Cậu thấy thế nào?"
Tư Kiều nhíu mày, nũng nịu nói: "Không thể thay đổi sao?"

Lệ Duy nghe xong liền bóp nát chai nước khoáng trong tay, cô ấy đứng dậy tức giận nói: "Vậy bây giờ cô muốn thế nào? Chúng ta cùng nhau chạy nạn mà cô chỉ muốn bản thân êm ấm an nhàn, còn phần cực khổ để cho chúng tôi sao? Cô nghĩ chúng tôi là thứ gì? Người hầu của cô à?"
Tư Kiều chẳng mấy chốc đã lệ nóng lưng tròng, mếu máo nói: "Tôi chưa bao giờ có ý đó!"
Lệ Duy vẫn không buông tha, cô ấy sấn đến trước mặt Tư Kiều rồi móc mỉa: "Thế ý cô là gì? Là chúng tôi không đáng để cô đặt vào mắt à? Hay là một cái đệm lưng, bao giờ cần thì lấy ra thế mạng?"
Tôi vội vàng lấy tay che miệng, tuy rằng ngoài mặt thì đang tỏ vẻ kinh hoàng trước câu nói của Lệ Duy, nhưng trong lòng thì đang không ngừng tán thưởng cô ấy thật biết nhìn người.

Chỉ có điều hiện tại cô ấy công khai đối đầu với phản diện chính như vậy, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.
Nước mắt của Tư Kiều lăn dài trên má, gương mặt đỏ hoe.

Sau khi thét lên một câu: "Cậu thật quá đáng" thì Tư Kiều liền ôm mặt vội vã chạy đi.
Trần Giám cùng Hồng Sâm bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Trần Giám chịu thua trước, sau khi thở hắt một hơi liền nhanh chóng đuổi theo phía sau Tư Kiều.
Lệ Duy vui vẻ nhếch miệng cười đắc ý, nhưng rồi lại bị Hồng Sâm oán trách rằng: "Lệ Duy, lúc nãy cậu thật quá đáng! Dù sao hiện tại chúng ta cũng đã ngồi chung trên một chiếc thuyền, nhường nhịn nhau một chút thì có gì thiệt thòi đâu!"
Lệ Duy trợn mắt quay đầu, sẵn giọng đáp lại: "Cậu đang trách tôi ư? Cậu vì con ả đó mà trách tôi sao?"
Hồng Sâm mệt mỏi liếc mắt nhìn trần nhà, đoạn bất lực quay đầu bỏ đi mà không nói thêm lời nào cả.
Lệ Duy nhìn bóng lưng của Hồng Sâm mà tức giận giậm chân, nhưng rồi ngại tôi còn ở đây nên cô ấy cũng không nói thêm gì khác, chỉ có thể tức tối rời đi.
Còn mình tôi đứng lại đó mà khoé miệng run run.

Sau khi quay đầu nhìn trái nhìn phải suy ngẫm xem nên đi theo bên nào thì tôi quyết định ngồi lại tại chỗ, trong lòng cẩn thận suy xét lại những tình tiết có liên quan đến Hạ Thanh trong truyện để tránh một ngày nào đó đến ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết.
...***...
Đêm đã dần khuya, mọi người cũng đã lục đục chuẩn bị đi ngủ.

Khi tôi đang ngồi ngẩn ngơ ở gần cửa ra vào thì bỗng dưng có một người ngồi xuống bên cạnh.
Vừa quay đầu thấy Tư Kiều thì tôi lập tức có suy nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ lại hiện tại tôi còn đang sắm vai bạn thân của cô ta, lúc này mà làm ra mấy hành động như thế thì không tốt lắm.

Vì thế tôi nén nhịn suy nghĩ muốn bỏ đi ở trong đầu, nở một nụ cười mà tôi tự cảm thấy là giả tạo vô cùng hỏi cô ta vì sao lúc này vẫn còn chưa đi nghỉ.
Đáp lại tôi là một gương mặt lạnh lùng khác hẳn thường ngày, cô ta bảo: "Thanh, chúng ta nói chuyện một lát đi!"
Có trời mới biết tôi chẳng muốn nói chuyện với Tư Kiều chút nào, thế nhưng tôi vẫn phải giả vờ nhíu mày, thần sắc nghiêm túc hỏi lại cô ta muốn nói chuyện gì.
"Đêm nay chúng ta cùng nhau rời khỏi đây đi!"
Tôi trợn mắt ngạc nhiên, biểu cảm giống như đang nghe một lời đề nghị nào đó cực kì điên rồ, nhưng tất cả cũng chỉ là diễn vì tôi đã biết trước sẽ có tình tiết này.
Thật ra chi tiết này không được miêu tả rõ cho lắm, tất cả những thông tin mà tôi có được đều dựa theo dòng hồi tưởng của rất nhiều nhân vật mới có thể đúc kết ra, nhưng câu chuyện đại khái là như thế này: Theo như cốt truyện, vào khoảng nửa đêm hôm nay Tư Kiều và Hạ Thanh sẽ rời khỏi đội ngũ này để đi về phía thành Đông, nơi người anh họ của cô ta đang sinh sống.
Trên đường đi Tư Kiều sẽ gặp nam chính, sau một lúc rủ rê ve vãn, cuối cùng nam chính sẽ đi cùng cô ta đến thành Đông, trùng hợp gặp lại nữ chính ở nơi này.
Sau đó chính là một hồi yêu hận tình trường cực kỳ máu chó mà lúc đọc tôi đã liên tục lướt qua.
Sớm biết có ngày bị xuyên đến thế giới này thì tôi nhất định sẽ nghiêm túc đọc trọn vẹn cả bộ truyện!
Tôi giả vờ liếc mắt nhìn những người khác, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Còn những người khác thì sao?"
Tư Kiều nhíu mày, lạnh giọng đáp: "Càng ở chung với bọn họ lâu chừng nào thì chúng ta càng chết sớm chừng đó, cậu không thấy ánh mắt của bọn họ nhìn chúng ta à?"
Mặc dù trong lòng tôi rất muốn trả lời rằng, cô gái à, thật ra chỉ có cô cảm thấy ánh mắt của người ta nhìn cô có vấn đề, chứ không ai nghĩ như thế đâu! (Có lẽ Lệ Duy là một ngoại lệ).
Thế nhưng tôi lại không thể nói thẳng thừng như thế ra được nên đành phải đáp rằng: "Nhưng hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, nếu chỉ có hai người chúng ta thì e rằng sẽ không đi được bao xa!"
Tư Kiều nheo mắt nhìn tôi, theo kinh nghiệm gần mười năm lăn lộn ngoài xã hội đã cho tôi biết rằng ánh mắt đó của cô ta không tốt một chút nào.

Nhưng mà hiện tại tôi cũng không có cách, tôi thật sự vô cùng không muốn đi cùng với Tư Kiều.
Tôi không biết rõ nếu tiếp tục đi cùng ba người kia thì sẽ có kết cục gì, nhưng tôi biết nếu tôi tiếp tục đi theo Tư Kiều, kết cục của tôi chính là bị cô ta đẩy vào giữa đám xác sống!
Đứng giữa hai sự lựa chọn, một bên là tương lai mịt mù và một bên là cái chết đã được xác định, tôi thà chọn có thể tiếp tục sống sót.
Tư Kiều đột nhiên thay đổi thái độ, cô ta lấy tay che mặt, giọng sụt sùi nói: "Tớ đã nghĩ rằng cậu là bạn thân nhất của tớ, sẽ mãi mãi ở bên cạnh tớ!"
Tư Kiều đột nhiên bày ra vẻ mặt này khiến tôi có chút luống cuống, không ngờ cô ta có thể lật mặt nhanh đến như vậy!
Tôi vội vàng lựa lời dỗ ngọt cô ta, nói với cô ta rằng tôi thật sự sẽ mãi mãi là bạn thân của cô ta, sẽ đồng hành cùng cô ta đến cuối đời.

Tiếp đó tôi còn tốn một đống nước bọt để phân tích cho Tư Kiều thấy hiện tại bên ngoài nguy hiểm đến mức nào, rằng vì sao cô ta không nên chạy loanh quanh ở bên ngoài trong thời điểm này.
Nhưng mà tôi chỉ nói cho vui vậy thôi, chứ nhìn ánh mắt của cô ta là đủ biết đàn gảy tai trâu rồi!
Tôi và cô ta cứ thế giằng co suốt một giờ đồng hồ, đợi đến khi cô ta chịu đi ngủ thì cũng đã gần nửa đêm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play