Vũ Âm nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung chắn trước mặt mình thật sự không biết nói gì.

Cô luôn cảm thấy cô ấy rất dịu dàng, đặc biệt luôn tạo cho người đối diện cảm giác cô ấy rất yếu đuối, thậm chí còn rất mong manh đụng mạnh sẽ hỏng.

Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy tấm lưng đó không khác gì ngọn núi sừng sững cho dù có bao nhiêu cơn bão dữ cũng không đánh ngã được cô ấy.
"Diệp tổng, hà tất gì phải ép buộc người khác như vậy.

Cô làm vậy không thấy hổ thẹn hay sao?" Bộ Lâm Thịnh Dung nắm lấy tay Vũ Âm kéo cô ấy ra sau lưng mình.

Cô nhìn Diệp Khả Khả trước mắt không khỏi cảm thấy ngứa mắt.
"Chuyện của chúng tôi, một nhân viên như cô không có quyền xen vào.

Có tin tôi khiến cô đến kiếm ăn ở đất Bắc Âu này cũng khó khăn hay không?" Diệp Khả Khả nghiêm mặt hâm dọa.

Kẻ xen vào chuyện người khác đối với cô ta rất chướng mắt.

Huống hồ người này còn nắm tay Vũ Âm vợ cũ của cô ta.
"Diệp tổng, tôi nể cô mới gọi một tiếng Diệp tổng nhưng nếu cô muốn thì cứ thử xem." Lần đầu tiên trong đời có kẻ dám hâm dọa cô đấy.

Khiến cho cô không kiếm ăn được trên đất này sao.

Lá gan lớn đó.
"Diệp Khả Khả, chị đừng quá đáng." Vũ Âm lúc này không thể im lặng được.

Cô không muốn vì mình là Bộ Lâm Thịnh Dung mất việc.

Huống hồ Bộ Lâm Thịnh Dung còn đang khiêu khích Diệp Khả Khả như vậy.
Diệp Khả Khả nhếch môi.

Cô nhìn người chắn trước mặt Vũ Âm cảm thấy kẻ đó đang chạm tới quyền quy của mình.

Một kẻ làm công mà muốn khiêu khích cô, nếu ở đây cô không dạy dỗ thì người khác sẽ xem Diệp Khả Khả cô ra gì.
Vì vậy mọi người đang chìm trong cuộc vui bỗng nhiên nghe đầu bên kia một tiếng ầm rất lớn.

Sau đó có người hét lên.
"Có người rơi xuống hồ rồi."
Và tiếp đó mọi người lại nhìn thấy cảnh kinh hoàng hơn.
Vũ Âm tức giận đến nổi đỏ cả mặt trực tiếp tát cho Diệp Khả Khả một cái.

Chátttt
Tiếng nhạc rất lớn nhưng bọn họ lại nghe thấy âm thanh cái tát đó áp cả tiếng nhạc.
Bộ Lâm Thịnh Dung định bơi vào nhưng thấy cảnh đó cô lại nãy ra ý nghĩ khác.

Cô đã bị hiểu lầm là cô gái yếu đuối, mỏng manh rồi thì còn sợ gì nữa.

Cô gái yếu đuối, mỏng manh bị người khác đánh đến nổi đỡ không nổi mà té xuống hồ thêm compo không biết bơi nữa chắc sẽ đáng thương hơn đấy.
Thế là mọi người đang chú ý đến cái tát kia của Vũ Âm lại giật mình nhìn người đang ngụm lặng kêu cứu giống như sắp chìm đến nơi ở dưới hồ.
Vũ Âm chỉ tay vào Diệp Khả Khả vẫn còn đứng như chết ở trước mặt.

Tức giận đến mức chỉ muốn lao vào trực tiếp liều mạng với Diệp Khả Khả.

Nhưng cô hiện tại không thể ở đây nhiều lời với người trước mặt được.

Cô phải cứu người.
"Cút."

Sau đó chỉ thấy Vũ Âm không chút ngần ngại nhảy xuống hồ cứu người.

Diệp Khả Khả lúc này biết bản thân bị chơi đã quá muộn rồi.

Cô ta rõ ràng chưa tát tới cô gái kia thì cô gái kia đã trực tiếp nhảy xuống hồ giống như cô ta tát mạnh đến mức cô ấy văng xuống hồ vậy.
Cô ta trừng mắt nhìn Vũ Âm cực nhọc kéo cô gái kia lên, còn không ngừng hỏi han.
Vũ Âm kéo Bộ Lâm Thịnh Dung lên liền cẩn thận xem xét một lúc xem cô ấy có bị sao không.

Dù sao Bộ Lâm Thịnh Dung có bộ dạng rất dễ vỡ.
Bộ Lâm Thịnh Dung đưa ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Diệp Khả Khả.

Sau đó cô bắt đầu làm bộ dạng nhăn nhó như rất đau đớn.
"Hình như tôi bị trẹo chân rồi."
Vũ Âm nghe vậy liền vén ống quần của Bộ Lâm Thịnh Dung lên xem thử.

Qủa thật nơi đó đã bắt đầu sưng lên rồi.
"Dì Đàm, dì Đàm ơi lấy giúp cháu chai dầu rồi gọi bác sĩ đến đây giúp cháu." Cô khẽ gọi người làm trong nhà.

Cô nói mà, Bộ Lâm Thịnh Dung thật sự mong manh đến nổi đụng là vỡ.

Người như cô ấy phải được che chở chứ không phải che chở người khác.
Diệp Khả Khả thấy bộ dạng lo lắng của Vũ Âm liền nổi đóa.

Cô ta rõ ràng là bị oan.

"Con khốn, tôi sẽ cho cô trả giá." Cô ta chỉ vào Bộ Lâm Thịnh Dung mà hâm dọa.

Nếu không có Vũ Âm ở đây chỉ sợ Diệp Khả Khả sẽ lao vào bóp chết người trước mặt luôn.
"Bộ Lâm Thịnh Dung tôi sẽ đợi.

Diệp tổng nhớ làm cho tôi trả giá nhiều vào.

Hiện giờ tôi thật sự cảm thấy rất sợ hãi đấy."
"Cô không cần phải sợ, có tôi ở đây cô ta không làm gì được cô đâu." Vũ Âm thấy bộ dạng sợ hãi của Vũ Âm đột nhiên cảm thấy cô ấy rất đáng thương.

Đến đây chỉ vì chén cơm mà còn bị cô làm liên lụy.
Bộ Lâm Thịnh Dung: "..." Cô có sợ hãi bao giờ chứ.

Con mắt nào của cô ấy thấy cô sợ hãi vậy.

Cô rõ ràng đang khiêu khích Diệp Khả Khả cơ mà.
Chỉ có đều sau khi cô xưng họ tên mọi người ở trong buổi tiệc đột nhiên im bật đến tiếng thở cũng không dám thở mạnh.

Tất cả đều quay sang nhìn Vũ Âm với ánh mắt kỳ lạ.

Chỉ là Vũ Âm bận thoa dầu cho Bộ Lâm Thịnh Dung nên không chú ý tới những ánh mắt đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play