Vũ Âm nghe những lời vô cùng tự tin của Diệp Khả Khả liền mỉm cười.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt cùng nụ cười của cô ta rồi lại nhớ về nụ cười của Vũ Yên Bằng và Bộ Lâm Thịnh Dung.
Nụ cười và ánh mắt của Diệp Khả Khả hoàn toàn khác biệt với hai người bọn họ, nó cho cô cảm giác bị sở hữu và chiếm đoạt đến ngạt thở.
Còn riêng về hai người kia lại cho cô một cảm giác thoải mái cùng yêu chiều vô điều kiện.
“Cô thu ánh mắt đó đi, nó làm tôi cảm thấy ghê tởm lắm.” Vũ Âm vừa nói vừa cầm xấp tài liệu để trước mặt Diệp Khả Khả ý bảo cô ta hãy đọc đi.
Diệp Khả Khả nghi ngoặc cầm lấy xấp tài liệu rồi nhanh chóng lật ra.
“Năm năm, đối với tôi là quá đủ, thời gian dài đến nổi tôi cảm thấy ngu ngốc đến hết thuốc chữa, đến khi thông suốt liền cảm thấy nếu như khi đó tôi chết được thì tốt quá.”
“Diệp Khả Khả, chị lúc nào cũng nghĩ mình cao hơn người khác, nhìn người khác bằng ánh mắt cao cao tại thượng, xem mình như nữ hoàng của thế giới này… Lúc trẻ tôi nghĩ chị như vậy rất ngầu nên đem lòng yêu chị, cho chị hết tất cả mà không đòi hỏi bất kỳ điều gì.
Ngay từ đầu đáng ra tôi phải nghe lời người nhà không nên yêu chị, nhưng khi đó tôi quá ngu ngốc, yêu chị đến mù quáng bất chấp lời phản đối của tất cả cùng chị kết hôn mà không có bất kỳ lời chúc phúc nào.
Một hôn lễ rẻ mạt…đến nổi chiếc váy cô dâu rẻ tiền cũng không được khoác lên người.”
“Sau đó, tôi lại phát hiện ra bản thân đã sai rồi… chị không yêu tôi như tôi nghĩ, chị chỉ muốn sở hữu tôi như một món đồ vật.”
Vũ Âm vừa nói vừa nhìn thái độ của Diệp Khả Khả, giọng cô nhè nhẹ giống như đang kể về một câu chuyện của người khác.
“Không phải, không như em nghĩ…” Diệp Khả Khả nhanh chóng phản bác.
Cô chưa từng xem Vũ Âm như món đồ, cũng chưa từng muốn xem cô ấy như một vật sở hữu.
Vũ Âm đối với cô luôn luôn rất quan trọng, giống như viên pha lê vô giá.
Vì vậy cho dù có làm gì cô cũng không muốn cô ấy bị tổn thương.
Cô luôn biết bản thân mình không tốt nên lúc nào cũng lo sợ cô ấy sẽ thích người khác, sợ cô ấy ra ngoài sẽ bị người khác làm tổn thương nên luôn nhốt cô ấy ở biệt thự.
Và còn nữa, cô luôn biết dục vọng của mình rất lớn, cô đã đến rất nhiều bệnh viện nhưng vẫn không giảm đi chút nào, thuốc áp chế dần dần đã không còn tác dụng.
Cô không thể chút hết nó nên người cô ấy nên mới tìm người khác.
Cô trả tiền để bọn họ giúp cô giải tỏa việc đó chứ chưa từng cùng họ yêu đương.
Lúc bọn họ cãi nhau vì bất đồng quan điểm cô chọn cách rời đi vì cô cảm thấy nếu ở lại bản thân sẽ không bình tĩnh được mà nói ra những lời tiêu cực khiến tình cảm hai người rạn nứt.
Khi đó cô cũng chưa từng đi tìm kẻ khác.
Vũ Âm ra hiệu cho cô ta bình tĩnh mà đọc tiếp.
“Tôi là omega, tôi cũng muốn làm mẹ, nhưng ông trời không cho tôi cơ hội.
Năm thứ hai khi kết hôn tôi phát hiện mình mang thai, tôi định chờ chị về sẽ báo tin mừng này, nhưng cả tháng chị vẫn không về, chỉ có riêng tôi ở căn nhà đó ngu ngốc chờ đợi cho đến khi đứa bé rời khỏi thế gian này.”
“Khi đứa bé rời khỏi chị biết không tôi bị trầm cảm rất nặng, cảm xúc luôn ở trạng thái tồi tệ, khi đó tôi cần một người bên cạnh an ủi, nhưng chị thì sao? Vừa trở về liền rời đi.
Thấy tôi nháo liền bỏ mặc.
Chưa từng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, cũng chưa từng hỏi tôi cảm thấy thế nào.”
Diệp Khả Khả càng nghe càng trở nên nghiêm mặt.
Cô nghiêm túc đọc những báo cáo bệnh án trong xấp tài liệu.
Giọng nói đều đều và nhẹ nhàng của Vũ Âm ở bên tai trực tiếp biến thành mũi dao đâm thẳng vào lòng ngực của cô ta.
“Một cô gái từ bỏ gia đình để bỏ theo người mình yêu đến một nơi xa lạ tất nhiên chỉ biết dựa vào người mình yêu rồi.
Vì vậy chị có làm gì tôi đều tha thứ cho chị.
Kết quả là tôi phải trả một cái giá cực kỳ đắt.
Ba năm trước, tôi phát hiện tôi còn có cái thiên chức đó nữa.”
Vũ Âm nhìn ánh mắt ngơ ngác chưa kịp chấp nhận vấn đề của Diệp Khả Khả liền mỉm cười.
“Duyên nợ của chúng ta hết rồi, tổn thương nhau nhiêu đó cũng đủ rồi… Nơi này chúng ta cùng nhau bắt đầu bi kịch, hiện tại nó cũng là nơi kết thúc bi kịch.
Diệp Khả Khả, tôi tha thứ cho chị, cũng như tha thứ cho sai lầm của hai chúng ta.
Hi vọng sau này cô sống thật tốt, cũng đừng quấy rầy cuộc sống tươi đẹp của tôi nữa.”
Vũ Âm nói xong liền đứng dậy.
Cô nhìn Diệp Khả Khả đang cúi đầu không rõ cảm xúc nhưng sau đó cô hình như thấy một giọt nước rơi xuống.
“Hài tử của chúng ta, tôi đã chôn cất con ở khu vườn hướng dương trong biệt thự.”
Cô chỉ để lại câu đó rồi trực tiếp rời đi.
Lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm bởi vì cô tin chắc rằng Diệp Khả Khả sẽ không tìm cô nữa, giữa bọn họ cũng không còn có hi vọng nữa.