Mộng Vãn Tình lại bắt đầu lo lắng. Cô thực sự rất lo, nhưng lo giờ thì làm được gì chứ?
Cô đứng ngồi cả ngày không yên, đi đi lại lại trong phòng. Cô cũng muốn giúp gì đó cho hắn, nhưng chính là lực bất tòng tâm, cô hiện giờ không biết hắn đang làm cái gì nữa. Cô lên trên mạng tìm kiếm thông tin, nhưng hầu như là không có gì cả. Cuộc đấu tranh này không công khai trực diện, cô bèn đánh chủ ý lên theo dõi tình hình giá cổ phiếu thị trường.
Mộng Vãn Tình liên lạc với anh trai, quả nhiên là…
“Em nghĩ người mje yêu quý của chúng ta chịu ngồi yên ngay lúc này sao?”
“Bố bị tai nạn giao thông khi chở tình nhân đi du lịch rồi, giờ đang nằm hấp hối trong viện đây, anh lại phải đi coi ông ta.” Mộng Vãn Hiếu hừ lạnh, tỏ vẻ ghét bỏ “Em gái, chuẩn bị chia tài sản rồi này, em có định về không?”
Lồng mày cô khẽ nhíu nhẹ lại một cái, bố cô gặp tai nạn giao thông sao?
“Ông ta còn sống được bao lâu?”
“Ai biết, thành người thực vật rồi.”
“Ồ.” Đối với việc bố mình trở thành người thực vật, cô không có cảm xúc gì nhiều, chỉ như nghe tin người ngoài gặp nạn thôi. Trong kí ức của cô không có rõ hình ảnh của người bố này, sống hơn hai mươi năm số lần cô gặp ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoài quan hệ huyết thống rành buộc thì cô chẳng có một xu quan hệ nào tới ông ta.
“Em gái, em nghĩ cho kĩ, về tranh gia sản không?” Mộng Vãn Hiếu cười cợt nhả.
“Em từ bỏ quyền thừa kế rồi mà.” Khi gả sang cho hắn, cô đã thỏa thuận nhường lại cổ phần và tài sản trong gia đình đó rồi, nó chẳng khác gì giấy đoạn tuyệt quan hệ cả.
“Đó là em kí với lão già kia, ông ta giờ sống chết dựa vào chúng ta, ai biết tờ giấy đó ở đâu chứ?”
“Anh không nghĩ rằng mẹ sẽ lấy được nó à?”
“Tiểu Tình, chỉ cần em muốn, chúng ta có cách mà.”
“…”
“Để muốn thừa kế lại trọn vẹn, Tô Khuất đang chân chó với Hoắc gia kìa, nếu thành công đánh bại Hoắc Tường Quân, Hoắc Vũ Khải hứa giúp bà ta thâu tóm toàn bộ Mộng Gia.”
“Mộng Gia Linh sao rồi anh?”
“Sau khi bị em dọa sợ thì ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.”
“Mộng Vãn Tình, em nghe cho rõ đây.” Mộng Vãn Hiếu đột nhiên nghiêm túc, giọng nói mang theo vài phần lạnh “Hào môn chính là lợi ích lên hàng đầu, huyết thống chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi. Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.””
“…” Cô im lặng. Mộng Vãn Hiếu quả nhiên biết cô không nỡ xuống tay với Mộng Gia Linh. Mặc dù cô ta đáng ghét thật, cô cũng hận cô ta thật, nhưng dù sao cũng là chị em cùng một mẹ, cô ta chỉ hống hách, kiêu ngạo, được mẹ nuông chiều quá thành hư. Chuyện hủy hoại Mộng Gia Linh rất dễ, cô có chút thương hại cô ta. Bản thân là phượng cẩu hỗn hợp, lại còn không chính quy, chuyện này sẽ trực tiếp ấn cô ta xuống địa ngục. Cô không rõ tại sao mình lại thương cảm cho cô ta, có lẽ là chút dòng máu chảy trong người chăng?
Hoặc cũng có lẽ, là nhớ tới dáng vẻ ngoan hiền của người chị đã từng đối xử tốt với cô trước khi biến chất theo thời gian…
“Em hãy nhìn vào cái lợi trước mắt và tương lai.”
“Anh, em vẫn giữ một bản của thỏa thuận đã kí với bố, em sẽ không tranh.” Cô cắn nhẹ môi dưới, có lẽ đến lúc nên đưa ra quyết định thật đúng đắn “Em giúp anh nuốt Mộng gia, đổi lại, anh phải giúp em một chuyện.”
“Hử? Em nghiêm túc đấy à?”
“Vâng.” Cô gật đầu “Tô Khuất và Mộng Gia Linh sống sung sướng như vậy là đủ rồi, em chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình.”
“Mộng gia em không hứng thú, dù sao nó có vào tay em cũng vô dụng. Anh, em muốn làm một hợp đồng với anh.”
“Gì?” Mộng Vãn Hiếu bật cười. “Anh trai em mà cũng phải hợp đồng sao? Chỉ cần em…”
“Em biết, em chỉ đang tìm đường lui cho mình thôi.”
“Ồ, anh hiểu rồi.” Mộng Vãn Hiếu tặc lưỡi “Em sắp xếp thời gian đi, hai ngày sau anh tìm em.”
[…]
“Boss, bên phía Khương gia từ chối hợp tác rồi ạ.” Tần Khải đi vào báo cáo. Hắn chỉ gật đầu đã biết. Tần Khải nhìn vị boss nhà mình, lo lắng “Chúng ta nên làm gì tiếp theo ạ? Những nhà hợp tác trước kia đều kiếm lý do để ngừng hợp tác.”
“Không cần lo lắng.” Hắn nhìn chằm chằm vào máy tính “Nhất định sẽ có cách thôi.”
Tần Khải không nói gì, trong lòng thầm chửi một đống. Hoắc Vũ Khải không hổ danh là cáo già, thời gian sớm như vậy đã chặt đứt được mối làm ăn của boss rồi.
Nhưng chẳng phải người ta hay nói hổ phụ sinh hổ tử sao? Hoắc Vũ Khải tuy khốn nạn nhưng ông ta thực sự có tài, boss nhà mình chắc chắn không thể kém!
Đối với boss, Tần Khải luôn có một thái độ tôn sùng mù quáng.
Anh tìn và boss nhà anh mà!
“À boss, bên Mộng gia cũng có tham gia vào, phía bên đó…” Anh nói được một nửa thì không nói nữa.
Boss à, nhà vợ ngài cũng đưa một tay ra cùng với bố của ngài xuống tay với ngài đấy.
“Cần loại bỏ thì cứ loại bỏ thôi.” Hắn thản nhiên nói “Nếu cậu lo về Mộng Vãn Tình thì không cần để ý, cô ấy với gia đình bên đó cũng chẳng liên quan.”
“vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
“Cậu chuẩn bị đồ đi, chúng ta sẽ đi sang Nga một chuyến.”
“Gấp vậy ạ?” Tần Khải giật mình. Hắn gật đầu “Ừ, chúng ta không có nhiều thời gian thảnh thơi đâu.”
Tranh chấp nhiều năm, nếu không dứt điểm lần này thì không bao giờ còn cơ hội nào nữa.
“À, Tần Khải, cậu chuyển lời của tôi tới Mộng Vãn Tình, bảo cô ấy thi cho tốt.”
Tần Khải “Vâng.”
“???” ủa? Thi???
Tần Khải mất một lúc mới phản ứng được.
Phu nhân vẫn còn đi học á???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT