Mộng Vãn Tình cảm nhận hơi ấm kề sát ngay bên cạnh mình, cô khẽ chớp mắt vài cái, khoé môi cô nhếch lên thành một nụ cười “Vâng. Em sẽ chú ý.”
Bàn tay của hắn đặt lên eo cô như có nhiệt độ, khiến làn da phía dưới lớp vải của cô nóng rực lên. Mộng Vãn Tình cố gắng kiềm nén lại sự phấn khích trong lòng, để hắn một đường ôm mình về trở lại nhà.
Trước khi về phòng của mình, cô nghiêng đầu hỏi hắn “Em hỏi anh một câu được không?”
“Nói.”
“Anh và Mễ Tuyết sao rồi?” Cô nhìn thấy hắn khẽ nhíu lại, vội vàng xua tay giải thích “Em chỉ muốn biết thôi, để còn biết nên cư xử sao cho phải…”
“Tôi không biết.” Hắn đáp.
“Dạ?”
“Tôi không biết.” Hắn lặp lại. Bản thân hắn vẫn coi Mễ Tuyết là cô bạn thuở nhỏ của mình, nhưng Mễ Tuyết đã giận hắn vì chuyện lần trước, mà trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ để có thể làm lành lại. Hắn không chắc bản thân mình với Mễ Tuyết có thể trở lại như xưa không. Vì theo hắn thấy cô ấy và Mộng Vãn Tình không hề thân thiện với nhau chút nào.
“Em hiểu rồi.” Cô gật đầu. Không cần hắn nói cô cũng biết Mễ Tuyết vẫn giữ nguyên vị trí vốn có trong lòng của Hoắc Tường Quân.
Việc mới đổi người hầu đã đích thân chỉ bảo người hầu cách chăm sóc vườn hoa phía sau là cô đã biết.
Cô có chút ghen tị với Mễ Tuyết, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm vì sau lần ấy, cô có thể khẳng định được Hoắc Tường Quân không có tình cảm lãng mạn gì với Mễ Tuyết hết.
Mộng Vãn Tình biết bản thân thật xấu xa với Mễ Tuyết, nhưng cô thật sự mừng vì điều đó. Vì nếu đặt cô lên bàn cân so sánh với Mễ Tuyết, cô sợ mình sẽ không thắng nổi Mễ Tuyết nếu phải tranh giành trái tim hắn. Người bên hắn trong thời gian dài vốn dĩ đã có sẵn chỗ đứng trong lòng hắn rồi. Cô vốn dĩ không có hy vọng nếu điều đó xảy ra.
Hắn không muốn tiếp tục đề tài này, cô chẳng có lí do gì để hỏi thêm.
Hai người không nói một lời nào dư thừa tách ra đi về phòng của mình.
[…]
Mộng Vãn Tình mấy tuần liền sau đó cô chỉ ở nhà làm vài việc vặt, chủ yếu là người hầu không cho cô đụng vào. Cô biết dạo này hắn rất bận, đi sớm về khuya, có khi một tuần liền hắn cũng chẳng về nhà. Cô ngoan ngoãn ở nhà làm cá muối, hết ăn rồi ngủ, cực kì nhàn rỗi.
Lâu rồi cô không được thoải mái như vậy, cũng rất thích tình hình hiện tại này.
Khuya, cô đi xuống dưới bếp uống nước thì bắt gặp hắn đang loay hoay trước bếp.
Mùi rượu nồng nặc bay thẳng lên mũi cô, Mộng Vãn Tình bị mùi hun choáng váng.
“Anh làm gì vậy?”
Hoắc Tường Quân không ngờ có người xuất hiện, hắn hơi giật mình, chớp mắt nhìn cô. Nhưng trước mắt hắn toàn là một mảng màu nhoè đi, không rõ ràng.
Cô phẩy tay trước mặt hắn, hắn nhíu mày giữ lấy tay cô “Đừng vẫy nữa.”
“Anh có nhìn thấy không vậy?” Cô rút tay lại, âm thầm đánh giá hắn. Quần áo trên người của hắn dính mùi rượu cực nồng, gương mặt hắn đỏ ửng như gấc chín vậy, ngay cả đôi mắt sâu hoắm hàng ngày cũng phủ một lớp sương trắng mỏng.
“Cô nói xem.” Hắn bật bếp, lúng túng để nồi lên rồi lững thững mở tủ tìm đồ.
“Anh tìm gì sao? Để em lấy cho.”
“…” Hắn mở miệng, nhưng không phát ra tiếng nào. Hắn đang tìm cái gì?
Hắn cũng không biết nữa…
Hắn muốn nấu canh giải rượu nhưng…
“Anh đang muốn làm gì?” Cô chỉ lên bếp “Anh đói?”
“Không.” Hắn lắc đầu.
Cô im lặng đợi hắn nói tiếp.
“…”
“…”
Bốn con mắt nhìn nhau trong im lặng.
“Đại thiếu gia.” Mộng Vãn Tình mỏi cổ muốn khóc, chiều cao cô cũng có hạn, nhìn hắn cô rất mỏi cổ đấy biết không “Anh đang muốn làm gì? Em làm cho, cái nồi sắp cháy đen rồi đó.”
Hắn “…”
“Canh…”
“?”
“Giải rượu.” Hắn nhíu đôi lông mày nghiêm nghị lại “Tôi thấy khó chịu.”
Mộng Vãn Tình “…” Sao không nói ngay từ đầu luôn đi?
“Em nấu cho.” Cô thở hắt một tiếng, ấn hắn ngồi xuống ghế. “Lần sau việc này em sẽ làm nếu người hầu không có ở đây.”
Cô vừa nấu canh cho hắn, vừa đi lấy khăn ấm lau mặt cho hắn. Mùi rượu khiến dính trên người hắn khiến cô thấy hơi buồn nôn, bụng cuộn lại. Cô không nhịn được cảm khái “Anh đây là muốn đi đầu thai đấy à?”
Uống nhiều như vậy, sao không thủng dạ dày luôn đi?
Hắn uống hết canh cô nấu, thấy người đỡ hơn một chút.
Cô đỡ hắn trở về phòng, hắn thần trí mơ màng không kháng cự lại hành động của cô. Mộng Vãn Tình cởi áo, lau qua phần thân trên cho hắn, rồi lại cẩn thận thay áo mới.
“Anh ấy, uống ít lại một chút.”
Cô cầm áo hắn trên đất lên, định đem bỏ vào máy giặt thì eo cô bị bàn tay nóng rực siết chặt lấy. Cô còn chưa kịp phản ứng thì cả người bị nhấc lên không trung, đầu chúi xuống đất. Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai “Cô nhẹ quá.”
“Khoan đã, anh làm cái gì vậy??? Thả em xuống!!!”
Mộng Vãn Tình bị hắn vác lên vai như vác cái bao tải, một mạch thẳng tiến vào nhà tắm.
“Hoắc Tường Quân!!!” Cô giãy dụa đòi xuống, hắn định làm gì??? Tính giết cô trong nhà tắm hả???
“Ngoan!” Hắn vỗ lên mông cô “Nghe lời.”
Cô ngượng tới đỏ cả mặt.
Hắn có ý thức được mình đang làm cái gì không hả???
“Ùm” một tiếng, cô bị hắn ném thẳng vào bồn tắm. Cô bám vào thành bồn ngóc dậy, Hoắc Tường Quân lại nhấc cô lên, đôi mắt hắn nhìn cô ướt như chuột lột trở nên mông lung. Mộng Vãn Tình bị ánh nhìn của hắn làm cho sợ hãi. Hắn, định làm gì cô?
“Cô… nhỏ quá.” Gương mặt anh tuấn khẽ lắc đầu.
Mộng Vãn Tình “…”
“Đại thiếu gia, anh còn tỉnh không?”
“Rất tỉnh táo.”
“…” tỉnh cái bà nội nhà anh!
“Ngoan, tôi không thích đứa trẻ không nghe lời.”
“…”
“Gọi anh trai đi.”
“???”
Mộng Vãn Tình “???”
Mộng Vãn Tình lòng hoảng thành một nhóm, con người khi say có thể phát ngôn ra được những lời như thế sao???
“Gọi anh trai.” Thấy cô mãi không phản ứng, hắn bóp lấy mặt cô, không hài lòng cau mày lại “Gọi!”
“… Hoắc Tường Quân, anh say rồi…”
“Tôi không say.” Hắn lắc đầu, nhìn cô chằm chằm “Gọi anh trai.”
Mộng Vãn Tình “…” thực sự nghiêm túc đấy à?
“Gọi!” Hắn lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. Cô bất lực thều thào “Em là vợ anh mà…”
“Vợ?” Tay hắn trượt khỏi mặt cô, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối “Tôi không có vợ…”
“Không đúng… Hình như là có…”
“Tôi không có… Không phải, có…”
Mộng Vãn Tình “…”
“Cô…là vợ tôi?” Hắn đặt cô ngồi xuống bồn tắm, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Đúng.” Cô gật đầu chắc nịch. Hoắc Tường Quân ngồi lên thành bồn, rơi vào trần tư, lẩm bẩm "Tôi chưa kết hôn… Làm sao có vợ được…? Nhưng… cô ta không nói dối đấy chứ? Cô ta… thực sự là vợ mình sao?
“Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?” Hắn quay sang hỏi cô.