Nghe nói vũ nữ kia nhắm vào mình, tôi liền tới nụ cười kỳ lạ khi nãy lúc tôi đặt cô ta vào quan tài.
Tôi sợ đến mức run tay, điện thoại lần nữa rơi xuống.
"Tại sao lại là tôi?" Tôi theo bản năng nhìn về phía ngôi mộ.
Đạo trưởng hối hận: "Là tôi bất cẩn! Cô và cô ta bằng tuổi nhau nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn trái ngược. Tối qua mấy lần cô ta mời rượu chú út của cô, nhờ chú út của cô đưa cô ta vào công việc livestream. Nhưng chú út của cô vẫn kiêu ngạo nói rằng cô là sinh viên đại học, là tấm gương của cả gia đình, tất cả tài nguyên trong tay ông ta đều để lại cho cô, hơn nữa còn nói đời này ông ta không định kết hôn, cô do một tay ông ta nuôi nấng, mọi thứ của ông ta sẽ để lại cho cô, ai cũng đừng hòng tranh giành."
Tôi nghe mà lòng chua xót. Tính tình chú tôi là vậy, lúc tôi còn nhỏ, bố mẹ bận kiếm tiền, không có thời gian chăm sóc tôi, khi đó toàn là chú chơi cùng tôi, mối quan hệ của chúng tôi rất tốt. Sau này lớn hơn, áp lực học hành nhiều, tôi ít có thời gian ở bên chú, thấy chú cứ làm bậy, tôi có khuyên can nhưng lần nào chú cũng cười hì hì, chẳng bao giờ để bụng.
Rất nhiều lần chú ngõ ý bảo tôi làm sáng tạo nội dung, quay chụp video, lần nào tôi cũng từ chối nhưng chú chưa từng bỏ cuộc.
Có điều tôi thật sự không ngờ chú định để lại mọi thứ mình có cho tôi và điều đó lại đến sớm như vậy.
"Cô không muốn làm công việc phát sóng trực tiếp, nhưng thứ cô không cần lại là thứ cô ta cầu còn không được. Hơn nữa nếu đã muốn báo thù, cô ta đương nhiên sẽ bắt đầu từ hy vọng của nhà họ Thư, cũng chính là cô." Đạo trưởng chắp tay, "Lòng người như ma quỷ, ma quỷ tính tình giảo hoạt. Tôi không ngờ cô ta còn muốn chiếm thân xác của cô."
Sống lưng tôi bỗng lạnh toát.
"Con mau đi đi!" Bố đẩy tôi, "Bảo mẹ con lập tức đưa con đến ga tàu cao tốc, đi cùng với cả cô của con, hai người đi đi, đừng về nữa. Việc này đừng nói cho mẹ con biết, mọi chuyện còn lại cứ để bố xử lý."
"Không kịp nữa rồi." Đạo trưởng kéo chùm tóc đuôi ngựa của tôi lên, nói với bố tôi, "Ông xem đi."
Tôi không thể thấy những gì xảy ra phía sau mình, nhưng bố tôi vừa thấy liền hét lên, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Ông bỗng quay lại, cầm xẻng xúc mộ: "Tôi phải đào cô ta lên, bây giờ phải kéo cô ta đem đi đốt thành tro. Cô ta muốn hại tôi, tôi chịu, tại tôi không cản những kẻ đó hại cô ta! Nhưng cô ta muốn hại con gái tôi, ông đây có thành ma cũng không để yên cho cô ta!"
"Không thể đem đi thiêu!" Đạo trưởng vội giữ bố tôi lại, trầm giọng, "Ông cũng thấy người bên dịch vụ tang lễ chết thế nào rồi đấy! Chết ở mương Mã Khê, lật xe chết, còn bị cua ăn thịt! Bây giờ ông lôi thi thể cô ta đem đi thiêu, ông sẽ là người chết tiếp theo! Đừng gấp, nhân lúc cô ta mới chết, đạo hạnh chưa thâm, chúng ta vẫn còn thời gian để nghĩ cách."
Nói tới đây, đạo trưởng quay sang nói với tôi, "Lúc tính giờ đem đi chôn ông nội cô, tôi sẽ xem tử vi cho cô, cô có mệnh Hoa Cái (1), mang Thiên Ất quý nhân (2). Cô hiện giờ đang thuần âm, tôi sẽ dạy cô một cách, nếu thành công, không chỉ có thể giữ mạng, còn có thể gặp cơ duyên tốt."
(1) Hoa Cái là một trong bộ sao mang nhiều ý nghĩa khá đặc biệt. Tuy là phụ tinh như Hoa Cái mang nhiều ý nghĩa và ảnh hưởng đến đương số. Tùy vào vị trí từng cung mà có ý nghĩa khác nhau, nhưng đa phần là có ý nghĩa tốt đẹp vì Hoa Cái là bộ sao chủ về may mắn, học hành thông tuệ, chăm chỉ, khéo léo.
(2) Thiên Ất quý nhân là sao tốt chủ về trí tuệ, thông minh, người có Thiên Ất quý nhân trong tử vi thì cuộc đời gặp hung hóa cát.
"Nói mau! Nói mau!" Bố tôi nắm lấy áo choàng của đạo trưởng đứng dậy, kéo tôi đến quỳ lạy, "Chỉ cần cứu được Tiểu Nguyệt, bảo tôi làm gì cũng được."
Nhìn bố hạ thấp mình như vậy, tôi thật sự rất đau lòng.
"Vũ nữ này đã hóa thành dâm thi diễm cốt, hơn nữa còn vì người nhà cô mà chết, đây là nhân quả, bên đuối lý đương nhiên là nhà cô. Người phàm như cô đương nhiên không giải được, chỉ có thể mời thần tiên."
Đạo trưởng cầm la bàn, ngón tay chụm lại, tính toán một lúc rồi nói: "Có một Tiềm Long Đàm ở thôn Thái Bình cô biết không? Bây giờ cô đi mua tôm cá thiên nhiên, tuyệt đối không được là tôm cá nuôi, sau đó mang đến Tiềm Long Đàm, bày đồ ăn ra, cắt cổ tay, nhỏ máu vào. Nếu đại tiên ở đó nhận lễ vật và uống máu của cô..."
Ông ta nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Ngài sẽ giúp cô, nhưng còn phải xem cơ duyên của cô."
"Nếu ngài ấy giúp tôi thì gia đình tôi, còn cả thôn này sẽ bình yên đúng không?" Tôi vội hỏi.
"Nếu có thể mời được đại tiên, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết." Đạo trưởng chỉ gật đầu, sau đó giục tôi mau lên.
Bố tôi hỏi ở Tiềm Long Đàm đó có phải có rồng không, có phải rất lợi hại không, rồi quay sang giục tôi, bảo mẹ tôi lái xe chở tôi đi mua tôm cá.
Trước đây chú út từng làm clip về bắt lươn nên đặt rất nhiều lồng đánh bắt cá.
Gia đình tôi đi thu gom được tận mấy chục cân cá lương.
Tiềm Long Đàn ở trên thị trấn cũng có chút danh tiếng, nghe bảo là có rồng, cũng có thuồng luồng.
Ngày xưa có người vào đốt giấy cầu bình an cho con cái.
Trên đường đi tôi nói sơ qua tình hình với mẹ, không dám kể chú út đã chết, nhưng vừa nghe nói vũ nữ kia đi theo tôi, bà liền tức giận đến xanh mặt.
Nhưng dù tôi hỏi thế nào, bà vẫn không chịu nói nguyên nhân cái chết của vũ nữ.
Tới Tiềm Long Đàm đã là hai giờ chiều, mặt trời oi ả, trong đàm hình như chẳng có gì cả.
Vừa vào nước, lũ cá và lươn lập tức bơi đi, chỉ còn máu của tôi từng chút thấm vào trong nước.
Mẹ tôi nhìn lên bầu trời, thấy tôi chảy máu ngày càng nhiều, đau lòng nói: "Đạo trưởng từng bị vũ nữ kia lừa, liệu lần này có phải cũng..."
Mặt trời chiếu thẳng xuống, mặt nước phẳng lặng đến nỗi chỉ có máu của tôi.
Nhìn máu không ngừng nhỏ giọt, mẹ tôi xót xa đưa tay ra: "Chúng ta là mẹ con ruột thịt, để mẹ cho một ít, cũng như nhau thôi."
Sao có thể giống nhau được!
Tôi định lắc đầu như mẹ đã kéo cánh tay tôi.
Đúng lúc này, mặt nước nổi bong bóng.
Có một con rùa đen to bằng long bàn tay bơi tới, đung đưa cái đuôi ngắn cũn, nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt như hạt đậu nhìn thẳng vào tôi.
Tính ra nó là con rùa mi thanh mục tú nhất mà tôi nhìn thất.
Nhất là lúc nghiêng đầu, trông nó cứ như đang quan sát chúng tôi.
Mẹ tôi cười nói: "Con rùa này đẹp thật đấy, bắt về nuôi đi..."
Nhưng nói giữa chừng, nhớ tới chuyện nhà mình có thể bị giết hết, bà thở dài, không nỡ bắt rùa nhỏ.
Tôi đưa tay hất nước về phía con rùa: "Ngốc ạ, đáng yêu như vậy, sau này đừng có ra ngoài, cẩn thận kẻo bị bắt về nuôi đấy!"
Rùa nhỏ trực tiếp xoay người chìm xuống nước.
Mẹ tôi ở bên thở dài: "Nơi này đã bị bỏ hoang bao năm rồi, dù có rồng thì chắc cũng đã bỏ đi, đâu ra thần tiên chứ! Ngay cả rùa cũng nhỏ như vậy!"
Dâm thi diễm cốt kia đã sắp tiêu diệt cả thôn rồi, thần tiên vẫn chưa chủ động xuất hiện.
Ngay lúc này, tay tôi ngập một nửa trong nước như bị thứ gì đó kéo mạnh, cả người lập tức lao xuống nước.
"Tiểu Nguyệt!" Mẹ tôi hét lên, muốn kéo tôi lại.
Tôi rơi xuống nước, tai liền ù ù, nghẹt thở.
Sau khi sặc mấy ngụm nước, tôi vội nín thở lại, thả lỏng tay chân chờ cơ thể nổi lên gần mặt nước rồi bơi vào bờ.
Nhưng vào lúc này, dưới nước như có một người cá bơi tới nắm lấy chân tôi, kéo mạnh xuống.
Tôi lập tức chìm xuống, ngay lúc trong đầu có một suy nghĩ nơi này làm gì có rộng chứ, chỉ có ma da mà tôi thì có một bóng hình xuất hiện, tôi cố mở mắt nhưng vẫn thể nhìn rõ, chỉ lờ mờ thấy đó là một người có tay chân mảnh khảnh.
Tôi đưa tay để đẩy anh ta ra, cố gắng nổi lên, nhưng anh ta lại giẫm lên vai tôi, đè tôi chìm xuống.
Tôi cố gắng giãy giụa nhưng cơ thể lại không vùng vẫy được.
Cứ tưởng mình sẽ chết đuối ở nơi này thì người đàn ông ấy đột nhiên lao tới, giữ lấy đầu tôi, phà một bong bóng khí lớn vào mặt.
Khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác có vô số thứ kỳ lạ nhô ra khỏi lưng như gai.
Sau đó, anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên.
Tôi như con cá sắp chết dựa vào tảng đá bên bờ, thở hổn hển.
Cùng lúc đó, tôi nhìn sang bên cạnh thì thấy đó là một thanh niên rất đẹp trai hơi có nét trẻ con đang nghiêng đầu mỉm cười với tôi, để lộ hàm răng trắng như tuyết.