Chúc Dịch chẳng sao cả mà gật đầu, đưa cuốn album cho anh,
nói:"Xem đi.”
Lộ Bắc Sầm ôm album ra phòng khách, hai người ngồi dựa bên
nhau trên sô pha mà xem album.
Vừa mở ra, đạp vào mắt chính là ảnh chụp lúc đầy tháng của
Chúc Dịch, đôi mắt to, thịt mum múp rất đáng yêu.
Lộ Bắc Sầm càng lật càng phát hiện ra, theo độ tuổi lớn dần,
Chúc Dịch càng ngày càng đen càng ngày càng béo.
Cô có hơi ngại ngùng mà gãi thái dương:”Có phải hồi em còn
nhỏ rất xấu không?”
Lộ Bắc Sầm nở nụ cười, giơ tay lên xoa đỉnh đầu của cô:”Đâu
có đâu, thịt múp míp còn rất đáng yêu.”
Chúc Dịch cũng không chấp nhận cái bộ dáng này, trừng mắt
nhìn anh, chỉ nói hai từ:”Dối trá.”
Sau đấy bắt đầu nhanh chóng lật album.
Người trong album đã thay đổi sau khi cô lật vài tờ, không
thấy người vừa đen vừa béo đâu nữa mà chỉ có một cô gái vừa trắng vừa gầy.
Lộ Bắc Sầm có phần giật mình, lại lật sang tờ phía trước,
phát hiện khoảng cách giữa hai bức là khoảng 2 năm.
Anh vừa tò mò vừa hoang mang nhìn cô nhưng không nói gì cả.
Chúc Dịch cũng chẳng thấy có vấn đề gì, Lộ Bắc Sầm cũng
không phải là chưa thấy bộ dáng trước đây của cô, giải thích một cách tùy
ý:”Giảm béo xong thì cố gắng chống nắng, tất nhiên là sẽ trắng đẹp hơn rồi, chủ
yếu là mình có nét đẹp trời sinh rồi, cũng có nét sắn.”
Lộ Bắc Sầm cái hiểu cái không mà gật đầu, cũng không định
hỏi chi tiết.
Anh đang định tiếp tục lật album thì đột nhiên nhớ đến cái
gì đấy, lại hỏi:”Anh nhớ là em từng bảo bản thân có tạm nghỉ học một năm hồi
cấp 2, là vì việc này à?”
Chúc Dịch im lặng một lúc, không biết là đang hồi ức quá khứ
hay là sắp xếp từ ngữ nữa.
“Biết nói thế nào nhỉ, có thể là thế nhưng cũng có thể nói
là không phải.”
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm bức ảnh rồi ngây người một lúc,
sau đấy mới bắt đầu giải thích:”Thật ra lúc đấy em không chỉ vừa đen vừa béo mà
tính cách cũng khá rụt rè. Lớp của em có 3 tiểu thái muội, trong đấy có một đứa
dẫn đầu hình như tên là Tạ Uyển, hai tên đi theo tên là gì thì em không nhớ rõ.
Mấy cô ta luôn ăn hiếp em, làm em phải bỏ tiền túi ra mua đồ ăn vặt cho mấy cô
ta, giúp mấy cô ta làm bài tập gì đánh có khi còn đánh em nữa. Sau đấy chủ yếu
là do không nhịn được nữa, em điên lên đi đánh một trận với mấy cô ta.”
Chúc Dịch nhớ lại mấy chi tiết, đột nhiên bật cười:”Nói tiếp
thì cũng khá buồn cười, một người bình thường rất rụt rè thế mà lúc ấy lại đứng
lên đánh nhau. Một mình em thì tất nhiên sẽ không thể đánh nổi ba cô ta rồi,
sau đấy em liều mà đánh vào đầu đứa cầm đầu là Tạ Uyển. Bởi vì em rất béo mà
nên cũng có chút ưu thế, hai đứa đi theo cũng không kéo được em. Cuối cùng thì
hai đứa đều phải vào bệnh viện, sự việc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.