“Là nó.” Đàm Vi thấp giọng nỉ non một lát, lại nói: “Dịch
Dịch, lần trước đứa bé kia giúp mẹ tìm được con, mẹ còn chưa có giáp mặt cảm ơn
thằng bé đâu. Không bằng, ngày mai hoặc ngày kia kêu nó tới nhà chúng ta ăn bữa
cơm? Mẹ tự mình cảm ơn nó.”
Nói cảm ơn là giả, hẳn là muốn trấn cửa ải mới là thật đi.
Tính toán này của Đàm nữ sĩ Chúc Dịch liếc mắt một cái liền
nhìn thấu.
“Cái này…..” Chúc Dịch cố ý làm ra vẻ mặt khó xử, nói: “Cái
này con phải hỏi ý kiến anh ấy.”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Đàm Vi buồn ngủ ngáp
một cái, nói: “Con hỏi đi, nếu có tới, nhớ phải nói trước với mẹ một tiếng, để
mẹ trước mua đồ ăn ngon chút.”
“ n.” Chúc Dịch thấy vẻ mặt Đàm Vi buồn ngủ, vội vàng nói:
“Mẹ, mẹ nhanh đi ngủ đi, lần tới mẹ ngàn vạn lần đừng đợi con, mẹ là người
trung niên sao có thể sao có thể so sức khỏe thức khuya được như người trẻ tuổi
tụi con.”
Chúc Dịch vừa mới dứt lời, Đàm Vi tát một cái bốp lên gáy
Chúc Dịch, bà cố ý thu lực nên lực đánh không mạnh, chỉ là làm bộ.
“Con còn biết mẹ là người trung niên và người già không được
thức khuya à, vậy con ngoan ngoãn một chút, lần tới đừng đi chơi về muộn như
vậy, làm mẹ lo lắng cho con.”
“Biết rồi, biết rồi.” Hôm nay xác thật là chơi có chút trễ,
cô cũng mệt mỏi đến không chịu được.
Ngày hôm sau, Chúc Dịch ngủ đến 9 giờ mới tỉnh, sờ di động
mới nhớ tới hôm qua Đàm nữ sĩ nói cô bảo Lục Bắc Sâm đến nhà ăn cơm. Liền mở ra
giao diện nói chuyện phiếm, gửi qua cho Lộ Bắc Sâm một tin nhắn.
—--- Bạn trai, về chuyện trước Tết m Lịch, người tốt việc tốt mà đem mỗ thiếu nữ
trốn nhà rời đi đưa về an toàn, bị Đàm nữ sĩ cũng chính là mẹ em luôn
nhắc tới, Đàm nữ sĩ muốn giáp mặt cảm ơn anh, hơn nữa còn
long trọng muốn mời anh đến nhà em ăn cơm, anh tới không?”
Lúc Chúc Dịch gửi tin nhắn tới, Lộ Bắc Sâm để di động ở
phòng khách. Trung hợp thay, Khương Thư Dao ngồi ở phòng khách xem TV, cô bé
nghe được di động của anh trai phát ra “Tin tin” một âm thanh vang lên. Cô bé
không chút suy nghĩ, buông điều khiển từ xa chạy tới, đang chuẩn bị đem điện
thoại di động đưa cho anh trai, sau đó liền ngó tới tin nhắn hiện trên màn
hình.
Trước kia anh trai sẽ ngẫu nhiên cho cô bé mượn di động chơi
trò chơi, cho nên mật mã màn hình khóa cô bé cũng biết.
Thời điểm Khương Thư Dao chuẩn bị click mở bàn phím nhập mật
mã, Lộ Bắc Sâm lộp cộp đi xuống cầu thang, cô bé nhanh chóng phản ứng lại, ấn
khóa màn hình điện thoại, vẻ mặt ngoan ngoãn mà đưa điện thoại di động cho Lộ
Bắc Sâm.
“Anh, có người nhắn tin cho anh.”
Lộ Bắc Sâm “Ừ” một tiếng nhận lấy di động, liền đi ra ngoài.
Chúc Dịch đợi hơn mười phút, Lộ Bắc Sâm mới trả lời lại một chữ “Được”. Được?
Chỉ một chữ?
Chúc Dịch đánh chữ hỏi: [Bạn trai, phản ứng này của anh cũng
quá lạnh nhạt rồi. Không đúng, nói lạnh nhạt cũng không đúng lắm, rốt cuộc anh
trả lời chữ “Được” mà không phải ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.